Editor: ChieuNinh
Bổ nhào lên đè đại hàng xóm dưới thân không cần phải nghĩ, trừ Dạ thì không có ai khác.
Nhìn thấy bóng dáng màu đen xuất hiện nhanh như tia chớp, lòng của Lỗ Đạt Mã lập tức an định lại. Cảm giác kia tựa như một cước đạp vào hư không, thời điểm đang muốn rơi xuống vực thẳm, đột nhiên được một đôi cánh tay có lực kéo trở lại.
Lỗ Đạt Mã vội vàng nhanh chóng vọt đến khoảng cách an toàn.
Nàng muốn nói cho Dạ, mình rất tốt, không có chuyện gì, nhưng khi nhìn dáng vẻ Dạ và đại hàng xóm giương cung bạt kiếm, nàng im lặng, sợ Dạ bị ảnh hưởng của nàng mà phân tâm.
Lúc này Dạ gần như là điên cuồng, cái loại cảm giác bảo bối của mình bị người mơ ước làm hắn như có mũi nhọn ở sau lưng. Cảm giác này hoàn toàn khác với cùng Tuyết tranh giành tình cảm ở trước mặt Đạt Mã.
Hắn hận không được lôi xé nát bấy đại hàng xóm.
Đại hàng xóm vốn nghĩ còn có thể ôm được mỹ nhân về, ai biết Dạ đột nhiên nhào ra, nhất thời chưa kịp phản ứng, có chút đờ đẫn sững sờ. Nhưng mà làm ra phản ứng rất nhanh, tránh khỏi vuốt sắc bén dưới thân Dạ. Hắn giằng co cùng với Dạ, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.
Trường hợp manh động như vậy ở mùa xuân tâm nẩy mầm thật sự là thường thấy.
Ngay cả động vật ăn cỏ bình thường tính tình ôn thuận cũng muốn đầu chọi đầu, sừng chọi sừng, liều một cái mang tức phụ nhi về nhà sanh con, huống chi là báo nhân!
Ở trong vùng rừng núi này, thường có thể nghe được giống đực báo nhân vì biểu hiện cường hãn của mình, vì thu được tâm mỹ nhân, ở trong trận giác đấu phát ra tiếng gầm thét và rít gào.
Lỗ Đạt Mã vốn không nghĩ tới phương diện này, nhưng mà, kết hợp những khác thường mấy ngày qua của đại hàng xóm, lại nhìn biểu hiện hôm nay của Dạ. Lỗ Đạt Mã biết, mình làm "Hồng nhan họa thủy" thứ thiệt một lần.
Lại nói, cái tư vị chân thật này chẳng ra làm sao.
Nàng đứng rất xa, nhìn Dạ và đại hàng xóm nhảy vào nhau, nhào tới, tát, cắn xé, cũng xen lẫn gào thét và rít gầm. Lỗ Đạt Mã muốn hét lớn một tiếng: "Đại hàng xóm ngươi làm trò! Ta chướng mắt ngươi!"
Nhưng cũng biết, kêu cũng kêu không ra tiếng, nếu như ngôn ngữ của mình hắn có thể nghe hiểu, cũng không trở thành sự kiện Ô Long xuất hiện như vậy.
Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là lấy phương thức báo nhân để giải quyết.
Khiến Dạ đánh bại hắn.
Vừa có thể thành toàn kiêu ngạo của Dạ, lại làm cho đại hàng xóm chết tâm. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã lo lắng Dạ sẽ bị thương.
Mà sự thật chứng minh, Lỗ Đạt Mã lo lắng là dư thừa.
Tuy nói Đại hàng xóm hung hãn, nhưng cũng trải qua cuộc sống trong nhung lụa ở rừng núi.
Mảnh rừng núi này có thể nói là khu tập trung tộc đàn báo nhân, trừ thời điểm mùa mưa bão sẽ có thú dữ ngoại lai tị nạn sẽ có tranh đấu, nơi này so sánh với địa phương Dạ lớn lên, gần như có thể gọi là "khu vui chơi".
Cho nên, làm sao đại hàng xóm sẽ là đối thủ với Dạ từ nhỏ cầu sinh tồn ở trong đường ranh sống chết.
Dạ công kích, có hung tàn học được từ Cự Lang, trong từng chiêu từng thức rồi lại mang theo ưu nhã bẩm sinh của động vật họ mèo.
Rất nhanh, đại hàng xóm liền liên tục bại lui, chỉ có sức lực chống đỡ, không có sức đánh trả.
Hắn lại miễn cưỡng chống đỡ mấy hiệp, nhếch nhác nhảy ra khỏi phạm vi Dạ có thể công đánh, nửa nằm rạp xuống mặt đất, đầu đè thấp, từ trong cổ họng phát ra một loạt âm thanh Lỗ Đạt Mã chưa từng nghe qua, trầm thấp mà như đưa đám.
Đại hàng xóm nhận thua.
Nhưng mà, hình như Dạ cũng không chịu bỏ qua cho hắn.
Trong mắt để lộ ra sát khí tàn nhẫn, hắn gầm thét liền muốn bay vọt qua......
"Dạ......"
Lỗ Đạt Mã lên tiếng ngăn cản. Mặc dù đại hàng xóm phạm vào kiêng kỵ của Dạ, nhưng cũng không sai lầm đến nỗi nhận cái chết.
Dạ nghe được Lỗ Đạt Mã kêu gọi, phi thân trở lại, hóa thành hình người, ôm chầm lấy nàng vào trong ngực. Trong đôi mắt màu tím sẫm sâu thẳm tản ra khí lạnh nhàn nhạt, lo lắng nhìn đại hàng xóm. Hắn ngạo kiều nhe nhe răng với đại hàng xóm, ôm Lỗ Đạt Mã trong ngực càng chặt hơn một chút, giống như một Đế Vương, đang tuyên cáo chủ quyền.
Ở cổ có một vết thương theo động tác của hắn mà máu nhỏ giọt.
Lỗ Đạt Mã nhìn mà đau lòng vô cùng, lấy ra khăn lông nhỏ nhẹ nhàng lau giúp hắn.
Đại hàng xóm nhìn chằm chằm Lỗ Đạt Mã một cái, thấy nàng cũng không cho mình một ánh mắt chú ý, vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Mặc dù Dạ đánh thắng trận, nhưng cũng không thấy hắn vui mừng được nhiêu, ánh mắt âm u tựa như có thể rơi ra nước đá. Bất luận vật gì, chỉ cần đến gần Lỗ Đạt Mã trong vòng ba thước, hắn đều như con chó săn lộ ra răng trắng dày đặc bén nhọn, tùy thời cũng sẽ nhào tới cắn chết.
Tuyết cảm thấy Dạ là thật sự rất tức giận, cho nên khéo léo không tranh thủ tình cảm với hắn.
Sau mười mấy ngày Dạ "điên cuồng uống dấm" dần dần khôi phục bình thường.
Sau chuyện này, Lỗ Đạt Mã cũng không thấy đại hàng xóm tới trao đổi thức ăn với bọn họ nữa. Bởi vì ở gần, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng của nhị hàng xóm, chỉ là, hắn cũng sẽ không trao đổi thức ăn cùng bọn họ.
Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, mười phần có chín là có quan hệ với Dạ.
Nhưng mà, căn cứ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lỗ Đạt Mã cảm thấy vẫn không liên quan với nhau thì tốt hơn. Nếu không, ngày nào đó máu ghen của Dạ nổi lên, xui xẻo vẫn là mình.
Từ lúc xảy ra sự kiện đại hàng xóm, trong lòng Dạ không thoải mái, buổi tối cũng còn giày vò mình không ít.
Lỗ Đạt Mã mơ hồ cảm giác được, mỗi lần Dạ ôm lấy mình triền miên phập phồng, cũng như đang tìm kiếm một loại cảm giác an toàn. Hắn hẳn là rất sợ mất đi mình, giống như mình sợ mất đi hắn.
Dần dần, Lỗ Đạt Mã phát hiện, cái gì ngừa thai, kỳ an toàn, hình như nàng cũng không hề để ở trong lòng nữa.
Có lẽ có một đứa bé của Dạ và mình cũng tốt vô cùng, mặc kệ nó là loài người cũng tốt, là Tiểu Báo cũng được, có lẽ cũng có thể là một Tiểu Quái Vật. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, chỉ cần bọn họ thương nó, như vậy tất cả những thứ này đều không quan trọng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lỗ Đạt Mã không hề bị động tiếp nhận mỗi đêm Dạ dây dưa nữa, bắt đầu nhiệt tình nghênh hợp.
Kết quả như thế đổi lấy Dạ muốn ngừng mà không được.
Lỗ Đạt Mã hối hận.
Biết thể lực giữa nàng và Dạ cách xa, còn cứ dung túng như vậy, nghênh hợp, rõ ràng chính là tìm đường chết mà!
Thời điểm khi mùa xuân qua hơn phân nửa, trong bãi nhốt dê của Lỗ Đạt Mã, số lượng dê chân bò đã có mười lăm con. Dê mẹ có thể sinh sữa cũng gia tăng đến tám con.
Sữa dê nhiều đến uống không hết, thì tâm tư Lỗ Đạt Mã lại linh hoạt lên.
Nàng kêu Dạ làm một cái thùng gỗ lớn cao hơn nửa người, lại dùng một cây gậy gỗ to dài, ở một đầu đóng hình chữ thập, đính hai tấm ván gỗ hơi ngắn hơn đường kính thùng gỗ một chút.
Đổ sữa dê vào trong thùng gỗ, dùng tấm ván gỗ đính cây gậy gỗ dùng sức khuấy đều, mỗi ngày ước chừng hai trăm cái, mấy ngày sau, một thùng sữa chua mới vừa ra lò.
Cái phương pháp này đã nàng từng thấy, ngày nghỉ đi theo cha mẹ khảo sát ở trên đại thảo nguyên Mông Cổ, nhìn một tiểu cô nương Mông Cổ làm.
Nói thật, làm một người chú ý bảo vệ môi trường, Lỗ Đạt Mã đối với rất nhiều công nghệ truyền thống Mông Cổ, là cực kỳ có cảm giác hứng thú. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Tại trong một thời đại thuốc thử hóa học gần như có thể giải quyết tất cả như vậy, cuộc sống bọn họ vẫn tiếp tục sử dụng công nghệ mấy trăm năm trước các lão tổ tông truyền xuống như cũ.
Nàng đã từng thấy qua một vị đại thúc Mông Cổ dùng phân trâu để biến một cái càng bằng gỗ bạch dương dài năm mét thành thẳng.
Sữa chua làm được rất thành công, duy nhất có một chút không được hoàn mỹ đúng là không có bỏ đường.
Từ lúc Lỗ Đạt Mã xuyên qua tới giờ, có thể ăn được đồ có vị ngọt chính là trái cây. Nàng từng nghĩ tới làm sao luyện ra đường từ trong trái cây, nhưng không có thành công.
Sữa chua thiên về vị chua khiến Dạ và Tuyết rất không cho mặt mũi trực tiếp cau mày, hai người bọn họ không thích ăn đồ có vị chua.
Không ai ủng hộ, Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu nghĩ phương pháp thưởng thức khác.
Đậu hũ sữa!
Không sai, liền làm đậu hũ sữa.
Đậu hũ sữa để trong thời gian dài, không sợ hư, đến mùa đông đun nước sôi, lấy đậu hũ sữa khô ngâm trong nước ăn, vừa ấm người, lại thoải mái.
Nghĩ đến liền làm.
Lỗ Đạt Mã lấy nồi mai rùa to gác trên bếp lò ở ngoài động, đổ sữa chua vào trong đó, từ từ nấu chín.
Sữa chua gặp nhiệt, phía trên hiện ra một tầng ván sữa, Lỗ Đạt Mã dùng cái muỗng gỗ vớt ra ngoài, đặt ở trong một thùng gỗ sạch sẽ.
Nàng đã từng thấy bà cụ Mông Cổ dùng sữa trong này đặc chế da thuộc. Những thứ thuộc da kia đặc chế xong, bề mặt màu lông mềm mại hoàn hảo, tuyệt sẽ không giống như da nàng dùng than tro đặc chế tróc ra biến thành như tấm ván chưa sơn.
Đợi đun nóng sữa chua, Lỗ Đạt Mã đổ từ từ sữa dê mới mẻ từng chút từng chút vào bên trong đó.
Rất nhanh, sữa chua biến thành trạng thái đông lại như thạch. Lỗ Đạt Mã vớt chúng nó ra, xối nước sạch sẽ, đặt vào địa phương bóng mát, đợi sau khi hong khô sẽ cắt thành từng khối nhỏ một, bỏ vào ở bên trong thùng gỗ nhỏ, lúc nhàn rỗi làm thức ăn vặt.
Sữa chua làm thành đậu hũ cũng không chua giống như nó lúc ở dạng chất lỏng, mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, Dạ và Tuyết đối với lần này cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
Khi mùa xuân chuẩn bị kết thúc, Lỗ Đạt Mã lấy da vẫn còn lông đặc chế thành công nàng hướng tới đã lâu, vui vẻ hỏng rồi.
Trước khi mùa hè tiến đến Lỗ Đạt Mã và Dạ tính toán lại đi hồ chứa nước làm muối một lần, chuyển chút muối trở lại.
Đây là lần thứ hai Tuyết bước lên Đại Thảo Nguyên. Diendan~ChieuNinh Lần trước đi hồ chứa nước làm muối hắn còn có chút nhỏ, khi đó gần như là bước không rời đi theo bên cạnh Lỗ Đạt Mã. Còn lần này, từ đầu đến cuối hắn cũng chạy ở phía trước nhất.
Thỉnh thoảng gầm thét một tiếng, hù dọa dê sừng hươu đang ăn cỏ; thỉnh thoảng chui vào trong bụi cỏ cao hơn nửa người đi bắt bớ châu chấu......
Tóm lại, cực kỳ hiếu động, không hề có một khắc là nhàn rỗi.
Khi mặt trời lặn lần thứ ba từ lúc rời nhà, một nhà ba người Lỗ Đạt Mã đã tới hồ chứa nước làm muối.
Lỗ Đạt Mã phụ trách bỏ muối thể kết tinh vào túi, mà Dạ xác định chung quanh doanh trại không có nguy hiểm, mang theo Tuyết đi gần đó bắt trâu không sừng làm cu li.
Đóng gói muối cũng là công việc dùng thể lực.
Ngồi xổm ở bên cạnh hồ chứa nước làm muối, gõ xuống một phần nhỏ muối thể kết tinh, sau đó sẽ vểnh mông khom lưng bỏ vào trong năm sáu cái túi da thú khâu thành.
Lỗ Đạt Mã bỏ vào hơn phân nửa túi, chân cẳng liền bắt đầu tê dại.
Đứng lên vỗ vỗ chân, xoa xoa chân, đi lại hai bước, khiến máu tuần hoàn thông suốt.
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã ngồi xổm xuống chuẩn bị tiếp làm việc.
Từ xa xa truyền tới tiếng rít âm trầm thê lương, làm nàng run cầm cập.
Âm thanh này nàng quá quen thuộc.
Là linh cẩu!
Khi tiếng linh cẩu cười gằn đi qua, tiếp theo truyền tới tiếng sói tru.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã có thể nghe được tiếng đánh nhau và cắn xé mơ hồ.
Chẳng lẽ là bầy sói và bầy linh cẩu xảy ra xung đột rồi hả?
Lấy âm thanh để phán đoán, chiến trường cách mình cũng sẽ không quá xa. Lỗ Đạt Mã nghĩ, có lẽ nàng nên tìm một chỗ trốn trước, đỡ phải một lát bị phát hiện hoặc gặp tai bay vạ gió, hoặc trở thành miếng thịt trên thớt người ta. Hai loại tình huống này nàng đều không thích.
Lỗ Đạt Mã đang định tìm kiếm chỗ ẩn thân ở chung quanh, hai tia chớp một đen một trắng đến trước mắt của nàng.
Không cần suy nghĩ cũng biết là Dạ và Tuyết.
Hai người bọn họ tay không mà về.
Chắc là nghe được tiếng linh cẩu và sói tru, không để ý tới con mồi liền vội vàng chạy trở lại tìm Lỗ Đạt Mã rồi.
Dạ đơn đả độc đấu có cường hãn hơn nữa, cũng song quyền nan địch tứ thủ, huống chi bầy linh cẩu và bầy sói, hai thứ này, gặp phải cái nào bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi.
Lỗ Đạt Mã và Dạ vội vàng thu thập đồ đạc, tìm chỗ ẩn thân ở chung quanh.
Trên sườn núi nhỏ ở cách hồ chứa nước làm muối không xa, Tuyết thấy được một hang động không lớn, chỉ là, ba người vẫn có thể chen chúc một chút.
Khi tiếng hú và gào thét dần dần nhạt đi. Một cuộc tranh đấu huyết tinh và tàn khốc hạ màn kết thúc.
Lỗ Đạt Mã và Dạ mang theo Tuyết lại trở về bên cạnh hồ chứa nước làm muối, bọn họ phải nhanh chóng lấy xong muối, nhanh chóng rời đi, nơi này hiện tại chính là một vùng đất thị phi.
Trải qua chuyện ngoài ý muốn mới vừa rồi, Dạ không hề yên tâm để một mình Lỗ Đạt Mã ở bên cạnh hồ chứa nước làm muối nữa, mang theo nàng cùng đi bắt cu li.
Khi bọn họ thành công bắt được ba con trâu không sừng chuẩn bị trở về doanh trại, nơi xa trong bụi cỏ dại lóe ra hai bóng dáng. Là hai con Cự Lang.
Trong nháy mắt Dạ cảnh giác giấu Lỗ Đạt Mã và Tuyết ở sau lưng, hóa thân hắc báo, tập trung thật chặt vào hai bóng dáng phía trước này.
Mà Tuyết cũng không cam lòng được bảo hộ, hắn cũng hóa thành báo tuyết, vóc người nhỏ hơn Dạ hai vòng, nằm rạp xuống, cái mông khẽ nâng lên, cái đuôi từng phát từng phát quất xuống mặt đất, bộ dạng chuẩn bị tùy thời muốn nhào lên.
Bây giờ Lỗ Đạt Mã có thể làm chính là né qua sau lưng ba con trâu không sừng, cố gắng che giấu thân hình của mình, tận lực không trở thành gánh nặng của Dạ. Diendan~ChieuNinh Nàng lấy cốt châm từ trong túi da thú đeo lưng ra, chuẩn bị, nếu như đối phương đến tập kích mình mà nói, nàng chiếu theo cái mông mấy con trâu không sừng châm vài cái, làm một con trâu kinh sợ chạy như điên. Đạp không chết bọn nó, cũng có thể dọa bọn nó một chút, trì hoãn một ít thời gian.
Khi Dạ nhìn đến hai bóng dáng đối diện thì ngừng lại, hình như cũng không có nghĩ đến, chúng nó do dự một chút, liền muốn lui về phía sau lùi về trong bụi cỏ lần nữa.
Mà không biết vì sao, Dạ đột nhiên kêu gào một tiếng, từ từ đi tới hai bóng dáng kia.
Một trong hai bóng dáng đối diện khi nghe được Dạ kêu gào cũng dừng lại, nó đưa đầu làm như xác nhận cái gì, sau đó liền phát ra một tiếng gào lên.
Ở trong tai Lỗ Đạt Mã, không có vẻ địch ý, cũng lộ ra chút tư vị bạn bè lâu ngày mới gặp.
Dạ đi lên phía trước, càng ngày càng gần với hai bóng dáng.
Ngay khi Dạ xoay người mang theo hai con Cự Lang trở về, Lỗ Đạt Mã nhận ra, một con trong đó là Tiểu Mặc, mà một con sói khác, so với Tiểu Mặc thì thân hình nhỏ hơn một chút, cảm giác hẳn là giống cái, chẳng lẽ là bầu bạn của Tiểu Mặc? Lỗ Đạt Mã phỏng đoán.
Đợi đi đến gần, Tiểu Mặc nghiêng đầu ngửi ngửi Lỗ Đạt Mã, giống như một con chó nhỏ dùng đầu bắt đầu cọ cánh tay của nàng. Nó còn nhớ rõ khi còn bé dáng vẻ Lỗ Đạt Mã chơi đùa cùng bọn nó.
Tiểu Mặc trưởng thành, dáng vẻ đã là một cự lang trưởng thành.
Lỗ Đạt Mã nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu của nó, cảm giác sềnh sệch chiếm hết bàn tay của nàng.
Lỗ Đạt Mã tay giơ lên liền nhìn thấy trong lòng bàn tay đầy vết máu.
Tiểu Mặc bị thương.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng tìm kiếm ở dưới da lông tiểu Mặc, nông nông sâu sâu tất cả vết thương đều mới.
Chẳng lẽ, mới vừa rồi trường tranh đấu kia là Tiểu Mặc và linh cẩu?
Mang Tiểu Mặc và một con Cự Lang khác về doanh địa, Lỗ Đạt Mã tỉ mỉ xử lý vết thương cho nó. Sau đó, thời điểm đi kiểm tra con sói cái nhỏ, Lỗ Đạt Mã phát hiện, con sói cái nhỏ được Tiểu Mặc bảo vệ rất tốt, chỉ có mấy vết thương thật nhỏ.
Có thể trong lúc đọ sức với linh cẩu, có thể bảo vệ sói cái nhỏ không bị thương tổn, đó cũng không phải một con sói Tiểu Mặc có thể làm được, còn có những con sói khác, là Rhona bọn họ sao? Nếu quả là như vậy, bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Hết chương 93.