Kiếm Lai

Phù Nam Hoa nhắc nhở: "Lỡ như thiếu niên sát vách của Tống Tập Tân, cũng là người tuyển định của thế lực bên ngoài, còn giữ món đồ gốm sứ kia, như vậy ngươi lần này ra tay, sẽ rước lấy phiền phức, dễ bị người tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Vân Hà sơn và ngươi. Còn nữa, chủ tớ Tống Tập Tân và Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, đều có thể nhận thấy được việc này."

Thái Kim Giản cười nói: "Phù huynh có thể chuyên chú đầu mối cơ duyên, chưa từng lưu ý một ít quy củ bất thành văn nơi đây, người địa phương sinh ra tại trấn nhỏ, nam hài tại lúc chín tuổi, nếu là ‘Người mua gốm’ không thể đợi được mười năm, tìm cơ hội mang khỏi trấn nhỏ, thì ý nghĩa căn cốt thiên tư không được, đã không đáng giá, sau này tuổi càng lớn, càng thêm hạ giá, những bang phái tông môn chẳng dại bỏ ra "tiền nhận nuôi" trên trời, lợi ích thực tế hiển nhiên xa xa không bằng dùng số tiền này bồi dưỡng mấy người đệ tử thân truyền."

Thái Kim Giản nhắc tới thiếu niên giầy rơm, lòng tràn đầy chán ghét, "Phàm phu tục tử nên có giác ngộ của phàm phu tục tử!"

Phù Nam Hoa tận lực cẩn thận tìm từ, khuyên: "Để ý là để ý cái này, thế nhưng thiếu niên kia kiến thức thiển cận, đâu hiểu được tôn quý của tiên tử Vân Hà sơn ngươi, có chút mạo phạm, giáo huấn một lần cũng được rồi, không cần hai lần ra tay."

Phù Nam Hoa cảm thấy Thái Kim Giản hung hãn ra tay, chuyện khác thường tất có vấn đề, nói không chừng giấu diếm huyền cơ, có quan hệ với cơ duyên, cho nên hắn hy vọng tranh thủ thăm hỏi khuyên dò, nhìn xem có tìm được dấu vết hay không. Để tránh khỏi trường hợp cào cào bắt ve chim sẻ phía sau, mình xem nàng ta như ve sầu, thật ra là nàng ấy mới là chim sẻ. Lão Long Thành trải qua thiên tân vạn khổ, hơn nữa cho ra cái giá càng thêm khoa trương so với Chính Dương sơn, Vân Hà sơn, mới chỉ nhận được một ít bí văn vụn vặt, Phù Nam Hoa mới có thể biết trấn nhỏ ba ngàn năm tới nay, cái gọi là cơ duyên, tại sau trận chiến sự thảm liệt rung động đến tâm can, thiên cổ có một không hai, ngoại trừ những đứa nhỏ thiên tư trác tuyệt của trấn nhỏ, quả thật chỉ còn pháp bảo và đồ vật của những tiền bối tổ sư môn để lại nơi đây mà thôi, thế nhưng khi khối phúc địa hoàn toàn tan vỡ, sẽ không phải đơn giản như vậy.

Vương triều lụi tàn, sơn hà nghiền nát, tất có thần binh trọng khí xuất thế, với khí tượng đón vương triều mới.

Thái Kim Giản có chút rầu rĩ không vui, "Miễn bàn hắn, nhớ tới liền thấy buồn nôn."

Trong đôi mắt nàng lập tức toát ra một vẻ hung hiểm hiếm thấy, chỉ bất quá không muốn phá hủy hình tượng tiên tử của mình trong cảm nhận của Phù Nam Hoa, nàng mới không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng.

Nếu như tương lai ở ngoài trấn nhỏ gặp gỡ thiếu niên kia, nàng nhất định phải khiến cho hắn chết thống khoái, chứ không chỉ là mang thân thể ma ốm, tiếp tục sống tạm hơn mười hai mươi năm.

Nàng ghét nhất cặp mắt của thiếu niên. Ở sâu trong nội tâm, nàng ấy có một chấp niệm mình chẳng bao giờ suy nghĩ sâu xa.

Loại ánh mắt sạch sẽ như vậy, nàng ấy với danh hiệu “trong suốt không vết” của Vân Hà sơn, tu hành nhiều năm như vậy, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nhìn thấy qua vài lần, thiếu niên bần hàn sinh trưởng ngõ hẹp, có tư cách gì ngày qua ngày, năm qua năm có được phần xinh đẹp ấy?

Thái Kim Giản nghiêng đầu xoa mí mắt, cái động tác này có thể khiến mí mắt của nàng như dài ra, càng thêm thu hút.

Phù Nam Hoa vẫn quan sát cảnh tượng của bốn phía tùy ý trêu ghẹo: "Tại trên phố Lão Long Thành chúng tôi, có một câu nói truyền lưu rất rộng, gọi mắt trái gọi tài mắt phải chọc tai, cô là giật mắt trái hay là mắt phải?"

Ngón tay của Thái Kim Giản nhanh chóng rút về như bị phỏng, trừng mắt liếc hắn, nàng ấy hiển nhiên là bị giật mắt phải.

Phù Nam Hoa tự mình chuốc khổ vội vã chuộc lỗi, cười nói: "Lời của phàm phu tục tử, không cần coi là thật."

Thái Kim Giản khóe miệng nhếch lên, nghiêng thân, ngóng nhìn bên mặt của Phù Nam Hoa, đắc ý nói: "Bị lừa à?"

Phù Nam Hoa ngẩn người, nhìn Thái Kim Giản tỏ ngây thơ làm vẻ ta đây, hắn bỗng có chút tâm động.

Hắn đột nhiên có chút do dự, sát tâm đối với nàng bắt đầu bất định, có phải là trở thành một đôi thần tiên lữ quyến, sẽ rất có lợi cho thế lực của Lão Long Thành bắc thượng? Thái Kim Giản chỉ cần ở đây thành công thu được cơ duyên, sau khi trở lại sơn môn, địa vị sẽ như nước lên thì thuyền lên, vận tác thoả đáng, thậm chí không phải không có cơ hội trở thành nữ chủ nhân của Vân Hà sơn, trên tổ phổ lâu đời của Vân Hà sơn, cũng không phải không có nữ tử làm chủ. Kể từ đó, lão Long Thành chẳng khác nào có một ván cầu, danh chính ngôn thuận thẩm thấu bản đồ của Đông Bảo Bình Châu, từ nay về sau nam bắc hô ứng, tiến có thể công lui có thể thủ, chính là cơ nghiệp Vương Bá, có thể khiến cho Lão Long Thành thoát khỏi cục diện xấu hổ không có thực lực, lại chỉ có thể an phận cắt cứ, mấy trăm năm qua chịu đủ bài xích.

Phía trước cách đó không xa, cách vài bước, cũng là ngã tư nơi giao nhau giữa hai ngõ.

Phù Nam Hoa nhìn chỗ rẽ kia, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, hình như có giác ngộ, ánh mắt một lần nữa kiên nghị lên.

Phù Nam Hoa đầu đội mũ cao, cái trán trong nháy mắt chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Người loạn tâm chí ta, ắc phải giết, để kiên đạo tâm!

Giờ phút này, Phù Nam Hoa nhìn hướng Thái Kim Giản, ánh mắt của hắn, trạng thái và tâm tình, liền khôi phục hào hiệp trước đó, thuần túy như là tán thưởng một hình ảnh, mỹ nhân mỹ cảnh, đều có thể dưỡng mục, bây giờ có thể nhìn thêm nhiều vài lần thì vài lần, dù sao nàng ấy sau khi rời trấn nhỏ, nhất định hương tiêu vân vẫn trên tay hắn.

Giết người phóng hỏa đứng thẳng lưng, sửa đường xây cầu không hài cốt.

Nghe thử một chút đi, có vài danh ngôn lời răn tầng dưới chót của phố phường, thật sự là đúng mọi nơi mọi lúc.

Lòng dạ của Phù Nam Hoa, rộng mở trong sáng.

Thái Kim Giản nghiêng thân, giọng nói mềm mại đáng yêu, cười hỏi: "Nam hoa, nghĩ đến cái gì, hài lòng như thế?"

Nàng lặng lẽ thay đổi một xưng hô thân mật hơn.

Phù Nam Hoa lắc đầu cười cười, đang muốn nói, dư quang khóe mắt thoáng nhìn một cái bóng.

Một người thiếu niên vóc người gầy gò, dường như chỉ dùng một bước, liền từ trong ngõ bước tới trước người Thái Kim Giản, tay trái đâm lên rất mạnh, cùng lúc đó, tay phải vung một quyền nện bụng tiên tử của Vân Hà sơn, thế tới rất mạnh, bất chợt phát lực, mơ hồ có tiếng gió thổi gào thét, khiến cho nữ tử phải khom lưng cúi đầu.

Tuy rằng sức lực tay phải thiếu niên đã vượt xa bạn cùng lứa tuổi, nhưng thiếu niên thật ra là thuận tay trái, cho nên tay trái thiếu niên cầm hung khí, không chỉ đâm xuyên vào cổ của Thái Kim Giản, trực tiếp đâm thấu dưới khoang miệng.

Thiếu niên vẫn không bỏ qua, tay phải một quyền nện vào trong ngực nữ tử, tay trái vẫn đâm về phía trước.

Cam đoan trận đánh lén này không có chút nào ngoài ý muốn.

Giây phút ấy, trên cổ vốn dĩ trắng nõn của nữ tử, máu tươi phun trào.

Tiếp sau đó, thiếu niên khom người, hai chân phát lực, dùng đầu vai đụng vào ngực của nữ tử, đem cả người hung hăng đụng vào trong ngõ nhỏ.

Phù Nam Hoa hai chân cắm rễ trên mặt đất, đứng yên ở tại chỗ.

Vị thiếu chủ Lão Long Thành, đầu óc trống rỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui