Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Ma Hoàng thân ảnh như lưu ly huyền phù bên trên, gương mặt lãnh huyết đến cùng cực. Thiên địa dưới ánh mắt của hắn cũng khẽ rùng mình biến sắc, phản phất muốn vỡ vụn ra. Mỗi cử chỉ nhỏ của Ma Hoàng cũng nhấc lên một trận long trời lở đất.

Ma Hoàng khí thế như triều cường lan tỏa ra, trong nháy mắt hoàn toàn đem Vong Linh Bán Vị Diện triệt để bao phủ lại. Mọi ngóc ngách trong vị diện này đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Cường hoành áp lực đè xuống làm cho đám Vân Chính Thiên không cách nào dám nhúc nhích mà chạy vào trong điện được nữa, đồng loạt đứng chôn chân tại chỗ.

Trước khí thế ngang tàng bá đạo của Ma Hoàng, Ngạo Thần Châu tàn hồn không chút nào sợ hãi, thân thể lão vào lúc này tỏa ra mãnh liệt bạch quang. Lão hít mạnh một hơi, quát lớn:

“Ma Hoàng! Ngươi hiện tại chỉ mượn nhờ ma lực hóa thân, muốn đem vị diện này xóa bỏ, ngươi còn chưa có bậc này thực lực.”

Đạt tới cấp số như Ngạo Thần Châu cùng Ma Hoàng kia, đã có thể dễ như trở bàn tay đem thể nội lực lượng của mình hóa thành linh ảnh. Mặc dù không giống như Vân Chính Thiên nghịch thiên hắc lực hóa thân, nhưng đạo ma lực hóa thân này cũng sở hữu một phần ba chiến lực bản thể Ma Hoàng.

Nếu Ma Hoàng thực sự hàng lâm tại Vong Linh Bán Vị Diện này, nơi này chắc chắn không gánh nổi cỗ lực lượng của hắn mà dẫn đến bạo tạc nổ tung. Bất quá, dù hắn chỉ là một đạo hóa thân thôi mà đã mang lại cảm giác kinh khủng đến như vậy. Thực không biết chân chính bản thể hắn sẽ có lực lượng như thế nào nữa.

Ma Hoàng huyền phù trên không trung, không chút nào để ý lời khích tướng của đối phương, gương mặt tràn đầy ngạo nghễ nói:

“Đem các ngươi con sâu cái kiến này giết xuống, vẫn dXbzTbs có thể làm được. Chỉ cần một ngón tay mà thôi, ngươi xem.”

Vừa dứt lời, Ma Hoàng ngón tay trực chỉ phương hướng đám người Vân Chính Thiên. Tại thời điểm đầu ngón tay của hắn ngưng tụ một đạo tử sắc vong quang, trời đất quay cuồng, đại địa chấn động đến cực hạn. Phản phất dưới một chỉ này, hắn có thể phá nát hư không, đem mọi sinh linh bên dưới hủy diệt.

Nhìn thấy Ma Hoàng tụ lực một chỉ này, sắc mặt Ngạo Thần Châu kinh hoàng đến cực điểm, lão nhanh chóng phất tay một cái, tức thì tại một khu vực cách đó không quá xa, một cái quang trụ nối từ dưới đất lên tận trời xuất hiện. Quang trụ này giống như đúc quang trụ mà bọn Vân Chính Thiên dùng để tiến vào Hạo Thiên Trì lúc trước.

Xem ra Ngạo Thần Châu đã di chuyển tọa độ truyền tống về Đấu La đại lục tới gần đây, để tiện cho bọn hắn có thể nhanh chóng rời đi. Chỉ cần thành công trở lại Đấu La đại lục, Ma Hoàng này không thể làm gì được nữa.

“Đi mau, tiến vào quang trụ đó.”


Ngạo Thần Châu nghiến răng quát lớn một cái, tàn hồn của lão lập tức hóa thành một đạo bạch quang, trực tiếp phóng tới Ma Hoàng hóa thân đang tụ lực. Lão đã quyết định liều mạng cái mạng già với Ma Hoàng, hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian để cho đám Vân Chính Thiên toàn thân trở lui.

Làm ra hành động quyết đoán như vậy, là do trên người lão vẫn còn gánh vác trọng trách mà bậc tiền nhân giao phó.

Không thể để cho Chính Thiên hắn chết yểu ở đây được, Linh Băng đại nhân đã giao phó cho ta trọng trách này, cho dù thần hồn có tan nát lão phu cũng quyết liều đến cùng. Vân Chính Thiên hắn chính là tương lai của Đấu La đại lục, đồng thời cũng là tương lai của Thần Giới và hết thảy sinh vật trong vũ trụ này.

Ngạo Thần Châu hét không thành tiếng, thân thể hồn lực, tinh thần lực, sinh mệnh lực toàn bộ bạo phát. Thân thể lão nhất thời hóa thành một cái lồng giam khổng lồ, đem Ma Hoàng trên kia hoàn toàn nhốt lại.

Nhìn thấy Ngạo Thần Châu không tiếc tiêu hao linh hồn bản nguyên tạo cho bọn hắn một con đường máu, Vân Chính Thiên cũng không có do dự thêm nữa, dẫn đầu cả đám lập tức rời đi, thẳng phương hướng quang trụ nối trời bên kia mà phóng như bay.

Ma Hoàng thần sắc bất biến, khẽ liếc mắt nhìn đạo bạch sắc lồng giam này, khẽ hừ lạnh:

“Ngông cuồng, bằng vào thực lực của ngươi cũng dám phạm thượng? Xem bổn hoàng làm sao thu phục ngươi. Sau đó lại đem linh hồn của ngươi luyện hóa, trở thành nô lệ cho bổn hoàng.”

Tại đầu ngón tay của Ma Hoàng, mãnh liệt một chỉ mang theo tử vong khí tức, hung hăng bắn ra, mãnh liệt va chạm vào lồng giam mà Ngạo Thần Châu hóa thành.

Ầm! Ầm!

Kịch liệt nổ lớn, toàn cõi Vong Linh Bán Vị Diện rung chuyển dữ dội, mặt đất sụp đổ tạo thành vô số vực sâu, trong nháy mắt lan ra như mạng nhện. Thiếu một chút nữa cả đám Vân Chính Thiên đã bị chôn vùi dưới đống gạch đá. Mà lồng giam kia lấy tốc độ cực nhanh vỡ vụn ra, tức tốc hoàn toàn tan nát thành vạn ức điểm sáng.

Ma Hoàng Cường Chỉ, không thể cản được.


Ngạo Thần Châu không tiếc bất cứ giá nào cản lại Ma Hoàng cường chỉ, rốt cuộc ngay cả thần hồn cũng bị đánh tan. Ma Hoàng giải quyết Ngạo Thần Châu, mắt liếc sang hướng đám nhân loại đang cắm đầu chạy như điên, nhất thời cười thật lớn.

“Hắc hắc, lũ ruồi chuột các ngươi. Có chạy tới tận trời cũng không thoát khỏi bàn tay của bổn hoàng.”

Ma Hoàng ngón tay cong lên, mặt đất trước mặt bọn hắn tách ra thành một cái hố sâu vạn trượng, ngăn cản đường đi tới quang trụ bên kia. Vân Chính Thiên cả đám bất đắc dĩ dừng lại, ngẩng đầu về phía sau, chỉ thấy Ma Hoàng vẫn ngạo nghễ đứng đó, trên tay hắn có thêm một đoàn bạch sắc hỏa diễm.

Vừa nhìn đoàn hỏa diễm này, Vân Chính Thiên thần sắc trở nên kích động. Bởi vì nó chính là thần hồn của Ngạo Thần Châu, sau khi bị một chỉ của Ma Hoàng chấn nát, đã bị gom lại một chỗ.

Ngạo Thần Châu tu vi thời kỳ đỉnh phong đã là tầng thứ bán thần, chỉ là không thể cảm ứng được thần giới nên không cách nào phi thăng. Nhưng linh hồn của hắn đã đạt tới trình độ vượt xa nhân loại. Cho dù thân thể bị hủy, chỉ cần thần hồn nguyên vẹn vẫn có cơ hội phục sinh đấy.

Mà giờ phút này, thần hồn của Ngạo Thần Châu đã bị Ma Hoàng nắm ở trong tay, chỉ cần hắn bóp nát, Ngạo Thần Châu vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này. Cho dù sau này Vân Chính Thiên có đạt tới Thần cấp, cũng không cách nào đem vị tiền bối này phục sinh lại.

“Hắn có thể cản ta một chỉ, đã vượt ngoài dự đoán của ta. Bất quá như ta đã nói, hôm nay các ngươi chết là điều không thể tránh khỏi. Ha ha ha.”

Ma Hoàng trên không cuồng tiếu, vô tận tử quang một lần nữa dâng lên. Tử vong khí tức dần dần lan đến Vân Chính Thiên mấy người vị trí, chỉ cần để loại tử khí này chạm vào người, bọn hắn sẽ chính thức mất mạng.

“Khốn nạn.”

Vân Chính Thiên rống lên một tiếng, thân thể của hắn lập tức hắc hóa, tóc đen dài xõa ra sau lưng, bồng bềnh trong gió, sát khí tỏa ra sinh sinh phóng tới nghênh đón tử vong khí tức của Ma Hoàng. Tà ác chi lực trong thể nội đồng thời mạnh mẽ bốc phát ra, mơ hồ giống như một đầu ma nhân thứ hai xuất hiện.


Tuy dưới áp lực mà Ma Hoàng tạo ra, võ hồn căn bản không thể phóng thích, ngay cả hồn lực cũng không thể vận chuyển trơn tru. Bất quá hắc lực vẫn có thể đấy.

Vân Chính Thiên nắm lấy Linh Hồn Kiếm, bước mạnh tới che chắn cho đồng bọn ở phía sau. Cho dù có chết, hắn cũng muốn bảo hộ mọi người đếu giây phút cuối cùng.

Ma Hoàng ở trên cao trông thấy Vân Chính Thiên, một cái hạ đẳng nhân loại lại có thể sử ra tà ác chi lực, trong mắt cũng xuất hiện một vòng kinh ngạc. Bất quá hắn cũng không có dừng tay, càng là có chút thỏa mãn nhìn hắn vẫy vùng trước cái chết.

“Nhân loại sở hữu tà ác chi lực, lại còn có phẩm chất không thấp. Đem tiểu tử ngươi luyện hóa, không biết chừng lại có ích cho tu vi bổn hoàng.”

Ma Hoàng nanh ác thanh âm lại vang lên, tức thì tử khí tốc độ lan tới đột nhiên tăng mạnh, chớp mắt đã cùng Vân Chính Thiên thân thể tiếp xúc.

Xùy!

“Lão đại.” Đám Thế Nhân phía sau thấy một màn này sắc mặt lập tức kịch biến, đối với Ma Hoàng hủy diệt một kích, bọn hắn căn bản tư cách chạy trốn cũng bị tước đi, chỉ có thể khoanh tay chờ chết.

Vân Chính Thiên toàn thân điên cuồng run rẩy, tử khí đem thân thể của hắn ăn mòn lộ ra cả xương trắng bên trong. Dám nghĩ vài giây nữa thôi hắn chắc chắn phải sụp đổ. Nếu không phải Ma Hoàng muốn đem linh hồn hắn luyện hóa, chỉ sợ bây giờ đã hóa thành bột phấn rồi.

A!

Rên lên một tiếng đau đớn, Vân Chính Thiên ánh ánh bắt đầu tối đi, trong lòng không tránh khỏi sinh ra một cảm giác tuyệt vọng. Ma Hoàng bậc này cường giả, khoảnh cách chênh lệch quá nhiều không cách nào bù đắp được. Mà khi đoàn tử khí hoàn toàn đem hắn bao trùm lại, trước mặt Vân Chính Thiên chỉ còn một mảnh không gian tối đen như mực.

Cái chết, dĩ nhiên đến rất nhanh, lại không hề có điềm báo trước. Mặc dù trong quá khứ hắn đối diện với tử vong không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có một lần nào đến gần quỷ môn quan như vậy.

Tiến vào Hạo Thiên Trì ngắn ngủi vài ngày mà hắn tao ngộ tử vong không dưới hai lần. Có thể nói đây là đại nạn của hắn, nếu không thể vượt qua thì là chết. Còn nếu có thể vượt qua thì như cá chép hóa rồng, bay lượn cửu thiên.

Ngay thời điểm tử khí đem một nữa thân thể hắn ăn chỉ còn xương trắng, một đoàn kim sắc hào quang từ không trung phủ xuống, trực tiếp rơi vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên. Tử khí của Ma Hoàng dưới đoàn kim sắc hào quang này, phát lên vô số thanh âm ‘xùy xùy’, nghe giống thanh âm tử khí bị thiêu đốt đến bốc hơi vậy.


Mà Vân Chính Thiên ý thức vốn đã bất tỉnh vào lúc này tỉnh giấc, hắn cảm thấy một cảm giác thoải mái đến kinh người. Tự thân nhục thể, máu huyết, xương cốt đang lấy tốc độ thần thánh khôi phục lại. Sinh mệnh lực căng tràn hơn bao giờ hết.

Tử khí bị đánh tan đi, Ma Hoàng ánh mắt lần đầu tiên híp lại, ngẩng mặt lên trời nhìn về hướng xuất phát của kim sắc hào quang, hung lệ nói:

“Là ai phá chuyện tốt của bổn hoàng, mau ra mặt.”

Trùng trùng lớp lớp mây mù tới vạn trương không trung vào lúc này đột nhiên dạt sang hai bên, vô tận quang minh chi quang chiếu rọi toàn cảnh Hạo Thiên Trì. Ngay cả Ma Hoàng tử vong khí tức lăng lệ kia cũng phải thu liễm lại một chút. Chuyện này càng làm Ma Hoàng trong lòng có chút kinh ngạc, người vừa ra tay rõ ràng tu vi không chút nào kém hơn hắn.

“Ngươi là thần nhân?”

Ma Hoàng thanh âm lạnh lẽo vang lên. Ma nhân cùng thần nhân là kẻ thù không đội trời chung, tuy rằng vào lúc này xuất hiện một tên thần nhân là ngoài dự đoán, nhưng Ma Hoàng bản tính hung bạo trong xương tủy, tất nhiên không có chút nào sợ hãi địch thủ của mình.

Chỉ thấy từ vạn trượng trên không trung kia, một đạo nhân ảnh thon dài chậm rãi rơi xuống. Trên người hắn tỏa ra vô tận chính khí xung thiên, rõ ràng là một vị thần nhân đến từ Thần Giới.

“Ma Hoàng, bằng vào ngươi bối phận lại đi khi dễ một đám tiểu bối sao, thật không còn mặt mũi. Để ta cùng với ngươi chơi đùa một chút.”

Thần nhân trên không trung kia, thâm thúy thanh âm vào lúc này truyền xuống.

...

Mọi người đoán xem, là ai tới cứu bọn hắn?

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Banhbaothit


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận