Trên mặt Trường Ly hiện hai chữ “không tin” to tổ bố, nàng chọc suýt thủng cả tờ giấy.
“Ta tra sách y khoa suốt mấy đêm liền mới tìm thấy phương thuốc huynh dùng, huynh đừng giấu ta nữa.
”
Lúc này Yên Cửu tự dưng cảm thấy hết đường chối cãi, chàng lia mắt nhìn mặt bàn, giật phắt tờ danh sách thuốc kia cãi, “Mấy vị thuốc này không đầy đủ, ta không mắc bệnh kia thật mà.
”
Trường Ly liếc chàng một cái như ngầm nói: Huynh giỏi thì cứ bịa tiếp đi.
Yên Cửu thấy khó thở: “Nếu nàng không tin thì gọi tộc y tới mà hỏi, chính ông ta kê đơn cho ta đấy.
”
Trường Ly thủng thẳng nói: “Huynh là Yêu chúa, đương nhiên là ông ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói trước mặt huynh rồi.
”
Yên Cửu lập tức nghẹn họng trân trối: “Đơn thuốc của ta có công dụng khác.
”
Trường Ly ừ một tiếng rất hàm ý, “Công dụng gì?”
Yên Cửu lại bắt đầu ấp úng.
Chàng vẫn chưa bện xong tua kiếm, nếu bây giờ khai thật thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa.
Trường Ly phớt lờ sự rối rắm của chàng, nói thẳng: “Yên Tiểu Cửu, trừ phi huynh chứng minh được là mình không có vấn đề gì, nếu không đừng hòng lừa ta.
”
Yên Cửu bó tay.
Chứng minh? Chứng minh kiểu gì bây giờ?
Ngay sau đó, chẳng biết chàng nghĩ tới chuyện gì mà mặt chợt đỏ lựng lên.
“Đợi ta giải quyết xong vụ tộc Hổ! ”
Chàng còn chưa dứt lời thì Tùng Tuần đột nhiên xông vào bẩm báo, “Yêu chúa, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Thế là Yên Cửu phải ôm cục tức không nhả ra được mà cũng chẳng nuốt trôi nổi.
Chàng liếc Tùng Tuần một phát cháy mắt, xẵng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tùng Tuần không ý thức được là mình rất vô duyên, lập tức nói: “Lúc trước ngài nghi ngờ trong cung có gián tiếp tuồn tin cho tộc Hổ, chúng thần đã tìm ra hắn rồi ạ!”
Yên Cửu lập tức chú ý tới chuyện này, “Sao tìm ra được thế?”
Tùng Tuần lén hướng mắt về phía Trường Ly, “Do Trường Ly cô nương cầm chậu hoa có thuốc bên cửa sổ phòng ngài đi kiểm tra, cộng thêm lần trước ta tới kho thuốc lấy thuốc khiến phe kia chú ý nên nhiều ngày qua, hắn luôn tìm mọi cách lấy được đơn thuốc mới khiến chúng thần bắt được manh mối.
”
Yên Cửu động não rồi nói với Tùng Tuần: “Thế thì đừng bứt dây động rừng, cứ mượn tay hắn loan tin ta bị bệnh đi, cứ nói càng nghiêm trọng càng tốt.
”
Ngày hôm sau, ở doanh trại ngoài tiền tuyến của tộc Hổ, tộc trưởng tộc Hổ đọc tin mật báo mới, không dằn nổi phải vỗ đùi cười sằng sặc.
“Thằng oắt con Yên Cửu chẳng những bí mật gọi tộc y đến mà còn lén sắc thuốc uống, chắc chắn nó bị bệnh nặng rồi, đúng là ông trời cũng đứng về phía tộc Hổ ta mà!”
“Mau truyền lệnh gia tăng thế công kể từ ngày mai!”
Chiến sự tiền tuyến càng căng thẳng hơn.
Có tộc Chim đổ thêm dầu vào lửa, tộc trưởng tộc Hổ hầu như không thèm giấu giếm dã tâm của mình nữa mà vội vã tấn công.
Tam trưởng lão của tộc Cáo thừa cơ này dẫn dụ đại quân của tộc Hổ vào chiến trường ông ta bài binh bố trận xong xuôi, chuẩn bị thu cái lưới đã giăng lâu ngày.
Yên Cửu vừa theo dõi sát sao tình hình tiền tuyến, vừa tăng ca bện cái tua bằng lông đuôi.
Khuya đến, Tùng Tuần rón rén bê tô canh xương dê hầm nhục thung dung vào, đặt xuống bàn cho Yên Cửu: “Bẩm Yêu chúa, Trường Ly cô nương cố ý bảo phòng bếp nấu món này cho ngài ạ.
”
(*) Nhục thung dung: Vị thuốc chữa liệt dương cho nam và khí hư cho nữ.
Yên Cửu ngửi thử, lúc nhận ra nguyên liệu hầm món này thì mặt đen kịt lại.
Kể từ hôm ấy, Trường Ly bắt đầu bảo phòng bếp nấu vô số món canh na ná kiểu ấy.
Nếu cứ thế mãi thì e là tin Yêu chúa mắc chứng thận hư sẽ lan từ phòng bếp ra cả cung mất.
Yên Cửu quyết đoán tăng tốc độ bện tua.
Trước khi cuộc chiến kết thúc, chàng phải làm cho xong vật đính ước, sau đó cho bé Trường Ly thấy rốt cuộc chàng có bất lực hay không!
Chiến sự tiền tuyến diễn biến rất thuận lợi, nhưng khi Yên Cửu sắp sửa bện xong chiếc tua kiếm bằng lông thì lại bất giác thấy lo lắng.
Yên Cửu mở lịch ra xem để chọn một ngày lành.
Chàng một tay lật lịch còn tay kia thì cầm mai rùa lẩm nhẩm tính cả buổi mới khoanh được một ngày lành gần nhất trên giấy.
Ấy là một ngày đẹp trời chứa chan ánh nắng, khi nghe tin báo tộc Hổ đại bại, Yên Cửu đang đứng trước rương lựa đồ mặc.
Tùng Tuần thấy thế thì lấy làm khó hiểu: “Yêu chúa, giờ ngài chọn đồ cho tiệc ăn mừng liệu có sớm quá không?”
Yên Cửu lườm hắn một cái, chửi thầm trong bụng: Thằng ranh Tùng Tuần này ế suốt mấy trăm năm là có lý do cả, kém tinh tế tới mức đó luôn mà.
Để tránh bị sự vô duyên của hắn làm cụt hứng, Yên Cửu cố ý nói: “Dạo này phải theo dõi chiến sự vất vả quá nên hôm nay ta cho ngươi nghỉ đấy, mau về sớm mà nghỉ ngơi đi.
”
Tùng Tuần ngơ ngác gãi ót: “Bẩm Yêu chúa, thần không hề thấy vất vả gì hết ạ.
”
! Cũng không cần nghỉ đâu.
Yên Cửu choàng vai hắn, ghì mạnh xuống, khuyên một câu đầy ý ám chỉ: “Tùng Tuần này, ngươi cũng già đầu rồi, phải chịu khó về tộc lượn lờ thì mới sớm tìm thấy bạn đời chứ.
”
“Những ai không có nhiệm vụ quan trọng thì hôm nay cứ cho nghỉ hết đi, nhớ phát tiền thưởng nữa để mọi người vui vẻ một hôm, coi như ăn mừng tiền tuyến báo tin thắng trận.
”
Nói xong, Yên Cửu ghì vai Tùng Tuần xoay người hắn lại, đẩy thẳng ra khỏi cửa.
Mãi đến khi bị đẩy ra ngoài, Tùng Tuần vẫn còn ngơ ngác.
Yêu chúa quan tâm tới chuyện hôn nhân của hắn từ bao giờ vậy?
Sau khi tiễn vong thằng cha chướng mắt ấy đi, Yên Cửu tiếp tục làm đỏm.
Chàng cầm bộ gấm màu xanh đậm lên ướm thử vào người, thấy hình như màu này trông hơi già.
Chàng lại lôi bộ gấm trơn có vân mây xám ngắm một chút, thấy hơi nhạt nhẽo.
Một khắc sau, Yên Cửu nhìn đống quần áo chất cao như núi mà câm lặng, cuối cùng lấy bộ đồ có họa tiết kỳ lân màu trắng ra.
Nhớ lần trước khi chàng mặc bộ đồ ngủ màu trắng, hai mắt bé Trường Ly đã sáng rỡ lên, xem ra màu trắng vẫn là màu an toàn nhất.
Cùng lúc đó, Trường Ly đang ngồi thư giãn trên chiếc ghế bập bênh bên cửa sổ thì nghe thấy tiếng hoan hô vang lên bên ngoài.
Nàng mở hé mắt ra, thấy Phi Lộ chạy chầm chậm vào trong điện.
“Có chuyện gì mà vui thế?”
Phi Lộ huơ túi tiền trên tay bẩm, “Trường Ly cô nương, tiền tuyến thắng rồi, chúng ta thắng rồi, nên bên trên phát thưởng cho mỗi người một tháng lương, lại còn cho bọn ta nghỉ làm nữa!”
Trường Ly bật dậy khỏi ghế bập bênh hỏi: “Thật à?”
Phi Lộ sung sướng rung tai, nét mặt không giấu nổi vẻ vui mừng: “Thật như vàng luôn ạ!”
Trường Ly đứng dậy ngay, nếu chiến sự đã kết thúc thì Yên Cửu hết đường kiếm cớ trốn nàng rồi.
Hôm nay nàng phải hỏi rõ xem chàng có chịu nghiêm túc uống hết số canh lúc trước nàng sai người bê đến không.
Ngoài điện dần yên ắng, không còn nghe thấy tiếng bước chân của đám cung nhân như thường lệ nữa.
Phi Lộ và đám chị em thân thiết đã hẹn nhau đi chơi.
Phòng bếp đưa cơm tối đến sớm hơn bình thường, mà trông cũng có vẻ đa dạng hơn, kèm theo đó là một bình rượu dâu tằm thượng hạng.
Trường Ly dí sát bình rượu vào mũi ngửi thử, thấy hương rượu sực nức, mới ngửi sơ đã nôn nao hết ruột gan.
Trong lúc Trường Ly lấy làm hoài nghi không biết Yên Cửu tính giở gì khi đưa bình rượu này tới thì tiếng bước chân thân thuộc đã vang lên ngoài cửa đại điện.
Nghe tiếng, Trường Ly ngó ra, rồi thoáng sững sờ vì vẻ ngoài xinh đẹp của Yên Cửu.
Đúng là người đẹp vì lụa có khác.
Nhưng ngay sau đó, nàng chợt sinh lòng cảnh giác, vừa đưa rượu ngon vừa hiến sắc đẹp, rốt cuộc Yên Tiểu Cửu đang toan tính gì?
Yên Cửu không biết suy nghĩ trong đầu Trường Ly, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình hơi là lạ.
Chàng bỗng căng thẳng hẳn, đi cùng tay cùng chân tới bàn ăn, đến tận lúc ngồi xuống mới hắng giọng nói: “Dạo này ta bận quá nên không ở bên nàng được, ta đã sai phòng bếp nấu mấy món nàng thích đấy, hôm nay bọn mình phải ăn một bữa đã đời nhé.
”
Trường Ly thấy vẻ mất tự nhiên của Yên Cửu thì cũng không vội động đũa.
Nàng gác khuỷu tay lên bàn, chống cằm hỏi: “Nhắc mới nhớ, số canh ta dặn bọn họ nấu! ”
Yên Cửu ho khù khụ mấy tiếng, “Chuyện này để lát nữa hẵng nói, ăn cơm trước đi đã.
”
Trường Ly cũng không nóng vội, “Vậy thì ăn trước.
”
Bàn ăn tối nay yên ắng lạ thường, chỉ thi thoảng có tiếng đũa chạm vào đĩa đồ ăn vang lên.
Trường Ly vừa ăn vừa cân nhắc xem lát nữa nên khuyên Yên Tiểu Cửu thế nào mới không chạm tự ái của chàng.
Còn Yên Cửu thì lâu lâu lại sờ cái tua lông giấu trong tay áo, nghĩ xem nên mở lời ra sao mới không đường đột.
Mãi mới ăn xong, hai người gác đũa cùng một lúc, rồi lại mở miệng cùng một lúc: “Nàng/Huynh! ”
Yên Cửu/Trường Ly: “Nàng/Huynh nói trước đi.
”
Yên Cửu/Trường Ly: “Thế để ta nói trước.
”
Trường Ly thở hắt ra một hơi, lúc này họ ăn ý quá thể.
Thấy Yên Cửu muốn nói mà mãi chẳng cất lời, nàng phất tay ra hiệu cho chàng nói trước.
Yên Cửu siết chặt cái tua lông trong tay áo như thể mong mớ lông mềm mại ấy sẽ tiếp thêm dũng khí cho mình.
Chàng thủng thẳng mở miệng: "Bé Trường Ly à, ta đã uống hết số canh nàng đưa dù ta thật sự không có vấn đề gì cả.
”
Yên Cửu cố nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Trường Ly gục gặc đầu, Yên Tiểu Cửu lại đang mạnh miệng đây mà.
Thôi không sao, nàng hiểu, đây là chút kiên cường còn sót lại của một gã cáo như chàng.
Yên Cửu không để ý tới cảm xúc là lạ trong mắt Trường Ly, chàng tự cổ vũ mình rồi nói: “Ta uống thuốc kia là để hoàn thành lời hứa với nàng.
”
Ánh mắt Trường Ly lộ vẻ hoang mang, nàng bắt Yên Tiểu Cửu uống thuốc bao giờ cơ?
Thừa dịp Trường Ly ngẩn ngơ, Yên Cửu lanh lẹ lấy chiếc tua lông trong tay áo ra rồi đeo ngay vào cổ tay Trường Ly.
“Ta đã bện xong cái tua kiếm lúc trước ta hứa bện cho nàng rồi.
”
Trường Ly ngơ ngác ngắm cái tua kiếm lông xù còn vương hơi ấm của Yên Cửu, từng sợi lông trắng mềm mại bay bay trông quen đến không thể nào quen hơn.
Nàng vuốt ve cái tua có một không hai này với ánh mắt phức tạp.
Trường Ly từ từ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt dưới ánh nến, nói với giọng nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
“Yên Tiểu Cửu, huynh hãy khai thật cho ta hay! ”
Yên Cửu hỏi với giọng cao vút: “Hả?”
Trường Ly đau thắt ruột gan hỏi: “Có phải huynh trụi lông rồi không?”
Mới đầu Yên Cửu ngớ ra, sau đó gân cổ cãi: “Ta không hề trụi lông!”
Trường Ly lắc cái tua trên cổ tay: “Thế số lông này ở đâu ra hả?”
Mắt Yên Cửu hơi thất thần, ậm ờ đáp: “Ta không hề bị trụi lông, chẳng qua bây giờ lông của ta hơi, hơi, hơi! thưa tí thôi! ”
Trường Ly lộ vẻ sốt ruột, “Thưa chỗ nào?”
Yên Cửu đáp theo phản xạ: “Đuôi! ”
“Khoan, đây không phải trọng điểm.
” Suýt nữa thì bị Trường Ly kéo lạc đề, rốt cuộc Yên Cửu cũng nhớ tới mục đích hôm nay của mình.
Trường Ly vẫn còn để ý chuyện chàng bị trụi lông, “Sao đây lại không phải là trọng điểm?”
Yên Cửu vội ngắt lời nàng, “Nàng cứ nghe ta nói hết đã.
”
Trường Ly cố kiềm chế không hỏi tiếp một cách miễn cưỡng.
Yên Cửu lấy lại cảm xúc, vỗ vỗ má, nghiêm túc nói: “Bé Trường Ly, ta đã học được cách bện một chiếc tua kiếm xinh đẹp không dễ rã ra rồi.
”
“Lông của ta cũng sẽ mọc lại và mượt mà bồng bềnh như cũ.
Cả tộc Cáo, không, cả Yêu giới đều không ai có đuôi đẹp hơn ta hết.
”
Trường Ly nghe vậy thì vô thức gật đầu đồng ý với chàng.
Yên Cửu hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vậy nên nàng có đồng ý làm bạn đời của chủ cái đuôi để giành quyền vuốt đuôi cả đời một cách hợp tình hợp pháp không?”
Trường Ly chớp mắt một cái cực chậm, dường như chưa tỉnh nổi sau khi được cầu hôn bất thình lình.
Yên Cửu nín thở rồi khẽ lặp lại lần nữa: “Nàng có đồng ý không?.