Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

“Vô sỉ, ngươi mau thả ta xuống.”

Uất ức thiếu nữ thanh âm tại mảnh rừng rậm này không ngừng hò hét kêu lên.

“Biến thái, ngươi bị điếc hay bị câm, ta nói thả ta xuống.”

Hàn Thanh Chi bị Vương Hạo dùng hắc quang phong bế tứ chi, hắn lại đem nàng đặt ở trên vai, cứ như vậy di chuyển đã hơn một tiếng. Mà trong một tiếng này, Hàn Thanh Chi miệng nhỏ không ngừng chửi rủa, dần dần chuyển sang nguyền rủa a.

“Tên khốn kiếp nhà ngươi, làm người tốt không làm lại đi cấu kết với hồn thú. Ta nguyền rủa ngươi sau này chết không toàn thây.”

“Ngươi có còn là người nữa không, giỏi thì bắt ca ca của ta đi, bắt ta theo làm cái gì. Ngươi đầu óc có phải bị hư rồi không.”

Vương Hạo rốt cuộc không thể nào nhịn được nữa, trực tiếp quẳng nàng xuống đất, tức giận nói:

“Ngươi mà còn nói nữa thì ta... “

“Ngươi làm sao, làm sao, muốn giết ta phải không, giết đi.” Hàn Thanh Chi cả giận nói.

Vương Hạo sắc mặt méo xẹo, hắn rốt cuộc cảm thấy hành động của mình trước khi trốn đi là sai lầm rồi. Nếu không phải vướng bận nàng ta, bây giờ đã tới được hạch tâm Thú Vực rồi mới đúng.

Bọn hắn hiện tại chính là ở rìa ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có lần Vương Hạo được Đế Thiên triệu tập, đã từng dẫn hắn ghé qua hạch tâm Thú Vực một lần, hắn chính là đang dựa theo trí nhớ của mình mà đi tiếp.

Vương Hạo có chút chán chường nhìn Hàn Thanh Chi, hắn ngón tay cong lên búng ra một đạo hắc quang, đem miệng nhỏ của nàng dán kín lại. Sau đó lại vác nàng lên vai tiếp tục di chuyển.

.....

“Chậm lại một chút.” Vân Chính Thiên đột nhiên ra hiệu.

Lương Thế Nhân nghi hoặc quay sang hỏi hắn: “A Thiên, có chuyện gì vậy?”

Vân Chính Thiên trầm giọng nói: “Phía trước có hồn thú cường đại, ta đoán nó khoảng vạn năm cấp bậc. Không muốn dây dưa, trước tiên tìm đường đi vòng qua.”

Hai người bọn hắn phối hợp với nhau nhiều năm, đơn giản chiến thuật này không tính là cái gì. Di chuyển trong Thú Vực, tối đại kỵ nhất là gây ra động tĩnh quá lớn. Cho dù hồn thú trí tuệ không bằng nhân loại, nhưng phát hiện nhân loại hồn sư trong lãnh thổ, tất nhiên trở thành miếng thịt béo bở nhất. Mà một đầu vạn năm hồn thú tuyệt đối không dễ dàng đối phó như vậy, tốt nhất vẫn nên tránh đi thì hơn.

“Là Chấn Thiên Thú, tu vi khoảng chừng một vạn năm.” Vân Chính Thiên nói.

Chấn Thiên Thú ở Nhân Vực cực kỳ hiếm thấy, đây là chủng loại hồn thú sử dụng âm ba lực lượng để công kích. Chấn Thiên Thú mạnh nhất hồn kỹ công kích, có thể làm tan vỡ tinh thần hải của đối phương, cực kỳ phiền toái nếu nó xem mình là địch thủ.

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân cẩn thận đánh một vòng ra sau Chấn Thiên Thú, bọn hắn cố gắng bước nhẹ nhất có thể để không làm nó chú ý. Vừa ra khỏi phạm vi cảnh giác của Chấn Thiên Thú, bọn hắn lại gia tăng tốc độ di chuyển.

Thú Vực này nồng nặc Tà hồn lực, mặc dù Vân Chính Thiên bọn hắn đều sở hữu quang minh thuộc tính, nhưng vẫn bị Tà hồn lực ăn mòn liên tục. Trong thể nội hai người bọn hắn, hồn lực vận chuyển theo Dịch Cân Kinh lộ trình, tạo thành một lớp màn chắn hồn lực bảo vệ cho kinh mạch.


Bất quá di chuyển với điều kiện môi trường như vậy, tiêu hao là điều không thể tránh khỏi.

Di chuyển suốt hai canh giờ, rốt cuộc bọn hắn cũng bắt kịp Vương Hạo vị trí. Vương Hạo bởi vì Hàn Thanh Chi nguyên nhân, tốc độ di chuyển rất chậm, với lại bản thân sau khi sử dụng lực lượng của Đế Thiên, thân thể tạm thời rơi vào trạng thái suy nhược. Nếu Thanh Chi không phải phụ trợ hệ hồn sư, sợ rằng không giữ được nàng.

“A Thiên, hắn đang ở đâu.” Lương Thế Nhân sốt ruột hỏi.

Vân Chính Thiên khẽ cau mày lại, nói:

“Khoảng ba trăm mét hướng bên trái.”

“Ta lên đây.” Vừa dứt lời, Lương Thế Nhân lập tức xông lên, hắn lòng nóng như lửa đốt, hiện tại đợi thêm vào giấy với hắn cũng quá khó khăn rồi.

Vân Chính Thiên cũng không chậm trễ, lập tức theo sau. Nhưng hắn không có chính diện lao vào như Thế Nhân, mà lại đánh vòng ra sau lưng Vương Hạo, duy trì khoảng cách không xa.

Dựa theo kế hoạch của hai người bọn hắn, Vương Hạo nhìn thấy Thế Nhân chắc chắn sẽ nổi điên lên mà tấn công, với tu vi của Thế Nhân tuyệt đối có thể giữ vững trận cước một khoảng thời gian không ngắn, đủ cho Chính Thiên hắn cứu lấy Thanh Chi. Chỉ cần Thanh Chi an toàn, với khả năng phụ trợ của nàng, Vương không còn đáng lo ngại nữa.

Ngay khi khoảnh cách còn khoảng trăm mét, Lương Thế Nhân liền phóng thích võ hồn, đồng thời Tiểu Bạch cũng được triệu hoán ra bên ngoài.

“Đến rồi sao?”

Vương Hạo trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm. Hắn đem Hàn Thanh Chi đang vác trên vai trực tiếp quẳng ra phía xa, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn.

Vân Chính Thiên đang chạy vòng ngoài, nhìn thấy một màn như vậy chợt chột dạ, không lẽ trúng mai phục của đối phương. Chỉ thấy Vương Hạo sau khi hét lớn, trong rừng một đạo bóng đen theo đó bay ra. Hắn lập tức cả kinh hướng Thế Nhân quát:

“Thế Nhân, có mai phục.”

Lương Thế Nhân ở trên lưng Tiểu Bạch nghe thấy Vân Chính Thiên nhắc nhở, bất quá hắn bây giờ lòng như lửa đốt, mặc kệ có phải bẫy rập hay không hôm nay hắn cũng liều mạng tới cùng.

Sau lưng Thế Nhân, đệ tứ hồn hoàn sáng lên, là Bạch Hổ Xuyên Vân Kích.

Lôi Ảnh Quang Minh Kích phóng tới, cắm ở trước mặt Vương Hạo, Tiểu Bạch theo phương vị được đánh dấu sẵn lập tức cuộn mình lại bắn tới.

Cuồng bạo uy áp đột nhiên đè xuống, Vương Hạo không dám khinh thường lập tức thả ra võ hồn của mình, Kim Nhãn Hắc Long võ hồn phụ thể, vẩy rồng nhanh chóng mọc ra, nương theo hồn lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hắn đem đôi Long trảo chắn trước người, hứng lấy công kích của Lương Thế Nhân.

OÀNH!

Song phương vừa va chạm, Vương Hạo thân thể lập tức bị chấn bay, húc gãy mấy cây đại thụ mới dừng lại được, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Chết tiệt, thân thể vẫn còn quá suy nhược.”


Nếu không phải bản thân còn bị tác dụng phụ nặng nề, công kích vừa rồi của Lương Thế Nhân tuy mạnh mẽ nhưng chưa đủ làm khó được hắn.

Lương Thế Nhân vừa đắc thủ còn chưa kịp ổn định lại thân thể, một đạo đen kịt lưu quang đã đánh tới trước mặt. Một cây búa lớn trực tiếp từ không trung oanh xuống, nện thẳng vào lồng ngực của hắn, đem hắn mạnh mẽ dán trên mặt đất.

“A.” Một búa này rất nặng, Lương Thế Nhân cảm thấy lồng ngực như muốn vỡ nát ra, mà tên hắc y nhân kia còn đang chuẩn bị giáng xuống một búa nữa, thì có một con Hỏa Phượng Hoàng không biết từ đâu phóng tới, đem hắc y nhân này chặn lại.

“Ngươi có sao không?”

Vân Chính Thiên kịp thời xuất hiện cứu lấy Thế Nhân một mạng. Chỉ thấy trên ngực của hắn đã lưu lại một vết lõm khá rõ, hiển nhiên một búa vừa rồi chân chính động chạm tới xương cốt.

Một tay đỡ lấy Thế Nhân đồng thời đem hồn lực truyền vào giúp hắn đả thông kinh mạch, Vân Chính Thiên ánh mắt rơi vào hắc y nhân cách đó không xa. Người này thực lực cường đại, lại mang cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp gỡ trước đây.

“Lại là hai tên tiểu tử các ngươi?”

Hắc y nhân đột nhiên lên tiếng, thanh âm của hắn cũng mang vài phần bất ngờ.

“Không ngờ hai tên các ngươi lại dám đi vào Thú Vực sâu như vậy, thực sự là nghé mới sinh không sợ cọp a.”

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân vừa nghe hắc y nhân lên tiếng, bọn hắn trợn mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:

“Tà hồn sư.”

Hắc y nhân đem mũ trùm đầu cởi ra, nhất thời cả hai người sắc mặt chợt xám lại, tên Tà hồn sư này bọn hắn biết. Năm đó Tà hồn sư bắt cóc phụ mẫu Vân Chính Thiên, trong quá trình giải cứu bọn hắn đã đụng phải tên Tà hồn sư này.

Hắn võ hồn chính là một thanh búa, sở hữu lực lượng hình vô cùng cường đại, ba năm trước tu vi của hắn đã là Hồn Đế, chỉ sợ bây giờ đã siêu việt cấp độ này. Hắn gọi là Tiểu Tâm.

Tiểu Tâm ba năm không gặp, gương mặt càng thêm phần lãnh đạm, mái tóc đen bồng bềnh theo gió khinh động. Vóc người dường như cao to vạm vỡ hơn trước.

Tiểu Tâm nhận thấy sắc mặt đối phương xám lại, nhất thời không nhịn được cười nói:

“Sao rồi, vẫn yếu ớt như trước hả?”

Vương Hạo lúc này đã chạy tới đứng cùng Tiểu Tâm, hắn có chút buồn bực nói:

“Ngươi nói nhiều làm gì, cùng ta đánh chết bọn chúng đi.”

Bất quá, trái ngược với ý muốn của Vương Hạo, Tiểu Tâm lại trừng mắt nhìn hắn nói:


“Từ bao giờ ngươi có tư cách ra lệnh cho ta?”

Tiểu Tâm lời nói tựa như mây trôi nhưng bên trong ẩn chứa nặng nề khí tức, Vương Hạo dưới một lời này cảm thấy hô hấp vài phần không thông, hắn liền thất thanh nói:

“Xin lỗi ta sai rồi, Tiểu Tâm ca, ngươi mau giúp ta đánh chết bọn chúng.”

“Đừng nhiều lời nữa, ta muốn giết tự nhiên sẽ làm, không cần người quan tâm.”

Tiểu Tâm lời nói không chừa mặt mũi cho Vương Hạo khiến hắn vô cùng căm giận nhưng không thể làm được gì, bởi vì Tiểu Tâm này chính là có được cao cao địa vị trong Tà Hồn Điện. Mà Tà Hồn Điện hiện tại chính là liên minh vững chắc nhất với hồn thú a.

Tiểu Tâm ánh mắt di chuyển sang hai người Vân Chính Thiên, thản nhiên hỏi:

“Các ngươi làm sao lại tới đây, hình như chán sống rồi phải không?”

Tiểu Tâm thái độ khiến Vân Chính Thiên không khỏi nghi hoặc, người này lần đầu gặp mặt thái độ so với đám Tà hồn sư còn lại rất khác, không có tính cách hiếu sát a. Bất quá hắn thuộc Tà Hồn Điện, Vân Chính Thiên cẩn trọng nói:

“Vương Hạo bắt đi bằng hữu của ta, là cô bé nằm ở bên kia, nếu như ngươi đồng ý thả nàng ra, bọn ta tự nhiên sẽ rút lui.”

Đối mặt với mạnh mẽ đối thủ như Tiểu Tâm, Vân Chính Thiên không còn cách nào khác ngoài nhượn bộ mấy phần.

Tiểu Tâm liếc nhìn Hàn Thanh Chi ở bên kia, trong mắt chợt có ánh sáng lóe lên, lại quay sang nhìn Vương Hạo hỏi:

“Con gái của Hàn Long Quần mà ngươi cũng dám bắt, hình như hơi quá phận rồi. Đừng trách ta nói thẳng, Vương Hạo ngươi tứ chi thì phát triển, nhưng hình như đầu óc lại ngu đi một bậc.”

Vô duyên vô cớ bị chửi, Vương Hạo làm sao không nổi giận cho được, nói:

“Tiểu Tâm, ngươi đừng được nước làm tới, nếu không phải đám đại nhân kéo nhau tới miểu sát Vực Chủ, ta còn cần ngươi ra mặt hay sao.”

Lời vừa nói ra, Vương Hạo biết mình nói hố liền đem bàn tay tự bịt miệng lại, thế nhưng đã quá trễ rồi. Vân Chính Thiên hai người bên kia đã kịp nghe thấy.

Tiểu Tâm nghe vậy liền lắc đầu nói:

“Thấy chưa, ta nói ngươi ngu đâu có sai.”

“Vương Hạo, ngươi là đồ chó chết.” Lương Thế Nhân tức giận gầm lên. Nếu như lời Vương Hạo nói là đúng, hiện tại đám Vực Chủ có lẽ đã bị Thú Vực phát động tấn công rồi.

“Lui lại cho ta.” Tiểu Tâm chợt quát lên, ngay lập tức một cỗ hung bạo lực lượng bành trướng, đem Lương Thế Nhân cùng Vương Hạo khoảng cách kéo dãn ra. Sau lưng hắn cũng dâng lên bảy vòng hồn hoàn, đại biểu hắn đã là một tên Hồn Thánh, hơn nữa lại là Tà hồn sư cấp bậc Hồn Thánh.

Ba năm, chỉ cần ba năm liền từ Hồn Đế đột phá tới Hồn Thánh. Tiểu Tâm này thiên phú cực tốt.

Thần bí búa đen nắm trên tay, Tiểu Tâm lườm một lượt ba người bọn hắn rồi nói:

“Tên nào manh động, ta đập tên đó.”

Đây chính là bá đạo, chân chính bá đạo. Chỉ có người sở hữu cường đại thực lực mới có tư cách làm một màn này. Thực lực vi tôn a.


Vừa dứt lời, Tiểu Tâm lại quay sang Vân Chính Thiên nói:

“Đem nàng đi đi, mau chóng rời khỏi nơi này. Thú Vực không phải địa phương các ngươi muốn tới là tới.”

Không chỉ Vân Chính Thiên hai người kinh ngạc, mà sắc mặt Vương Hạo cũng chuyển sang vẻ nghi hoặc, hắn nhìn Tiểu Tâm nói:

“Ngươi làm sao mang cho ta cảm giác, ngươi cùng bọn hắn một phe nhỉ.”

Tiểu Tâm nghe vậy, lại nhìn về phía Vương Hạo lạnh rên nói:

“Nếu quả thực như vậy, ngươi hiện tại đã là cái xác không hồn rồi. Chuyện này hôm nay tới đây, Vương Hạo ngươi đi đi, ta sẽ giải quyết mấy thứ còn lại.”

Vương Hạo hai mắt âm trầm nhìn Tiểu Tâm, hắn tròng mắt tràn ngập tơ máu. Hắn đã cất công dụ dỗ đám người Long Thần thành tới tận đây, chỉ có thể thỏa mãn sự giết chóc, vậy mà Tiểu Tâm lại kiên quyết ngăn cản, hỏi hắn làm sao không tức giận. Mà một khi cơn giận tới đỉnh điểm, con người thường làm chuyện ngu xuẩn không lường trước được.

“Tiểu Tâm, ngươi đã như vậy, thì đừng trách ta.”

Vương Hạo nghiến răng nói, tức thì Long trảo đã đâm vào lưng Tiểu Tâm, máu tươi bắt đầu tuôn ra.

“Khốn nạn.” Tiểu Tâm dưới tình huống không có phòng bị, trực tiếp bị Long trảo của Vương Hạo đâm vào. Kim Nhãn Hắc Long võ hồn lại có khả năng thôn phệ, Long trảo xuyên qua da thịt lập tức đem thể nội hồn lực của Tiểu Tâm điên cuồng thiêu đốt.

Bất quá, Tiểu Tâm tu vi đã tới Hồn Thánh cấp bậc, cường độ thân thể đã vô cùng cứng rắn. Hắn cắn răng chịu đau, thần bí búa đen lật lại liền nện thẳng vào lồng ngực Vương Hạo.

ẦM!

Vương Hạo như diều đứt dây lập tức bị đập văng vào trong rừng, nện vào mặt đất tạo thành một lỗ lớn.

“Hự, làm sao hắn vẫn còn mạnh như vậy?” Vương Hạo một tay ôm lấy ngực, trên miệng máu tươi không ngừng chảy xuống. Một búa lúc nãy nếu như Vương Hạo hắn không có đề phòng từ trước, rất có thể đã chết rồi.

Tiểu Tâm này quá mạnh, cộng thêm hai tên Long Thần thành kia, Vương Hạo hắn đã không còn cơ hội phản kháng. Trong thời khắc này, rốt cuộc Vương Hạo làm ra một cái hành động sáng suốt, đó chính là quay đầu bỏ chạy.

Lương Thế Nhân thấy hắn bỏ chạy, liền muốn tiến hành truy đuổi, thế nhưng Tiểu Tâm lại lên tiếng ngăn cản:

“Đừng đuổi theo. Hắn bị thương không nặng như các ngươi nghĩ đâu. Càng chiến đấu ở đây, thực lực các ngươi càng suy giảm, tốt nhất vẫn tránh va chạm với hắn ở trong này.”

Sắc mặt Tiểu Tâm có chút tái nhợt, tuy hắn vừa nãy một búa đánh cho Vương Hạo hoảng sợ bỏ đi, nhưng Long trảo của Vương Hạo vẫn làm hắn bị thương không nhẹ.

Tiểu Tâm ý đồ không rõ ràng, Vân Chính Thiên cũng không có tiến lại gần, thủy chung duy trì khoảng cách với đối phương, nói:

“Làm sao lại giúp bọn ta?”

Tiểu Tâm nhìn về phía Hàn Thanh Chi đang nằm trên mặt đất, cười nói:

“Cứu nàng đi, sau đó di chuyển tới nơi an toàn, chúng ta từ từ nói chuyện.”

..............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận