[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)

“Ngươi tính tình lãnh đạm, tranh cường háo thắng, chuyện đã quyết thì rất quật cường, thỉnh thoảng còn lên cơn đại thiếu gia, kén ăn kén mặc, rời giường thì bực bội, tư thế ngủ không tốt, chỉ biết tiêu tiền chứ xưa nay không biết kiếm tiền, không vui liền dài mặt chờ người ta đến dỗ, không dỗ thì giận dỗi lén lút chơi xấu… Tóm lại, trừ khuôn mặt ra thì hầu như không có ưu điểm gì.”

“Tinh Thần, ngươi không nghỉ ngơi một lát à?”

Thiệu Hoa vừa trở về không lâu ngồi ở một bên, bất mãn hỏi.

Lúc này hắn đã trở về cách ăn mặc vốn có, tóc dài buộc cao lên, đeo trang sức hình cánh quạt tinh xảo, quần áo màu lam nhạt mỏng như cánh ve, song kiếm sắc bén sau lưng tỏa ra ánh sáng u ám. Đôi mắt vẫn là đóa đóa hoa đào, sóng nước mênh mông, nốt chu sa giữa đôi mày vẫn đỏ sẫm, chỉ là hiện tại hắn không dùng súc cốt công, khung xương lớn, bả vai rộng, thân hình cũng cao lớn hơn.

“Không có thời gian.”

“Ta biết, nhưng ngươi đã luyện cả ngày rồi.”

Diệp Tinh Thần tựa như không nghe hắn nói, vung Ngự Phong cha hắn để lại lên chém mạnh một phát vào cọc gỗ. Thiệu hoa chậc một tiếng, đứng dậy nâng tay rút song kiếm ra, cổ tay linh hoạt xoay một cái, kiếm hoa liến đánh thẳng đến chỗ Diệp Tinh Thần. Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, danh kiếm Ngự Phong rơi xuống mặt đất. Một tay Diệp Tinh Thần xoa nắn cổ tay, trong lòng âm thầm kêu đau. Thiệu Hoa thật sự không lưu tình chút nào, kiếm khí bức người. Diệp Tinh Thần u oán liếc Thiệu Hoa, tự biết tranh luận với hắn cũng là vô dụng, đành phải ngoan ngoãn nhặt kiếm lên, đến bên cầu thang ngồi xuống.

Vẻ mặt Thiệu Hoa lúc này mới dịu đi một chút, thu song binh lại, tìm chỗ ngồi song song với Diệp Tinh Thần.

Diệp Tinh Thần lấy ra một tấm vải sạch nhẹ nhàng chà lau kiếm trong tay. Thân kiếm đỏ tươi ánh lên tia sáng khát máu, ngôi sao sáu cánh trên chuôi kiếm lóng lánh sắc màu yêu hoặc, cả thanh kiếm được một tần sương mờ bao lấy, tỏa sáng rạng rỡ. Người ta nói rằng bính khí thượng hạng cũng có linh hồn, thậm chí có thể bám lên người chủ, nay được Diệp Tinh Thần cầm lại lộ ra yêu khí, Thiệu Hoa không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng mà ngẫm lại, cảm giác này dường như là vô căn cứ, hắn từ xưa đến nay không tin mấy chuyện quỷ thần.

“Cha trở về rồi à?”

“Ừ, ta đã tiễn ông đi.”

“Vậy được rồi.”

“Tinh Thần, ta biết ngươi muốn báo thù, nhưng mà nếu hiện tại không chú ý một chút thì đến lúc đó hươu chết vào tay ai cũng khó mà biết.”

“… Ừ.”

Trong mắt Thiệu Hoa chợt lóe lên chút ảm đạm. Từ sau khi hắn trở về liền phát hiện không biết từ lúc nào mình và Diệp Tinh Thần có chút xa cách. Chẳng lẽ là vì Lăng Hàn sao? Nhưng mà cũng chẳng sao, hắn biết Lăng Hàn không còn nhiều thời gian, mà hắn thì còn thời gian rất rất dài, có thể ở bên Diệp Tinh Thần. Nghĩ đến đây hắn không nhịn được nhếch nhếch khóe miệng.

“Tinh Thần.” Hắn nhìn Diệp Tinh Thần, ánh mắt nóng rực: “Tuy rằng hiện tại nói những lời này không thích hợp lắm, nhưng ta muốn để ngươi biết, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

Hắn dựa vào Diệp Tinh Thần gần hơn một chút, hàng mi đen dài lay động lên xuống: “Ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta chứ?”


Diệp Tinh Thần nhất thời ngây người, giật giật môi, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Hạo Khí Minh về đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của hai người, một trầm ổn một kịch liệt.

Thiệu Hoa chưa từ bỏ ý định, lại dựa vào gần hơn. Diệp Tinh Thần chỉ biết là chóp mũi của hai người chạm vào nhau, đôi môi mỏng mà sáng bóng cũng sắp chạm lên. Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, thậm chí là ghê tởm. Hắn không cần suy nghĩ lập tức đẩy Thiệu Hoa ra.

Hắn sững sờ nhìn đối phương, có chút không biết làm sao. Thiệu Hoa cũng sửng sốt, bên trong đôi mắt đen như mực kia, ngấn nước muốn chảy ra cũng không sao chảy được. Sau đó hắn nhìn Diệp Tinh Thần rủ mắt, giả vờ như không quan trọng, cười nói: “Không sao cả, ta có thê đợi.”

Diệp Tinh Thần lắc lắc đầu: “Đừng như vậy, lời này của ngươi ta xem như chưa từng nghe qua. Chúng ta… Về sau vẫn là huynh đệ tốt.”

“Ta không muốn làm huynh đệ tốt của ngươi!” Thiệu Hoa bỗng nhiên lạnh lùng nói.

“Nhưng ta vẫn luôn… Xem ngươi là ca ca của ta.”

“Ta biết, thế nên ta muốn nói cho ngươi, ta một chút cũng không muốn làm ca ca của ngươi.”

“Tuyệt đối không.”

Diệp Tinh Thần bất đắc dĩ cười một cái: “Ta có cái gì tốt đâu, không đáng để các ngươi thích.”

Ngươi như vậy, Lăng Hàn cũng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa người thích mình đều không có kết cục tốt.

“Nói đúng lắm, ngươi quả thật không có cái gì tốt.” Thiệu Hoa dường như nghĩ đến cái gì, bỗng dưng bật cười, không khí giữa hai người dịu đi một chút. Nhưng chuyện này khiến Diệp Tinh Thần cảm thấy khó hiểu, đôi mắt ngốc nghếch trên gương mặt nhỏ nhắn khiến Thiệu Hoa không nhịn được nhéo mặt hắn một chút.

“Ngươi tính tình lãnh đạm, tranh cường háo thắng, chuyện đã quyết thì rất quật cường, thỉnh thoảng còn lên cơn đại thiếu gia, kén ăn kén mặc, rời giường thì bực bội, tư thế ngủ không tốt, chỉ biết tiêu tiền chứ xưa nay không biết kiếm tiền, không vui liền dài mặt chờ người ta đến dỗ, không dỗ thì giận dỗi lén lút chơi xấu… Tóm lại, trừ khuôn mặt ra thì hầu như không có ưu điểm gì.”

“Ta tệ đến vậy sao…” Diệp Tinh Thần nhất thời cảm thấy có chút tổn thương, không tự chủ lộ ra ánh mắt thú nhỏ đáng thương với Thiệu Hoa. Thiệu Hoa không chịu được vẻ mặt này của Diệp Tinh Thần nhất, trên mặt nóng lên, bèn quay đi.

“Hơn thế, ngươi thật sự rất tệ.”

“…”


“Nhưng mà thích cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho nên ta không thể nào làm huynh đệ với ngươi.”

“Để cho ta chờ ngươi đi, coi như là tưởng niệm.”

Chờ ngươi thật sự quên Lăng Hàn, quên hết những hồi ức không tốt. Sau đó ngươi sẽ phát hiện ra, ta vĩnh viễn đứng đây đợi ngươi.

Diệp Tinh Thần không nói gì, cũng biết là không thể ngăn cản đối phương. Thiệu Hoa nhìn có vẻ mềm yếu, thật ra rất là mạnh mẽ. Số người bị gương mặt khuynh quốc khuynh thành của hắn lừa gạt hằng năm là không kể xiết. Đáng giận là người này lúc nam lúc nữ, chu du trong một đám công tử tiểu thư như cá gặp nước, không chút sơ hở.

Cãi nhau một trận như vậy cũng không còn tâm tình luyện tiếp, thế nên hắn nhấc kiếm lên, thong thả trở về chỗ ở của mình. Thiệu Hoa vẫn đi theo bên người hắn, im lặng.

“Đúng rồi, tình hình của Ác Nhân Cốc gần đây thế nào?” Diệp Tinh Thần đột nhiên hỏi.

“Cố Mặc Nhiên loan tin nói Lăng Hàn đã được chữa khỏi, cũng có người báo cáo rằng thấy hắn thường xuyên đi tuần tra.”

“Ngươi nghĩ sao?” Diệp Tinh Thần dừng chân, ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa, dưới ánh trăng cái bóng bị kéo ra thật dài.

“Hẳn là chỉ tạm thời trì hoãn bệnh tình mà thôi, không chắc chắn có thể trị được tận gốc.”

“Hiện tại muốn giết Lăng Hàn có phải rất khó hay không? Cố Mặc Nhiên nhất định biết được ý định của chúng ta.”

“Hắn quả thật phái thêm không ít tay chân đi theo Lăng Hàn, đều là thân tín. Tóm lại, ngày mai Tiêu Tiêu cùng ta, còn có quân sư cùng Hạo Khí Thất Tinh sẽ tiếp tục bàn bạc chuyện này.”

“Vậy được, ngày mai gặp lại.”

Thiệu Hoa lẳng lặng gật đầu, tận mắt thấy Diệp Tinh Thần về đến chỗ ở, sau đó đứng ở cách cửa vài thước không nhúc nhích. Mãi cho đến khi ánh nến kia tắt đi, chắc chắn là Diệp Tinh Thần hẳn là ngủ rồi hắn mới chậm rãi lê chân trở về.

Diệp Tinh Thần nhẹ nhàng chọc thủng cửa sổ bằng giấy dầu, nhìn bóng người cao lớn mang song binh lặng lẽ rời đi, không khỏi thở dài.

—— Ta nói ta không đáng để các ngươi yêu, là vì ta căn bản không hiểu được thế nào là yêu một người.


***

“Nhân mã chênh lệch quá lớn, ta nghĩ chúng ta có thể dùng một vài phương pháp đánh lén, đặc biệt là chiến thuyền của bọn chúng.”

“Muốn trà trộn vào thì nói dễ hơn làm, hơn nữa Cố Mặc Nhiên nhất định sẽ cảnh giác.”

Tiêu Tiêu mở ra một phần bản vẽ ra, bên trong là bản vẽ địa lý nhìn từ trên xuống, mà ở bên Ác Nhân Cốc có rất nhiều điểm cùng ghi chép.

“Đây là bản đồ phân bố binh lực của Ác Nhấn Cốc vất vả lắm mới trộm được. Chúng ta có thể thấy, chủ lực của bọn họ đều ở đây, phía trước bờ sông. Nếu phát động tiến công, Vọng Bắc Thôn của chúng ta e là khó có thể bảo vệ được.”

“Khoan đã, thứ hẳn là chỉ đại tướng mới có, ngươi không sợ Cố Mặc Nhiên phát hiện…?”

“Ngươi quên trong Thất Tinh của chúng ta có một người xuất thân là Đường Môn ám vệ sao? Đây tất nhiên là bản sao.”

“À…” Mọi người đều lộ ra ánh mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ. Một ám vệ trong Thất Tinh được nhắc đến này, bọn họ luôn luôn chưa từng thấy qua, chỉ biết là người đó cung cấp rất nhiều tình báo có lợi. Nói không chừng người đó đang mai phục bên người mình.

“Thế nên, thừa dịp Ác Nhân Cốc chưa phát động thế công, chúng ta phải lâm thời xây dựng một tiểu đội đột kích đi đánh lén. Người không thể nhiều, chỉ cần cố hết sức phá hủy mấy chiến hạm chủ lực.”

“Thuyền khổng lồ như vậy, sao có thể phá hủy?”

“Ai nói? Hoàn toàn có khả năng!!” Một giọng nam trung niên mạnh mẽ bỗng nhiên từ ngoài cửa vang lên. Người nói chuyện đầu bù tóc rối, mặt mày nhem nhuốc, tóc không biết bao nhiêu năm không gội, quầy áo cũng rách rách rưới rưới, chính là Cái Bang Hồ Phong Tử. Hồ Phong Tử không có tên, lai lịch cũng không rõ, nhưng một lòng thích nghiên cứu mấy thứ lạ kỳ. Người này tính tình quái đản, ai nói cũng không nghe, nhưng rất thân thiết với Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng để hắn ở Bách Thảo Dược Lư của Hạo Khí Minh mày mò mấy thứ của mình.

Rất nhiều người biết có một người như vậy nhưng lui tới không nhiều, đều có lòng khinh thường hắn, thế nên cũng không ngại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tới tấp bịt mũi của mình lại.

Hồ Phong Tử xem như không nhìn thấy: “Chỉ cần có thứ này, dù cho có là thuyền lớn cũng có thể xử lý!” Nói xong ném cho mọi người một thứ, mấy vật hình trụ được buộc lại với nhau, còn có thêm ngòi dẫn.

“Hồ Phong Tử ngươi đừng có ăn nói lung tung. Thứ ngươi làm ra có thể tin được sao?”

“Xì.” Hồ Phong Tử lộ ra vẻ mặt khinh thường người nọ: “Ta nói ngươi không hiểu biết đúng là không hiểu biết, đây là cái gì ngươi cũng không biết.”

“Ngươi! Hồ Phong Tử nhà ngươi muốn chết à?”

“Ấy đừng… Mọi người đừng kích động. Chuyện là thế này, lúc trước ta đã tự mình đi hỏi Hồ tiền bối một vài biện pháp, hắn liền nói với ta thuốc nổ có thể hủy mấy cái thuyền kia nhưng lúc ấy hắn còn chưa làm ra thành phẩm. Hơn nữa vì lý do an toàn, hắn còn làm đi làm lại không ít thực nghiệm, hiện tại đã thành công.”

“Haiz, vẫn là lời của Tiểu Tiêu dễ nghe. Cái đám bất lão bất tử các ngươi sao đầu óc còn không bằng một đứa con nít vậy?”

Lời này vừa nói ra mọi người càng thêm bất mãn, ồ ạt giơ vũ khí lên muốn cùng hắn chiến một trận phân cao thấp. Hồ Phong Tử cũng không sợ, trừng một cái dữ tợn đáp trả. Nhìn một đám tự gọi là chính nhân quân tử hiện tại như lái buôn ngoài chợ quát tháo, Diệp Tinh Thần nhịn không được cười phì một cái, lại không may bị Hồ Phong Tử tai thính mắt tinh phát hiện.


“Ê, tên tiểu tử này, cười cái gì hả?”

Vì thế ánh mắt của mọi người đều dừng trên người hắn, nhìn đến Diệp Tinh Thần cả người đều không được tự nhiên.

“Không… Vãn bối chỉ là cảm thấy…”

“Nếu mọi người có ý kiến, Hồ lão tiền bối lại thấy mình có lý, không bằng thực nghiệm một chút đi.”

“Xì, cái thứ như hắn ai mà muốn tin chứ…”

Có người đưa ra ý kiến phản đối.

“Vãn bối nghĩ chỉ là nhìn một cái mà thôi, cũng không tổn thất gì, so với ngồi đây thảo luận nửa ngày mà không có kết quả, chi bằng thử một chút chuyện mới mẻ?”

“Tiêu Tiêu huynh nghĩ sao?” Hắn nói xong ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu ở đối diện một chút, hy vọng được tán đồng. Tiêu Tiêu tất nhiên cũng gật đầu đáp: “Ta biết, chúng ta không thể bỏ qua một cơ hội nào.”

Nếu chỉ huy đã nói vậy, mọi người có chút hoang mang, suy nghĩ cũng hơi thay đổi.

Hồ Phong Từ khinh thường nhướn mày: “Các ngươi không tin là chuyện của các ngươi. Cùng lắm thì bị đánh tới trước của liền bỏ chạy, ta lại đi tìm người biết thưởng thức!”

“Hồ lão tiền bối đừng giận, chúng ta đây không phải đang định đi xem tác phẩm của ngươi như thế nào sao?”

Diệp Tinh Thần thái độ cung kính, Hồ Phong Tử lúc này mới bớt giận.

“Mọi người cũng không dị nghị gì chứ?” Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, Trịnh quân sư cùng Minh chủ gật đầu với anh: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ra sau núi một chuyến, hãy xem xem tác phẩm của Hồ tiền bối ra sao.”

Nếu quân sư và Minh chủ đã không ý kiến, bọn họ cũng chỉ đành đồng ý, tạm thời áp xuống bất mãn trong lòng. Dù sao nói không chừng lát nữa có thể chèn ép Hồ Phong Tử.

—— Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ sai lầm.

Sau khí dây dẫn thật dài được châm lửa, chỉ nghe ầm một tiếng, thứ được gắn vào đại thụ trăm năm nổ tung, cát vàng tung bay, sương khói mù mịt, cát đá bắn tung tóe. Nhóm người đứng ở xa cũng cảm thấy mặt đất dường như đang rung động, bị dọa đến mức tay chân đều run lên.

Hồ Phong Tử dương dương tự đắc quay đầu, khinh thường nhìn đám người xem thường hắn: “Thấy chưa, đây chính là kiệt tác mấy năm nay ta dốc hết tâm huyết —— Uy chấn pháo!”

Mọi người yên lặng nhìn hắn, hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám nói gì. Tiêu Tiêu nhìn đám khói đen đang bay lên ở xa xa, trong mắt lóng lánh ánh sáng kỳ dị.

—— Đó chính là hy vọng hiện tại của Hạo Khí Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận