Kiếm Tại Thiên Hạ

Chu Nhã Hoa vốn tính trở về điện Chiêu Dương, nghĩ lại vẻ mặt của Nhiếp Hi, có chút đau đầu mơ hồ, bất thình lình hạ lệnh dừng kiệu, ngay sau đó cũng không cần loan giá, lại vòng về điện Sùng Quang nơi Nhiếp Cảnh thường ở.

Đến ngoài cửa điện, thấy tiểu thái giám Thạch Đầu Nhi đang làm nhiệm vụ mà ngủ gà ngủ gật ở cửa, cư nhiên ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng, dáng vẻ không có chút kiêng kỵ nào. Chu Nhã Hoa khẽ tằng hắng một cái, Thạch Đầu Nhi kia chợt tỉnh lại, thấy hoàng hậu đang đứng ở trước mặt, bị doạ sợ đến run người, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.

Chu Nhã Hoa nói: “Đều là hoàng đế quản hư các ngươi, một chút quy củ cũng không có, ban ngày trông coi ở cửa điện mà lại ngủ, còn ra bộ dáng gì nữa.” Nhiếp Cảnh có danh xưng là quân vương nhân hậu, tuy rằng hơi trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, luôn rộng rãi đối với thần tử và hạ nhân. Chu Nhã Hoa cần phải quản lý lục cung, liền cất đi tính tình ôn nhu của khuê nữ ngày xưa, quy củ nghiêm cẩn hơn xa so với Nhiếp Cảnh, nội thần trái lại sợ hoàng hậu nhiều nhất. Thạch Đầu Nhi nghe nàng nói mang theo sự trách cứ nhẹ, vội vàng dập đầu thỉnh tội. Chu Nhã Hoa cũng không nói nhiều, tự ý đi vào điện. Thạch Đầu Nhi vội vàng ngăn lại nói: “Nương nương, hoàng thượng đang thử cầm, bảo hạ nhân hầu hạ ra ngoài hết, người có nên…”

Chu Nhã Hoa biết, Nhiếp Cảnh hỉ nộ không hiện ra mặt, nhưng thường thường khi tâm tình không tốt sẽ thử cầm, mượn việc loay hoay với những sợi đàn kia dẹp loạn trong lòng, lúc này đi vào trong, chỉ sợ nghịch lân rồng. Nhưng nàng nghĩ đến chuyện của Nhiếp Hi, đã cảm thấy có ngọn lửa âm ỉ từ từ cắn nuốt lòng nàng, hơi suy xét một chút, vẫn đi vào điện Sùng Quang.

Từng tiếng từng tiếng bên trong, đều là âm thanh đứt quãng, Nhiếp Cảnh một thân trường bào nguyệt sắc, ngồi xếp bằng dưới tàng cây, đang không tập trung sửa dây đàn, trên ngón tay bị cắt mấy nhát, thấp thoáng thấm ra màu máu, y cư nhiên vẫn hoàn toàn chưa phát giác ra, chân mày mơ hồ mang theo một nỗi buồn phiền.

Trước điện Sùng Quang là một cây hoa không tên đương vào thời điểm nở rộ nhất, gió vừa thổi qua, trước sau điện nhuộm một màu đỏ tươi, phủ đầy đất, còn có mấy cánh lác đác trên mép tóc của Nhiếp Cảnh, trên vai, nhìn có chút giống máu và nước mắt. Nhưng mà, sắc hoa đầy trời mặc dù đậm đến loá mắt, cũng không thể cướp được dung mạo thần khí của Nhiếp Cảnh. Ngay cả bộ dáng lúc y chậm rãi thử cầm, thần khí cũng thoát tục, làm người khác nhìn thấy mà quên mất phàm tục.

Bình thường nếu Nhiếp Cảnh không truyền gọi Chu Nhã Hoa, nàng cũng không đến điện Sùng Quang, lúc này vừa nhìn liền thấy quen mắt. Bởi vì Nhiếp Cảnh, Chu Nhã Hoa cũng từng đi đến thư viện Bạch Mai, nhớ rằng đài Tẩy Mai chỗ giam cầm Nhiếp Hi trước đây cũng có một cây hoa như vậy. Nàng chợt nhớ tới, những cây hoa này, chính là dị chủng do trạng nguyên kiệt xuất Lâm Nguyên mang tới từ ngoại tộc. Nhiếp Cảnh từ trước đến nay yêu thích sắc hoa thanh nhã như bạch mai, lúc đầu chê sắc hoa này quá đậm tươi đẹp nhưng thê lương, thế nhưng Nhiếp Hi thích, nhìn thấy nét mặt của Ngô vương, liền trồng một ít ở trong cung. Tuy rằng đương kim hoàng đế luôn lãnh đạm trầm tĩnh, nàng đi theo bên cạnh mấy năm gần đây, cũng ít nhiều hiểu con người của y như thế nào.

Thấy hoàng đế vẫn không ngẩng đầu lên vẫn ngồi chỉnh sửa dây đàn, cũng không biết có phải quá mức nhập thần hay không, Chu Nhã Hoa bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng.

Nhiếp Cảnh chậm rãi ngẩng đầu, y ở trên triều phong thái đoan chính nghiêm nghị, lúc riêng tư đối diện với người khác, vẫn luôn rất nghiêm túc, vẻ mặt rất thành khẩn, trong mắt mang theo tâm tư sâu lắng nồng đậm, dáng vẻ vô cùng hữu tình. Mặc dù không tuỳ tiện nói cười, cũng khiến người ta trầm mê. Lần đầu tiên Chu Nhã Hoa gặp ánh mắt y, kể cả không uống rượu đã có cảm giác say, cho dù đã gả cho Nhiếp Cảnh nhiều năm, cũng không có thể nhìn thẳng đôi mắt này quá lâu, chỉ sợ nhìn rồi sẽ chìm đắm. Lúc này vừa mới thấy, quả nhiên trong lòng lại loạn một hồi, vội vàng rũ đôi mắt xuống.

Nhiếp Cảnh thấy Chu Nhã Hoa, ôn hoà nói: “Ái khanh tới đây, là có chuyện gì quan trọng sao?” Ngụ ý dĩ nhiên là, không có chuyện quan trọng cũng không cần tới.

Chu Nhã Hoa trước khi tới đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, nghe y dùng lời cân nhắc, cũng không nhượng bộ, ngược lại nói: “Bệ hạ hà tất tự làm khổ mình thế này. Phí hết tâm tư tìm cách đem người vào cung, bản thân lại buồn bực ngắm cầm ở chỗ này, không phải là phong cách cay độc ngày xưa của bệ hạ nha. Nô tì nhìn thấy, không khỏi sốt ruột giùm cho bệ hạ.”

Mặt Nhiếp Cảnh hơi biến sắc, xuân phong trong mắt biến mất hết, liền hơi lộ ra sự lạnh nhạt vô tình, bỗng nhiên nói: “Dũng cảm và mưu trí của ái khanh quả là rất tiến bộ.”

Chu Nhã Hoa thi lễ, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ giữ thân vương lại trong cung cấm, là vi phạm nghiêm trọng lễ nghi từ xưa nay. Tiên hoàng ở dưới kia có biết, chỉ sợ… cũng sẽ trằn trọc bất an. Mặc dù nô tì ngu dốt, cũng biết lễ nghĩa đạo lý, không dám không can gián.”

Nhiếp Cảnh nhìn chằm chằm Chu Nhã Hoa một hồi, nói: “Ái khanh, điều quan trọng đầu tiên của nữ đức chính là không đố kị.”

Trong lòng Chu Nhã Hoa buồn phiền, đầu càng thấy đau dữ dội, bỗng nhiên chế giễu lại: “Năm đó cưỡng ép ta gả làm Yến vương phi, bệ hạ không biết đạo lý không đố kị sao. Chẳng lẽ thân là nam tử, còn không bằng nô tì phận nữ lưu?”

Nhiếp Cảnh giống như bị người ta hung hăng đâm một cái, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn chằm chằm Chu Nhã Hoa, trong mắt nhuộm một màu u tối, bỗng nhiên ôm lấy vòng eo thon của nàng, đè nàng xuống dưới, khiến nàng không thể không ngửa mặt dính chặt vào mặt mình, ôn nhu cười một tiếng: “Ái khanh, ngươi nói cái gì đấy?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhã Hoa nhuộm một tầng màu đỏ nhạt, hai mắt như sao, cư nhiên cũng không nhượng bộ, khẽ thở gấp nói: “Nô tì nói, trước kia bức hôn nô tì, sau này cưỡng ép Lâm Nguyên ở lại hầu hạ, bệ hạ vì sao không biết đạo lý không đố kị —— ”

Lời còn chưa dứt, miệng của nàng bị Nhiếp Cảnh hung hăng chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô nhỏ vụn.

Bên tai Chu Nhã Hoa nghe được khí tức bất định của y, rõ ràng là đang xúc động chuyện gì đó, cảm giác được tiếng tim đập âm trầm dữ dằn trong lồng ngực nam tử này, không nhịn được đau khổ một hồi.

Vốn chỉ là suy đoán, nhưng một Nhiếp Cảnh từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra mặt có phản ứng như vậy… Tất cả… bây giờ đều đã cực kỳ minh bạch. Biết rõ y là người như vậy, vì sao vẫn kìm lòng không được mà mê luyến chứ?

Không biết tâm tình của Lâm Nguyên năm đó như thế nào. Nực cười là tình cảnh của bọn họ, lại tương tự như vậy.

Cây hoa ở trước điện xào xạc trong gió, hằng hà sa số những đốm màu đỏ khiêu vũ trên không, Chu Nhã Hoa chợt hiểu rõ, có lẽ đó là máu và nước mắt trong lòng người không chảy ra được.

Mà vận mạng của mình, và với bông hoa màu đỏ thẫm rơi xuống này có gì khác nhau chứ?

Chính là, cuối cùng vẫn không cam lòng… Nhiếp Hi, hắn có phải đã hiểu chuyện gì hay không? Hắn sẽ cam lòng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui