Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Băng Thiên Nữ Thần huyền phù ở trên không trung phóng nhãn toàn cõi Thiên Sơn vạn trượng trở lại, nàng dùng ánh mắt cao quí mà quét ngang quét dọc, hết thảy chúng sinh có băng hệ huyết mạch chảy trong cơ thể đều đối với nàng đều cúi đầu qui phục.

Ở trong thiên địa này, nàng chính chính là cấp bậc hoàng giả, đứng trên hết thảy sinh linh. Chỉ cần nàng tâm niệm hơi động, bọn chúng đều muốn nằm rạp xuống không dám chống cự.

Băng Thiên Nữ Thần khẽ vén phần tóc mai, để lộ ra cái cổ thon dài trắng như tuyết. Bờ môi đỏ mộng khẽ nhếch lên, băng lãnh dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Mỗi hành động của nàng đều tỏa ra sự quyến rũ không thể cưỡng lại.

Mắt ngọc lúc đột nhiên mở to ra, lập tức đem Băng Linh Long thân ảnh đối điện khóa chặt lại. Ngón tay cũng nàng mềm mại cong lên, sau đó đơn giản búng một cái, tức thì ở trong thiên địa, một cỗ bá đạo phong bạo băng tuyết từ trong hư vô ngưng tụ ra.

Phong bạo băng tuyết theo ngón tay của nàng phóng ra bên ngoài tàn sát bừa bãi. Một cảm giác lạnh lẽo từ trong linh hồn truyền ra khắp tứ chi bách hải, khiến Băng Linh Long không nhịn được mà gầm vang một tiếng.

“HỐNG ——.”

Đối với tiếng long ngâm thị uy của Băng Linh Long, Băng Thiên Nữ Thần lười biến đưa mắt liếc nhìn nó một cái, tựa như nhìn thấy một đầu hạ cấp sinh vật. Sau đó trên gương mặt băng thanh ngọc khiết kia, chỉ thấy nàng một nụ cười tuyệt sắc chớm nở, dưới nụ cười này phản phất thời gian muốn chậm lại.

Cảm giác quyến rũ động lòng người, mọi thứ đều vô nghĩa trước kiều diễm dung nhan của nàng. Không biết bao nhiêu nam nhân sẽ nguyện vì nụ cười này mà sẵn sàng đánh đổi hết thảy mọi thứ.

Chớp mắt một cái, bàng bạc phong bạo băng tuyết đã vây kín Băng Linh Long, đem thân thể to lớn của nó nuốt chửng vào bên trong. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Băng Linh Long còn chưa kịp phản kháng đã rơi vào phạm vi công kích của Nữ Thần.

Kỳ thực nếu không nhờ huyết mạch Băng Linh Long đẳng cấp không thấp, chỉ sợ nó có ý muốn phản kháng cũng không thể thực hiện.

Trước mặt nó bây giờ chính là con cưng của Băng Thần, phàm chống đối với nàng đồng nghĩ với việc hứng chịu cơn thịnh nộ của Băng, là băng hóa vĩnh hằng, vĩnh bất siêu sinh.

“NGANG ——.”

Băng Linh Long trong mắt tràn ngập khiếp sợ, cảm nhận máu huyết bên trong cơ thể đang từ từ hóa thành băng mà không cách nào chống cự lại được. Cảm giác này thống khổ không để đâu cho hết

Trớ trêu thay, thứ nó am hiểu nhất là Băng thuộc tính, cũng chính là thứ đang dần dần đưa nó vào tử lộ. Ai kêu đối thủ của nó lại là Băng Thiên Nữ Thần cơ chứ


Đối với Băng Linh Long chỉ mới chưởng khống Thuần Khiết Băng thuộc tính, so với Cực Hạn Chi Băng hàng thật giá thật của Băng Thiên Nữ Thần, không đáng để so sánh.

Nó còn có thể gầm vang tỏ vẻ không cam chịu như vậy, là do Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa chỉ mới là bốn hoàn Hồn Tông. Nếu trong tương lai bọn hắn trở thành Phong Hào đấu la mà nói, có thể đạt tới cấp bậc Băng Thần không chừng.

Khi đỏ, chỉ cần nàng tâm niệm động một cái, dù là mười vạn năm Băng Linh Long, cũng hóa thành băng vụn.

Long Thần thành tiểu đội bên dưới ánh mắt đã không giấu được sự kinh sợ, Băng Thiên Nữ Thần này thật quá kinh khủng, một đầu Băng Linh Long thân to hơn mười lăm mét, dưới một ngón tay của nàng trực tiếp hóa thành một pho tượng băng.

Hưu!

Băng Thiên Nữ Thần một chỉ, chỉ duy nhất một chỉ liền đem vạn năm Băng Linh Long hóa thành băng tượng. Ngay sau đó nàng mang theo lam sắc hào quang lăng không mà tới trước mặt băng tượng, ngọc thủ đưa lên, năm ngón tay thon dài chạm vào bề mặt.

Đùng!

Băng Linh Long thân thể ở bên trong lập tức nổ tung, kịch liệt nổ lớn khiến băng tượng cao hơn mười lăm mét trực tiếp hóa thành vô số mảnh băng vụn li ti rơi lả tả xuống mặt đất.

Mà ngay khi băng tượng bị phá nát, bên trong hoàn toàn không có một chút máu huyết của Băng Linh Long chảy ra. Tựa hồ khối băng này từ đầu chí cuối chỉ là một pho tượng được đúc từ băng tuyết không hơn không kém.

Băng Linh Long bị nổ tan xác, thi thể cũng không có lưu lại, nhất thời đám tham tài bên dưới có chút thất vọng tiếc nuối.

Ai, kho báu di động của bọn hắn bây giờ đã hóa thành bông tuyết hết rồi. Băng Thiên Nữ Thần ra tay không có một chút bảo lưu a.

Băng Thiên Nữ Thần sau khi giải quyết Băng Linh Long, một vệt sáng lóe lên, tức thì thân ảnh nàng lập tức hư huyễn, một giây sau đó liền tách thành hai người. Hiển nhiên là Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa giải khai khỏi trạng thái võ hồn dung hợp kỹ.

Bất quá, cả hai gương mặt thập phần tái nhợt, xem ra võ hồn dung hợp kỹ khiến bọn họ tiêu hao cực lớn. Mã Thiên Hoa dựa vào vai hắn cố gắng ổn định thân thể. Vân Chính Thiên triển khai Phượng Dực đem hai người từ từ hạ xuống.


“Đội trưởng, Thiên Hoa.” Long Thần thành tiểu đội lập tức lao tới đỡ lấy hai người bọn họ. Thanh âm không giấu đước sự hưng phấn.

Đánh giết một đầu vạn năm hồn thú, tuyệt đối là thành tích khó mà thực hiện. Tuy bọn hắn phải nhờ đến võ hồn dung hợp kỹ mới có thể đem Băng Linh Long chém giết, nhưng dù là vậy vẫn chấn động vô cùng.

Nếu mấy tên gia hỏa đội trưởng kia biết được, liệu bọn hắn còn dám khinh thường Long Thần thành tiểu đội này nữa hay không.

Băng Thiên Nữ Thần thông qua võ hồn dung hợp kỹ, chính là lấy nữ tính làm gốc, cho nên tiêu hao lớn nhất có lẽ là Mã Thiên Hoa a. Vân Chính Thiên thực trạng muốn tốt hơn nàng nhiều lắm, hắn đơn thuần tiêu hao chính là hồn lực.

Còn Mã Thiên Hoa không những tiêu hao hồn lực, mà còn bao gồm cả tinh thần lực.

“Nghỉ ngơi đi, khi nào tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Vân Chính Thiên nhìn nàng, khẽ nói.

Mã Thiên Hoa nghe vậy, thoáng nắm chặc bàn tay của hắn hơn nữa, yếu ớt đáp:

“Ta chỉ sợ mở mắt ra ngươi lại biến mất.”

Vân Chính Thiên giật mình, sau đó giơ tay lên cốc đầu nàng một cái, nói:

“Ta còn đi đâu được?”

Mã Thiên Hoa mỉm cười một cái, sau đó nàng chìm vào trong giấc ngủ.


Thở phào một cái nhẹ nhõm, cảm giác gánh nặng dần dần trút đi, Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn về phía vị trí Băng Linh Long thi thể đã bị nổ tung bên kia. Từ dưới đất có một vòng hồn hoàn màu đen dâng lên từ trong đám băng vụn đổ nát.

Vạn năm hồn hoàn tới từ Băng Linh Long, uy lực chắn chắn bất phàm, nhưng mà bây giờ cả Thiên Hoa lẫn hắn đều không có chạm vào bình cảnh hồn lực, chỉ đành trơ mắt nhìn vạn năm hồn hoàn hiếm có kia biến mất sau một tiếng đồng hồ.

Long Thần thành tiểu đội, tu vi cao nhất là Tiếu Phong, bất quá hắn cũng mới tiến vào bốn mươi tám cấp mà thôi. So với năm mươi cấp vẫn có chênh lệch rất nhiều.

“Tiếc thật.” Can Hữu Long cũng là một trong những người tỏ vẻ tiếc nuối nhất. Hắn võ hồn là Thiên Nguyên Long, nếu thu được một cái hồn hoàn từ vạn năm Băng Linh Long, huyết thống lại có thể tiến hóa thêm một bậc.

Bất quá bọn hắn là người co được giãn được, sau này cố gắng tu luyện, lại tìm một hồn thú thích hợp là được rồi. Cái gì không thể, tuyệt không đáng để trong lòng.

Long Thần thành lựa chọn nghỉ ngơi khôi phục hồn lực, cho đến khi màn đêm buông xuống. Bất đắc dĩ cả đám phải hạ trại nghỉ ngơi, ngày mai mới có thể tiếp tục lên đường.

“Thật không ngờ hai người các ngươi lại có thể sinh ra võ hồn dung hợp kỹ, có chút kỳ lạ nha.” Hoa Quyển Sinh trầm ngâm bên ánh lửa, có chút tò mò hướng Vân Chính Thiên hỏi.

Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không giấu giếm lập tức nói sơ qua tình huống xuất hiện Sinh Mệnh Tương Hợp trạng thái, có lẽ vì vậy mà giữa bọn hắn mới có võ hồn dung hợp kỹ a.

Bất quá, hắn hiện tại không thể lý giải được, tại sao võ hồn dung hợp kỹ lại lấy nữ tính của Thiên Hoa làm chủ, còn năng lực lại là băng thuộc tính của hắn. Nói như vậy, không chừng còn có thể lấy nam tính làm chủ, thì có thể sở hữu hỏa thuộc tính của Thiên Hoa hay không.

Võ hồn dung hợp kỹ, điều kiện tiên quyết là phẩm chất võ hồn của cả hai không được kém nhau quá xa. Mà võ hồn của Vân Chính Thiên là Thất Diện Kiếm, là một loại võ hồn huyền bí có năng lực chưởng khống bảy loại nguyên tố.

Thế nhưng Tà Hỏa Phượng Hoàng của nàng vẫn có cơ hội cùng hắn sinh ra võ hồn dung hợp kỹ, thực không hổ là Thần Chi võ hồn, đúng là trước giờ hắn vẫn có chút xem thường võ hồn loại này a.

Trong lịch sử Đấu La Đại Lục, có không ít hồn sư xuất hiện võ hồn dung hợp kỹ. Nổi bậc nhất có lẽ vào thời đại Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, hắn cùng thê tử của mình là Long Điệp Đấu La, đã có tới bốn hình thái võ hồn dung hợp kỹ khác nhau.

Nguyên nhân chính là mỗi người bọn họ đều là hồn sư nắm giữ song sinh võ hồn. Tổ hợp võ hồn dung hợp kỹ của bon họ năm đó, ở trên Đấu La Đại Lục chân chính vô địch thủ.

Nghe nói hai trong bốn võ hồn dung hợp kỹ đó, một cái lấy hình ảnh trưởng thành của Linh Băng Đấu La làm chủ, một cái lại lấy hình ảnh trưởng thành của Long Điệp Đấu La.

Băng Giá Trong Nóng Bỏng, Thiên Đế Chùy.


Băng Sương Trong Độc Vũ, Quang Nghê Thường.

Vân Chính Thiên hiện tại cũng miễn cưỡng gọi là hồn sư nắm giữ song sinh võ hồn, bất quá võ hồn thứ hai của hắn là một loại võ hồn đặc thù. Cho nên tình huống tương tự như tiền bối Hoắc Vũ Hạo sẽ không xảy ra trên người bọn hắn. Với lại Mã Thiên Hoa đích xác chỉ tồn tại một võ hồn duy nhất mà thôi.

“Thú vị.” Vân Chính Thiên không khỏi vui mừng. Nắm giữ Võ hồn dung hợp kỹ, chính là một vũ khí mang tính chiến lược.

Bất quá, khi Mã Thiên Hoa tỉnh lại, hắn phải đối diện với nàng, kể cho nàng nghe toàn bộ sự thật. Nếu như Thiên Hoa có thể tha thứ cho hắn thì còn đỡ, nếu không, chỉ sợ Băng Thiên Nữ Thần sau này cũng sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

Sáng hôm sau.

“Chúng ta có nên đợi nàng tỉnh lại không?” Lương Thế Nhân bước đến bên cạnh hỏi.

Vân Chính Thiên suy nghĩ một lát, sau đó cúi người xuống ẵm Mã Thiên Hoa lên, nói:

“Không cần, ta sẽ cõng Thiên Hoa. Chúng ta không thể lãng phí thời gian được nữa. A Long, ngươi dùng long trảo đào một lượng lớn Băng Cực Thần Tinh bên kia, sau đó chia cho mỗi người một ít bỏ vào trước ngực, như vậy sẽ hạn chế được băng hàn khí tức xâm nhập.”

Băng Cực Thần Tinh chính là thứ sinh trưởng trong điều kiện thời tiết lạnh giá, bản thân nó có hiệu quả hấp thụ hàn khí. Mang theo trên người có thể giúp cơ thể tăng sức đề kháng, chống lại cái lạnh tốt hơn.

Can Hữu Long tâm tình hình như không tốt, hắn trút toàn bộ sự tiếc nuối vì không có cơ hội hấp thu hồn hoàn Băng Linh Long vào khối Băng Cực Thần Tinh bên kia. Trong nháy mắt đem toàn bộ Băng Tinh đào lên, chia cho mỗi người một viên to, còn lại bỏ vào trong giới chỉ đem về.

Vân Chính Thiên cõng Mã Thiên Hoa trên lưng, cứ như vậy cả đội tiếp tục di chuyển.

Băng Cực Thần Tinh quả thực thần kỳ, hiệu quả hấp thụ hàn khí giúp bọn hắn khong ít. Liên tục di chuyển nhiều canh giờ cũng không có dừng chân vì lạnh nữa.

Đến ngày hôm sau, Mã Thiên Hoa cũng đã tỉnh lại, thế nhưng nàng không phải nữ sinh không biết điều, chuyện chất vất hắn tất nhiên phải để lại phía sau. Cả đội dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển bất kể ngày đêm.

Thiên Sơn rộng lớn bao la, rốt cuộc đều lưu lại dấu chân của bọn hắn. Cho đến khi Thông Thiên Tháp xuất hiện trong tầm mắt, đã hơn một tuần sau.

..............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận