Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Hạo Thiên Tông, một cái tông môn cực kỳ cổ lão đã tồn tại cách đây hơn ba vạn năm. Cùng thời với Hạo Thiên Tông chỉ có Lam Điện Bá Vương Tông cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông là miễn cưỡng được so sánh ngang hàng, nhưng hết thảy hồn sư giới đều biết rất rõ, vị trí đệ nhất tông môn trên Đấu La Đại Lục, ngoại trừ Hạo Thiên Tông không còn cái thứ hai.

Hạo Thiên Tông cũng chính là nguồn cội của Tiên tổ Đường Môn, Thiên Thủ đấu la Đường Tam và cũng là nơi nắm giữ cường đại lực lượng hình loại võ hồn, Hạo Thiên Chuy. Đường Tâm cũng chính là hậu nhân còn xót lại của cái từng là đệ nhất tông môn này.

Trong quá khứ không rõ vì sao Hạo Thiên Tông lựa chọn lánh đời, ít tiếp xúc với ngoại giới. Cho đến khi toàn bộ đệ tử bị đồ sát, sau đó Hạo Thiên Bảo bị tà hồn sư chiếm đóng, biến nó trở thành tổng bộ của thế lực hắc ám nhất thế giới, Tà Hồn Điện.

Tối hôm nay, Đường Tâm vẫn như mọi ngày, hắc bào phủ kín từ đầu tới chân, trên ngực có một cái huy hiệu chữ ‘Tà’ màu đen, biểu hiện hắn chính là Tà Hồn Điện một thành viên, hơn nữa còn là cao cấp thành viên.

Nương theo trang viên lối mòn đi thẳng tới, ánh mắt Đường Tâm ở bên trong mũ trùm đầu có chút đượm buồn. Hắn là Hạo Thiên Tông hậu nhân, nhưng từ khi sinh ra thì nơi này đã bị tà hồn sư chiếm cứ xây dựng Tà Hồn Điện, vì vậy lúc này dẫu có đang trên mảnh đất quê hương nhưng thực chất không phải ‘nhà’ của hắn.

Có lẽ vì nguyên cớ này mà Đường Tâm không tiếc bất cứ giá nào, nhận lãnh nhiệm vụ trà trộn vào Tà Hồn Điện. Nhiệm vụ của Đường Tâm đó chính là thu thập tin tức tình báo của Tà Hồn Điện rồi báo cáo lại cho Đường Môn tổng bộ trong Thú Vực, nhưng thực chất nguyện vọng của hắn đó là phục hưng lại Hạo Thiên Tông thời kỳ hoàng kim. Hắn đã thề với lòng, nếu như kiếp này không thể chấn hưng Hạo Thiên Tông, xây lại Hạo Thiên Bảo, vậy thì mạng của hắn cũng dứt ở chỗ này.

Hạo Thiên Bảo từ lâu đã trở thành Tà Hồn Điện, bốn phía cảnh vật tỏa ra mùi vị chết chóc, ô yên chướng khí tràn ngập trong thiên địa. Thực không giống với những gì người khác mô tả về một thời đệ nhất tông môn sở hữu cảnh sắc như tiên giới nữa.

Đường Tâm thu liễm lại tâm tình, tiến thẳng về phía một tòa kỳ dị kiến trúc. Tòa tháp này có ba tầng, toàn bộ màu sắc đều dâng hiến vì màu đen cùng xám hai màu. Càng lên cao đường kính tháp càng nhỏ, nhưng lại càng tỏa ra mênh mông sát niệm lực. Bất quá, Đường Tâm không có đi lên tháp, mà là đi xuống.

Ngay dưới chân tháp có một cái cánh cửa dẫn xuống lòng đất, nhìn qua vết tích có thể đoán nơi này vừa được xây dựng không lâu. Phía trước của có hai tên tà hồn sư phụ trách canh gác. Vừa trông thấy Đường Tâm, bọn chúng nghiêm giọng hành lễ.

“Tôn kính Hắc đại nhân, ngài tới tra khảo tù nhân?”

Đường Tâm khẽ gật đầu, cũng không có nói tiếng nào mà trực tiếp đi qua cửa dẫn xuống nhà giam bên dưới lòng đất.

Tà Hồn Điện toàn bộ thành viên cũng có phân chia cấp bậc, dựa theo cấp bậc mà làm việc, tuyệt đối giống với quân đội phương thức vậy. Chính là có được quân luật kỷ cương, mới có thể đem Tà Hồn Điện thành lập không lâu hình thành thâm căn cố đế gốc rễ, chân chính mạnh hơn bất kỳ siêu cấp thế lực đương đại nào trong Nhân Vực.

Tà Hồn Điện phân chia sáu cấp bậc. Thấp nhất là cấp Hoàng, đại khái là tà hồn sư phổ thông nhất thành viên. Trên đó là cấp Lam, Tinh Xà chính đang ở cấp bậc này. Sau Lam là tới cấp Bạch, cũng là Lão Tà cấp bậc hiện tại. Hoàng, Lam, Bạch chính là ba cấp độ thấp nhất của Tà Hồn Điện, là tầng lớp binh lính.

Phía trên ba cấp chính là tầng lớp lãnh đạo: Hắc, Huyết, Tử.

Đường Tâm đang ở cấp Hắc, đã có thể gọi là cao cấp thành viên. Cấp Hắc có khoảng trên dưới hai mươi lăm người, thế nhưng Huyết chỉ có vỏn vẹn bảy người mà thôi. Còn lại Tử ý chỉ hai vị phó điện chủ Tà Hồn Điện.

Trên hết chính là điện chủ, Tà Đế.

Mặc dù cấp Hắc của Đường Tâm vẫn có một số hạn chế quyền hạn nhất định, tỷ như không được trực tiếp tham gia bàn bạc những sự vụ tối quan trọng, nhưng ra vào nhà giam vẫn nằm trong khả năng của hắn.

Hai tên tà hồn sư canh gác khi nãy chỉ là cấp Hoàng, tự nhiên không dám chất vấn Đường Tâm tại sao đến tra khảo tù nhân trễ như vậy. Cho nên Đường Tâm thuận lợi một mạch đi thẳng vào.

Bên dưới lòng đất, nói chính xác là lòng núi đã được tà hồn sư cải tạo thành một cái mật thất, phụ trách giam cầm tù nhân. Mà những tù nhân đang ở bên trong kia, hiện tại ngoại trừ đám người Vực Chủ ra không còn ai khác.

Hai tay chấp sau lưng, Đường Tâm hiên ngang bước vào bên trong. Mật thất này lối đi chật hẹp, hai bên vách tường chỉ có những ngọn đuốc lửa phát sáng, không khí có chút ẩm ướt, tối tăm. Thật đúng là một chỗ vô cùng thích hợp để bào mòn ý chí của một người nào đó. Trước mắt để tới được khu vực phòng giam Vực Chủ, hắn phải đi ngang qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ trước đã. Với cấp Hắc thân phận của mình, vượt qua những thứ này không tính là cái gì.

Đường Tâm ánh mắt híp lại quan sát, tại bên trong mật thất này đặt xuống vô số cơ quan bẫy rập cùng các loại cấm thuật mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Các cơ quan bẫy rập này đều là hàng độc nhất vô nhị, hoàn toàn không thể tìm thấy trên thị trượng. Còn có các loại phong bế cấm thuật chằng chịt như mạng nhện điêu khắc trên vách tường, trong đó nổi bậc nhất là phong ấn võ hồn chi thuật, phong bế hồn lực vận chuyển chi thuật...

Hít sâu một ngụm lãnh khí, Đường Tâm rõ ràng một thứ. Muốn giam giữ một vị Cực Hạn đấu la mạnh như Vực Chủ, Tà Hồn Điện cũng tiêu tốn không ít công phu a. Nếu như có thể phá hủy những thứ này, tin chắc sẽ mang đến cho bọn chúng đại chấn động.

Đi dọc hành lang tăm tối, rốt cuộc những căn phòng giam chật hẹp hiện ra trước mắt.

Đừng nói mấy vị Phong Hào đấu la đi theo Vực Chủ hô mưa gọi gió như thế này, hiện tại ở chỗ này không khác gì gà vịt nuôi nhốt. Mỗi người bọn họ áo quần rách nát, người ngợm hôi hám, thần sắc hãi hùng. Giống như vừa trải qua những biến cố kinh khủng nhất của đời mình vậy.

Đường Tâm rảo bước qua họ, ánh mắt có chút ái ngại. Hắn phải làm gì để vực dậy chiến tâm cũng những người này đây?

Căn phòng giam cuối cùng, bên trong là một vị trung niên nam tử đang bị treo trên tường, tứ chi và cổ đều bị những sợi xích to bản màu đen ôm lấy. Những sợi xích này, tất nhiên đã bị nguyền rủa đến vạn lần. Bởi vì người đàn ông này, chính là kẻ thù mạnh nhất đối nghịch với lý tưởng của tà hồn sư.

Vực Chủ, Vương Nghiêm Thần.

Vực Chủ đầu tóc rũ rượi che lấp cả khuôn mặt, đầu cúi gằm tối tăm, tứ chi thả lỏng tựa không còn chút sức lực nào, thân thể loang lỗ vết thương, những vệt máu khô vương vãi khắp căn phòng, có vẻ từ khi bị bắt giam đã được tra khảo không ít lần.

Ngay cả chuyện Đường Tâm đi tới trước mặt mình, Vực Chủ cũng không hề nhúc nhích lấy một lần.

“Ngươi là Vực Chủ Nhân Vực, Vương Nghiêm Thần?” Đường Tâm lên tiếng.

Hắn vốn sinh ra bên trong Thú Vực, sau đó may mắn gặp gỡ Đế Tôn Dạ, bái lão làm sư phụ, gia nhập Đường Môn. Phần lớn đều hoạt động ngầm tại nơi này, tự nhiên không biết mặt mũi Vực Chủ như thế nào.

Vực Chủ vốn đang im lặng, thân thể bỗng run lên sau khi nghe hai chữ Vực Chủ, thanh âm yếu ớt nói:

“Là lão phu, đám các ngươi muốn giết cứ giết, ta tuyệt đối không tiết lộ bất cứ thông tin nào về Thần Vực chi lộ.”

Vực Chủ không hổ là đỉnh tiêm nhân vật, cho dù rơi vào khốn cảnh cũng không khuất phục. Hắn trong lòng đã tự quyết định, nếu như có chết, hắn cũng muốn đem toàn bộ thông tin về Thần Vực chi lộ theo mình xuống mồ.

Đường Tâm nghe vậy, ánh mắt thoáng trở nên vui mừng. Nguyên lai hắn nghĩ phải tốn một chút công sức để đánh thức đấu tâm cũng những người ở đây. Dù sao bị tà hồn sư hành hạ, đã sớm vượt khỏi phạm trù nhân loại có thể chịu đựng rồi. May mắn Vực Chủ vẫn giữ vững được tâm tính, khiến cho hắn tiết kiệm được không ít thời gian.

Chỉ cần Vực Chủ có thể khôi phục, lấy lời nói của hắn tuyệt đối có thể vực dậy những cường giả đang còn lo sợ kia.

“Vực Chủ ngài yên tâm, ta không phải kẻ thù, mà là bạn.”

Đường Tâm hạ giọng nói, nhưng bộ dáng vẫn như cũ không có cởi mũ trùm đầu ra. Mặc dù Tà Đế rất có thể đang quan sát hắn, nhưng cũng không đến mức thần thông quảng đại biết được những điều hắn đang nói, chỉ cần không làm ra bất cứ hành động nào đáng ngờ mà thôi. Cho nên từ đấu chí cuối, Đường Tâm hai tay vẫn chấp sau lưng, mũ trùm kín mặt, thong thả nói chuyện, tận lực diễn một màn kịch tra khảo.

“Buông lời nói xuông, đừng hòng gạt lão phu.” Vực Chủ hừ lạnh nói.

Đường Tâm nói: “Ta đến đây là để báo tin, hẳn ngài biết một người tên là Vân Chính Thiên, hắn chuẩn bị tiến vào Thú Vực cứu mấy người.”

“Vân Chính Thiên? Ha ha, ta đúng là có biết tiểu tử này. Bất quá, lấy hắn thực lực còn không đủ đem bọn ta cứu ra ngoài. Ngươi đi đi, đừng kể chuyện cười nữa, ta cười lên một cái đau hết cả người đây.”

Vực Chủ cười nói, rõ ràng không hề tin tưởng lời Đường Tâm một chút nào. Cũng phải thôi, nơi này là thuộc sở hữu của Tà Hồn Điện, cũng chỉ có tà hồn sư mới có thể ra vào thoải mái như vậy. Cho nên hắn tin chắc tên áo đen đứng trước mặt xàm ngôn nãy giờ, cũng là một tên tà hồn sư được phái tới tra khảo hắn, chỉ có điều nhẹ tay hơn những tên khác thôi.

Đường Tâm thấy Vực Chủ không tin, hắn cũng không vội vàng chứng minh, chỉ thấy một cỗ cường hoành lực lượng tràn ra bên ngoài, đem toàn bộ đuốc lửa bên trong mật thất thổi tắt. Tại trong màn đêm vô tận đó, tám cái hồn hoàn dâng lên, tỏa ra sáng lạn ánh hào quang.

Đúng vậy, là tám cái hồn hoàn, so với lần cuối gặp 01Zdbb2 Vân Chính Thiên lại nhiều hơn một cái. Bất quá, màu sắc hồn hoàn phải nói cực kỳ kinh khủng, so với bất kỳ đỉnh tiêm nhân vật nào hiện tại, cũng có thể vỗ ngực tự hào.

Tám cái hồn hoàn, bảy đen, một đỏ.

Màu sắc hồn hoàn kinh khủng, đến mức Vực Chủ đang bị xích kia trong mắt cũng xuất hiện một vòng kinh ngạc. Bất quá, Vực Chủ còn chưa kịp nói câu nào, một thanh búa đen đã oanh xuống. Chính là Hạo Thiên Chuy, đỉnh cấp lực lượng hình võ hồn.

Tại thời khắc Hạo Thiên Chuy oanh xuống, không khí vặn vẹo tới cực hạn, không gian như bị xé rách ra, gió lốc cuồn cuộn làm không khí im lặng bên trong mật thất nhất thời biến mất.

Ầm!

Hạo Thiên Chuy nện thẳng vào ngực Vực Chủ, chỉ thấy Vực Chủ ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm hắc huyết, hai mắt trợn trắng, trực tiếp ngất đi.

Một búa, chỉ một búa liền đem một vị Cực Hạn đấu la đánh cho bất tỉnh, cho dù trạng thái Vực Chủ bây giờ không phải đỉnh phong, lại bị đặt xuống vô số cấm chế nữa, tuy nhiên đây cũng không phải chuyện một tên Hồn đấu la có thể làm được a.

Đường Tâm cường mãnh, so với Vân Chính Thiên không chút nào thua kém, thật không hổ là Đế Tôn Dạ đệ tử thân truyền. Với tiềm năng này, trong tương lai chắc chắn trở thành hàng đầu nhân vật.

Đường Tâm hừ lạnh, nói: “Một búa cũng không chịu được, thật khó coi.” Một câu này, hắn nói lớn hơn bình thường.

Dứt lời hắn liền xoay người rời đi, võ hồn cũng đồng thời thu lại. Tức thì những ngọn đuốc bên trong mật thất lại lần nữa sáng lên. Tại mặt đất ngay phía dưới chỗ Vực Chủ bị xích, có một viên đan dược màu lam lặng lẽ nằm, không ai để ý.

Ra khỏi mật thất, Đường Tâm một mạch đi về phòng của mình, đóng cửa tắt đèn, lên giường minh tưởng tu luyện.

Tại bầu trời phía trên, một con mắt màu đen không biết tồn tại từ lúc nào, nó khẽ nhắm lại, biến mất.

Tà Hồn Tháp, tầng cao nhất.

Ngồi trên vương tọa, một vị tóc đen nam tử, thân mặc trường bào màu đen, một tay chống cằm, tay còn lại giơ ngón tay vỗ vỗ lên mặt bàn, hình ảnh Đường Tâm triển khai võ hồn nện vào ngực Vực Chủ hiện ra trước mắt hắn. Vị này hai mắt híp lại, chăm chú quan sát rất kỹ nhất cử nhất động của Đường Tâm, một lát sau cảm thấy không có chuyện đáng ngờ, hắn mới khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi nói:

“Truyền lệnh của ta, tiếp tục phái người tra khảo Vương Nghiêm Thần, bắt hắn khai ra cách tiến vào Thần Vực. Cho Huyết cấp trực tiếp tra khảo đi, bằng mọi cách moi ra cho ta.”

Ở bên dưới, một vị nữ tử đứng trong bóng tối, ôm quyền cùng kính nói: “Tà Đế, muội rõ rồi.”

...

Tinh Xà, Lão Tà là những tà hồn sư đầu tiên Vân Chính Thiên gặp, đọc lại những chương trước nếu quên nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui