Kiếm Tầm Thiên Sơn


Nghe thấy tiếng quát của Tạ Trường Tịch, lúc này Thẩm Tu Văn mới phản ứng lại.
Nếu người đang hiện diện ở đây thật sự là Tạ Vô Sương, đương nhiên là hắn còn có thể dò hỏi vài câu, nhưng với địa vị của người này trong Thiên Kiếm Tông, không phải hắn muốn là có thể hỏi được.
Thẩm Tu Văn không chút do dự lùi về phía sau, đóng cửa lại cái “rầm” rồi vội vàng dẫn mọi người lui xuống.
Đám người Hợp Hoan Cung đang đứng ở cửa liếc mắt nhìn nhau, một lát sau, Linh Nam không thể tin được mà thốt lên: “Vừa rồi bên trong chính là…… Tạ đạo quân?”
“Còn có,” Linh Bắc suy tư, bên môi mang theo ý cười, “Thiếu chủ của chúng ta nữa.”
Nghe thấy vậy, Linh Nam đột nhiên phản ứng lại.
Thiếu chủ được quá à nha, còn nói Tạ Vô Sương không được, đây không phải là trực tiếp hốt gọn rồi sao?!
Nàng chạy nhanh túm lấy Linh Bắc, cảnh cáo đám người Hợp Hoan Cung: “Lập tức trở về, đi mau, đừng ai ở lại!”
Mọi người gật gật đầu rồi giải tán trong tích tắc.
Hoa Hướng Vãn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hít sâu một hơi.
Nếu có ngày nàng chết đi, thì nhất định là do những tên ngốc này hại chết!
Nhưng phẫn nộ chưa được bao lâu, nàng liền nhận ra tình huống bây giờ có chút tế nhị.
“Tạ Vô Sương” vẫn chặn trước mặt Hoa Hướng Vãn, vây nàng bên trong một không gian cực kỳ eo hẹp, kiếm còn kề trên cổ nàng, bên tay áo kia ngăn cách phía bên cạnh.
Khoảng cách này cũng gần quá rồi, trên người nàng bây giờ chỉ có một lớp y phục mỏng nhẹ, hơi thở và độ ấm của người kia quấn quanh nàng, len lỏi vào khắp các giác quan khiến nàng có chút không thoải mái.
Loại tình huống nguy hiểm mà ái muội này khiến cơ thể Hoa Hướng Vãn không khỏi cứng đờ, nàng cũng không biết cuối cùng là bản thân sợ hắn đột nhiên động thủ giết người hay là bởi vì chuyện gì khác.
Dù sao cũng là đồ đệ của Tạ Trường Tịch, nàng…… Tính ra nàng còn là sư nương trước của hắn nữa.
Nghĩ đến đây, nàng xoay đầu, cố gắng làm cho bầu không khí trở lại kiểu “giương cung bạt kiếm” và “nghìn cân treo sợi tóc” thường thấy.
Nhưng người đối diện vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí một chút sát khí cũng không có, nàng nhất thời cũng không biết rõ cuối cùng là hắn muốn làm cái gì, đành phải địch bất động ta bất động, chờ đối phương động thủ trước.
Nhưng dường như Tạ Trường Tịch đang gắng hết sức để khống chế điều gì đó, vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn nàng xuyên qua lụa trắng.
Qua một hồi lâu, Tạ Trường Tịch cuối cùng cũng ngập ngừng giơ tay như thể muốn chạm vào mặt nàng.
Hành động này khiến Hoa Hướng Vãn giật mình, nàng gần như lùi lại theo phản xạ có điều kiện, áp cả người trên mặt tường lạnh lẽo.
Thấy động tác của nàng, Tạ Trường Tịch thở phào một hơi.
Tay cầm kiếm của hắn không khỏi hơi dùng sức, đột ngột nói: “Trốn ta?”
Hoa Hướng Vãn: “Hả?”
“Cho hắn Nhập Mộng Ấn?”
Hoa Hướng Vãn: “Hả?”
Hoa Hướng Vãn bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, phản ứng lại một lúc mới nhận ra là hắn đang nói đến Thẩm Tu Văn, nàng không khỏi càng thêm ngỡ ngàng.
Nàng không ngờ rằng đã đến lúc này rồi mà “Tạ Vô Sương” còn quên mình vì người như thế, thay vì nên quan tâm đến việc bản thân mình bị phát hiện nhập ma trước hết, hắn lại quan tâm chuyện sư đệ của mình bị lợi dụng, bị hạ Nhập Mộng Ấn sao?
Sư huynh tốt của Vân Lai gì thế này?
Hắn là có ý gì, tới đòi công đạo?
Nhưng thấy Tạ Vô Sương cũng không phải là muốn cùng nàng đánh đến mức ngươi chết ta sống, Hoa Hướng Vãn cũng không muốn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, liền vội xin lỗi: “Dùng Nhập Mộng Ấn quả thật là ta không đúng, nhưng ta không muốn hại Thẩm đạo quân.

Nhưng ta chỉ có thời hạn sáu ngày, tình huống khẩn cấp, cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng đến thủ đoạn này……”
Nàng còn chưa dứt lời, Tạ Trường Tịch đã nôn ra một ngụm máu, cả người đổ nhào lên người Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn vô thức ôm lấy người này, vừa làm xong hành động này, nàng ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại.
“Tạ Vô Sương” vốn dĩ đã nhập ma, trong mộng cảnh rõ ràng bởi vì nàng xâm nhập thần trí nên đã xảy ra vấn đề.

Hắn lại tới đây nhanh như vậy, sợ là căn bản chưa xử lý ổn thỏa hỗn loạn trong ý thức của mình đã vội xông tới.
Mới vừa rồi hắn đơn giản chỉ là nỏ mạnh hết đà, hiện tại hẳn là đã không còn uy hiếp gì, nếu muốn xuống tay thì đây là cơ hội tốt nhất.
Nhưng rốt cuộc là trưởng bối của Thiên Kiếm Tông có biết chuyện hắn nhập ma không?
Nếu không biết thì bây giờ nàng có giết người này thì cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu hắn không nhập ma hoàn toàn, Thiên Kiếm Tông vẫn còn nuôi một tia hy vọng, nàng mà giết hắn, lại có Thẩm Tu Văn làm chứng chuyện Nhập Mộng Ấn, e rằng trước hết nàng sẽ trở thành nguyên do thôi thúc tâm ma của Tạ Vô Sương trỗi dậy rồi sau đó lại động thủ giết người.
Tạ Vô Sương là đệ tử của Tạ Trường Tịch, thân phận cao quý, đến lúc đó nói không chừng Tạ Trường Tịch sẽ đích thân rời núi báo thù……
Hoa Hướng Vãn càng nghĩ càng sợ, lắc đầu không nghĩ ngợi gì nữa.
Nàng không dám đánh cược vào cửa thứ hai, chi bằng hạ một Chú Sinh Tử cho Tạ Vô Sương để cứu người vậy.
Ít nhất còn có thể xoay chuyển đường sống.
Sau khi suy xét cẩn thận, Hoa Hướng Vãn vội đỡ hắn nằm xuống giường, kéo lụa trắng ra làm lộ đôi mắt của hắn.
Độ sẫm màu của đôi mắt đỏ sẽ biểu thị ý thức của người nhập ma hiện nay đang tỉnh táo đến mức độ nào.
Hiện giờ đôi mắt của Tạ Vô Sương đỏ hoe, thoạt nhìn có vẻ rất là bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này của hắn, rõ ràng có chút không bình thường.
Tiêu rồi, thật sự là bệnh tình nguy kịch rồi.
Nàng vung tay, vài sợi thừng trói tiên lập tức được cột vào cổ tay và cổ chân của Tạ Trường Tịch, một pháp trận màu vàng ánh lên dưới thân hắn.
Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nàng nhảy lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh “Tạ Vô Sương”, lấy Thanh Tâm Linh ra từ trong túi càn khôn, quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch đang an tĩnh lạ thường bên cạnh: “Pháp khí thượng cổ này của ta là Thanh Tâm Linh, đợi lát nữa ta xua đuổi tâm ma cho ngươi, có thể hơi đau nhưng ngươi nhất định phải chịu đựng…”
Lời còn chưa dứt thì nàng đã thấy “Tạ Vô Sương” phá đứt thừng trói tiên dễ như trở bàn tay, lập tức ngồi dậy.
Hoa Hướng Vãn: “……”
Tạ Vô Sương thoát khỏi thừng trói tiên, cũng không cuồng bạo dùng kiếm chém đầu nàng, chỉ thấy hắn vươn người về phía trước, giơ tay ôm đầu nàng, vùi chóp mũi vào làn tóc của nàng như thể đang hôn.
Hoa Hướng Vãn cứng đờ, một lát sau, nàng nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Mùi hương đâu?”
Mùi hương?
Mùi hương gì?
Hoa Hướng Vãn mờ mịt một lúc mới nhận ra là hắn đã hỏi về “mùi hương” này hai lần rồi.
Trên người nàng có mùi hương gì đáng để Tạ Vô Sương hỏi những hai lần chứ?
“Ngươi đang nói đến Mị Hương?!”
Hoa Hướng Vãn phản ứng lại, Tạ Trường Tịch khẽ dừng động tác, khó hiểu hỏi lại bên tai nàng: “Mị Hương?”
“Đúng vậy, đệ tử Hợp Hoan Cung chỉ cần vận dụng công pháp song tu,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười cứng ngắc, vẫn giữ vững niềm tin “ta không xấu hổ thì người xấu hổ chính là kẻ khác”, thoải mái hào phóng nói, “Thân thể tự nhiên sẽ sinh ra Mị Hương, dùng để hiệp trợ công pháp song tu, dễ dàng mê hoặc tâm trí người khác nhất.”
“Đệ tử Hợp Hoan Cung……”
Tạ Trường Tịch lẩm bẩm, hắn ngẩng đầu, nhìn Hoa Hướng Vãn: “Ai cũng có?”
Hoa Hướng Vãn nghiêm túc gật đầu: “Ai cũng có.”
Chỉ là mùi hương của mỗi người lại hơi khác nhau một chút mà thôi.
Tạ Trường Tịch không nói gì, hắn nhìn Hoa Hướng Vãn: “Vào mộng, ánh trăng, hồ nước……”
Hắn miêu tảc ảnh tượng trong mộng: “Cũng là ai cũng vào mộng như thế sao?”
“Cũng không phải,” đề tài mẫn cảm như vậy mà Hoa Hướng Vãn vẫn có thể mặt không đỏ, nhịp thở không loạn mà thành thật trả lời được, “Đây là thủ pháp tiêu chuẩn mà sư tỷ dạy cho, mọi người nếu không biết nên dệt mộng cảnh thế nào thì có thể tham khảo……”
Hoa Hướng Vãn nói, không hiểu vì sao lại có chút không tự tin dưới ánh mắt của Tạ Trường Tịch, nhỏ giọng lí nhí hơn một chút: “Hoặc là sao chép lại.”
Tạ Trường Tịch trầm mặc, sắc đỏ trong mắt mờ đi một chút.
Trực giác của Hoa Hướng Vãn mách bảo rằng đối phương không mấy vui vẻ, nàng ho nhẹ một tiếng, muốn nói điều gì đó tốt đẹp để xoa dịu bầu không khí: “Ta không biết Nhập Mộng Ấn lại ở chỗ của người, nếu biết mộng tối nay vào là của người, ta nhất định sẽ không làm qua loa lấy lệ như vậy, nhất định sẽ thiết kế thật công phu……”
“Đủ rồi.”
Tạ Trường Tịch chợt lên tiếng cắt ngang lời nàng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm: “Hai trăm năm trước, cô ở đâu?”
“Hai trăm năm trước……” Hoa Hướng Vãn ngơ ngác trước những câu hỏi không liên quan của hắn, “Ta ở Hợp Hoan Cung?”
“Chưa từng tới Vân Lai?”
Lời này khiến Hoa Hướng Vãn khẽ chột dạ, nàng miễn cưỡng cười rộ lên: “Thật ra ta cũng muốn đến, nhưng mà hai nơi cách nhau khá xa.

Sự vụ của Hợp Hoan Cung lại phức tạp, ta là Thiếu chủ một cung, nếu không vì lần cầu thân này, e là cả đời cũng sẽ không đến đây.”
Nghe thấy câu trả lời này, hắn nhắm mắt lại, dường như đã dừng lại một lúc lâu, sau đó lại mở mắt ra.

Hắn cầm lụa trắng ở một bên rồi đứng dậy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, xuống giường đi ra ngoài.
Hoa Hướng Vãn túm lấy rèm giường để che thân, chỉ ló mặt ra, thật dè dặt: “Tạ đạo quân, người đi như vậy sao?”
Nói xong nàng liền cảm thấy với tình cảnh này, hỏi chuyện này, cứ quái quái thế nào.
Tạ Trường Tịch dừng bước, tựa như đang đợi nàng.
Tim Hoa Hướng Vãn nảy lên, nàng vội lên tiếng nói thật nhanh: “Ta sẽ không nói chuyện ngươi nhập ma cho ai đâu, ngươi yên tâm.

Thanh Tâm Linh này của ta rất có ích đối với tu sĩ nhập ma đạo tâm không ổn định nhưng thần trí vẫn còn như ngươi.

Sau khi ngươi nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm ta, đương nhiên, đổi lại ngươi phải giúp ta chuyện thúc đẩy quan hệ hữu nghị giữa hai tông……”
“Cô cầu thân với Thiên Kiếm Tông?” Tạ Trường Tịch đột nhiên lên tiếng cắt lời nàng.
Hoa Hướng Vãn không rõ nguyên do, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cầu ai?”
“Ơ……” Hoa Hướng Vãn không nghĩ tới Tạ Vô Sương sẽ hỏi một câu như vậy, nàng do dự một hồi, sau đó thận trọng hỏi: “Thẩm Tu Văn được không?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, không hiểu sao Hoa Hướng Vãn cảm thấy gió đêm có chút lạnh.
Thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Nói xong hắn liền cất bước rời đi.
Hoa Hướng Vãn tận dụng cơ hội cuối cùng, muốn thuyết phục lần nữa: “Đạo tâm không vững, với người tu hành mà nói chẳng khác nào bệnh nan y.

Hợp Hoan Cung đã nghiên cứu kỹ lưỡng cái này.

Không phải Thẩm Tu Văn cũng được, ngươi chỉ cần giúp ta tìm một đệ tử……”
Lời còn chưa dứt, người đã biến mất trong màn đêm, Hoa Hướng Vãn càng nhỏ giọng nói nốt nửa lời còn lại: “Đôi bên cùng có lợi……”
Người đi rồi, đương nhiên sẽ không ai trả lời nàng.
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn cánh cửa, bị sốc đến tột đỉnh.
Không ngờ Tạ Vô Sương lại chẳng hề quan tâm gì đến chuyện bản thân nhập ma, vẻ tiêu sái này thực sự khiến nàng choáng váng ngây ngốc.
Đây là sự cương quyết của kẻ nhập ma sao?
Nàng dừng một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, vung tay lên đóng cửa và cửa sổ, thở dài một hơi, dang hai tay ngã xuống giường.
Chuyện Nhập Mộng Ấn chuyển thành trên người Tạ Vô Sương, chắc chắn là Thẩm Tu Văn đã biết.
Bị phát hiện chơi thủ đoạn năm lần bảy lượt như này thì có là thiên tiên cũng khó làm cho đối phương thích mình được.
Tạ Vô Sương này cuối cùng là làm sao vậy chứ, làm sao hắn có thể nhìn ra được pháp ấn của người tu luyện ở bậc Hóa Thần được? Có khi Ma chủ còn bị pháp ấn của nàng lừa bịp, Tạ Vô Sương này có xuất thân thế nào đây?
Lần này tới đây, e là không cách gì dẫn người từ Thiên Kiếm Tông về rồi.
May là…
Hoa Hướng Vãn nhắm mắt lại, khoé miệng nàng khẽ nhếch lên trong bóng tối ——
Cũng không sao cả.
*** ***
Tạ Trường Tịch đi từ hành lang dài về phòng mình, gió đêm làm hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu nhìn cành khô trong sân, nhẹ nhàng nâng tay, trên cành nhú ra những chồi xanh mới, chồi non nhanh chóng sinh trưởng hóa thành hoa lê nở rộ, rồi sau đó rơi xuống, lại trở về thành cành khô.
Cây khô gặp mùa xuân, đây đã là pháp thuật cao cấp trong giới tu chân, huống hồ chi là một người chết đi mà có thể sống lại.
Con người là sinh linh của đất trời, chuyện đó hoàn toàn là điều cấm kỵ nghịch thiên.
Tạ Trường Tịch đứng một hồi lâu nơi cửa sổ, cuối cùng cúi đầu, lấy ngọc bài* truyền âm ra từ trong ngực, giơ tay lên huơ một cái.
[*] Ngọc bài: tấm bảng làm bằng ngọc
Một lúc sau, ngọc bài sáng lên, giọng nói của Côn Hư Tử vang lên từ trong đó: “Trường Tịch? Xảy ra chuyện gì?”
“Sư thúc,” Tạ Trường Tịch mở lời, “Nếu một người đã thay đổi dung mạo, giọng nói, thậm chí là linh tức, ta không muốn soát thần nhưng muốn biết người đó có phải là cố nhân hay không thì phải làm thế nào?”
“Là……” Côn Hư Tử thử thăm dò: “Là…… Vãn Vãn?”
Tạ Trường Tịch không trả lời, tựa như ngầm thừa nhận.
Côn Hư Tử nghe thấy vậy thì thở dài nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hầu hết mấy câu hỏi mà Tạ Trường Tịch hỏi ông mấy năm nay đều liên quan đến việc này.
Ông ngẫm nghĩ: “Nếu là Vãn Vãn, thật ra ta có một cách.

Năm đó vực linh xuất thế, là Vãn Vãn tế pháp bảo của mình, cùng Vấn Tâm Kiếm phong ấn vực linh.

Pháp bảo huyết mạch tương liên với chủ nhân, nếu nàng thật sự là Vãn Vãn, lúc vực linh xuất thế, ngươi cảm nhận được thì nàng tất nhiên cũng sẽ cảm nhận được, ngươi chỉ cần quan sát là được.”
“Được.”
“Nhưng trước lúc đó ——” Ngữ khí của Côn Hư Tử trịnh trọng, “Mọi chuyện vẫn như cũ, Vãn Vãn đã đi rồi, ngươi cứ xem như người kia không có quan hệ gì với Vãn Vãn đi.”
“Vực linh sắp xuất thế, sự tình vô cùng quan trọng.

Trường Tịch, ngươi không thể để xảy ra sơ suất gì.”
– Hết chương 8 –
【 Vở kịch nhỏ 1】
Thẩm Tu Văn: “Thiếu chủ, ta muốn bình an sống quãng đời còn lại, không cần cue ta nữa, được không?”
【 Vở kịch nhỏ 2】
Hoa Hướng Vãn: “Đạo quân, ngươi nhập ma quá nghiêm trọng, hộc máu cả rồi.”
Tạ Trường Tịch: “Không phải nhập ma……”
Hoa Hướng Vãn: “Thế sao lại hộc máu?”
Tạ Trường Tịch: “Tức……”
【 Vở kịch nhỏ 3】
Tạ Trường Tịch: “Vợ bỏ trốn cả nửa đời, lúc trở về lại hơi chậm hiểu.”
Hoa Hướng Vãn (cười tủm tỉm): “Kẻ chậm hiểu chọc huynh tức hộc máu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui