“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nói cho ngươi biết ta không cần người khác đồng tình, nhất là ngươi, một nô lệ.” Lãnh Liệt kêu gào, hai tay hung hăng nhéo thù du mẫn cảm đỏ tươi.
“Ngô….đau quá, ta, ta chỉ nghĩ hoá ra ta là kẻ nhận mệnh đại diện đám chính đạo bại hoại kia, thật sự là không cam lòng a.” Hàn Nguyệt đau đến trên trán đổ mồ hôi hột, thở dốc nói cho hết lời.
Lãnh Liệt dừng lại, kinh ngạc nhìn y, đột nhiên không có ‘tính trí’, choàng ngoại bào cũng không quay đầu lại rời đi.
Tại sao? Vì cái gì? Hắn trời sinh là ma quỷ, tất cả mọi người đều cho là như thế không phải sao? Vì sao Hàn Nguyệt lại dùng ánh mắt tên là ‘quan ái’ nhìn hắn, bởi vì hắn nói chuyện trước đây sao?
Ngày hôm sau, lúc Lãnh Liệt đang nghe cấp dưới báo cáo, tiểu nha hoàn canh giữ trong phòng Hàn Nguyệt đột nhiên kích động chạy vào: “Công tử, không tốt, không tốt, nô lệ kia hình như sắp chết.”
Lãnh Liệt trong lòng cả kinh, vội vàng chạy vào phòng Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt trên giường đầu đầy mồ hôi, liều mạng thở hổn hển.
“Mau gọi y sư lại đây.” Lãnh Liệt thu hồi bối rối trong lòng, bình tĩnh hạ lệnh. Đi đến giường, đem người đang cố gắng chống đỡ ôm vào trong ngực.
Hàn Nguyệt thần trí đã không còn thanh tĩnh muốn né tránh, y là thiên hạ đệ nhất kiếm, là quán chủ Thanh Phong quán, bộ dáng yếu đuối không thể để bất luận kẻ nào nhìn thấy: “Đừng nhìn ta, không nên nhìn bộ dáng của ta bây giờ, mau, mang ta đến sau núi…..” Y theo bản năng thì thào.
Lãnh Liệt đem y ôm càng chặt: “Không việc gì, hảo hảo ngủ một giấc đi, sẽ không có ai nhìn ngươi.” Chưa từng nghĩ qua, trong cuộc đời hắn lại dùng ôn nhu an ủi trên người địch nhân.
Y sư vội vàng chạy đến, khai dược cho Hàn Nguyệt, nói là bệnh cũ tái phát, nếu đến tối bệnh tình không tăng thì sẽ không có gì trở ngại.
Lãnh Liệt canh giữ bên giường, hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng mà hắn không quản được chính mình, nhìn thấy Hàn Nguyệt thở hổn hển đồng thời gặp ác mộng, làm hắn nhớ tới chính mình cũng từng như vậy. Tự nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc, ôm chặt thiên hạ bất an, nam nhân gần bốn mươi tuổi ở trong lòng hắn giống như một thiếu niên yếu ớt.
Mười ngày sau
Dương quang ngoài cửa sổ thực nhu hoà, Hàn Nguyệt ngồi ở trên giường, kinh ngạc nhìn cảnh sắc trong viện. Hôm nay, hắn sẽ được Thanh Thanh giúp đỡ trốn đi, nhớ tới cái ôm ấm áp đêm đó, trong lòng dâng lên nuối tiếc. Nhưng mà y biết, cái ôm ấm áp kia không thuộc về mình, cũng sẽ không ấm áp vĩnh viễn, nhất thời quyến luyến chỉ có thể đổi lấy hối hận cùng lăng nhục cả đời.
Nửa tháng sau
Đứng ở dưới chân núi Trường Bạch, Hàn Nguyệt nhìn lại hướng Giang Nam, đó là nơi y đã gặp và cùng Lãnh Liệt ở chung, chôn dấu giọt nước mắt cuối cùng, y dứt khoát bước đi trên đường mòn xuyên qua rừng núi hoang vu, để một phần tương tư vĩnh viễn ngủ yên dưới đáy lòng, từ biệt tất cả.