Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Thời gian gấp rút, bọn Đinh Hương không có nán lại Thiên Phong bộ lạc quá lâu. Nghỉ ngơi nữa ngày đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc lại rục rịch lên đường. Thẳng hướng đến Kim Tiên bộ lạc nằm cách đó mấy ngày di chuyển.

Con đường họ đi đã định trước sẽ không có bằng phẳng, mỗi một cái bộ lạc đều có định kiến riêng, một cách nhìn nhận riêng đối với tình hình trước mắt. Vì thế, muốn đem hết thảy tụ tập lại với nhau, rất cần một người lãnh đạo vạch ra một hướng đi đúng đắn. Với lại, đế chế mới thành lập cũng cần hướng mấy lão già cổ hủ kia chứng minh thực lực của mình đủ mạnh để làm họ cảm thấy kế hoạch quét sạch hồn thú hợp tình hợp lý và có tính khả thi.

“Đế chế Khởi Minh? Tại sao lại chọn cái tên này?”

Vân Chính Thiên đang sánh vai đi chung với Đinh Hương trên hành trình tìm đến Kim Tiên bộ lạc, vừa hay nàng nói đế chế mới đã có tên gọi, là Khởi Minh, cho nên hắn hơi tò mò không rõ vì sao lại chọn cái tên này.

Đinh Hương nói:

“Chữ khởi nằm trong quật khởi, khởi nghĩa. Đại khái tên gọi này nhắc nhở mấy bộ lạc chúng ta đang đi trên con đường khởi nghĩa chống lại sự đàn áp của hồn thú, không thể có một chút lơ là được. Bất quá, chắc ngươi cũng biết ý nghĩa này còn sâu xa hơn nữa.”

Đinh Hương dừng lại, Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi: “Làm sao.”

“Đừng nghĩ ta không biết ý định của ngươi. Nếu như chuyện này thành công, Lưỡi Quỷ đại đạo thống nhất hoàn toàn sẽ trở thành hậu phương vững chắc, để cho ngươi có thể tiến sâu vào trong lãnh địa Thú Vực.”

Vân Chính Thiên kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi đã biết?”

Đinh Hương lắc đầu đáp: “Chỉ là đoán thôi. Bất quá đó cũng không phải âm mưu gì xấu xa, tuy không biết lý do ngươi tại sao phải làm vậy. Nhưng nếu như đến thời điểm đó thực sự xảy ra, Khởi Minh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Lời này vừa nói, trong mắt Đinh Hương tràn ngập chân tâm chi sắc. Vân Chính Thiên trong lòng cảm kích, hướng nàng gật đầu một cái thật mạnh.

Nương theo lộ trình an toàn mà Thiên Chí Vỹ cung cấp, đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc hầu như không gặp bất cứ trở ngại nào đáng nói, ngoài trừ một số hồn thú yếu ớt vừa trông thấy họ liền chủ động trốn đi.

Đến ngày thứ ba, một chuyện kỳ lạ xuất hiện.

Một con tu vi vạn năm cấp bậc hồn thú bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Phóng nhãn toàn bộ Lưỡi Quỷ đại đạo thì vạn năm hồn thú số lượng rất thưa thớt, không tiến lại gần biên giới với Thú Vực tin chắc sẽ rất khó gặp. Vậy mà chỗ này lại có thể nhìn thấy một con, còn không phải kỳ lạ hay sao.

Suốt thời gian di chuyển, Vân Chính Thiên luôn duy trì tinh thần lực ở trạng thái dò xét, vì vậy đã rất sớm phát hiện đầu hồn thú này ở phía trước. Giúp cho đoàn đội chuẩn bị tốt công tác đối phó.

“Là Thiết Lân Thú, tu vi khoảng hai vạn năm. Nó trông giống như đang đi tuần tra a. Mọi người thu liễm khí tức, loài này khứu giác khá nhạy.”

Vân Chính Thiên báo lại.

Thiết Lân Thú là hồn thú am hiểu phòng ngự, tu vi đạt tới hai vạn năm đã tương đối cường đại. Công kích của hồn sư tu vi dưới Hồn Thánh căn bản không thể đem nó mạo phạm. Đích xác một cái khó đối phó hồn thú.

Đinh Hương hít mạnh một hơi, sau đó đem bản đồ địa vực mở ra.

“Nếu như đánh một vòng tránh nó thì lộ trình sẽ thêm mười ngày. Còn nếu trực diện xông qua, vậy thì chỉ còn không tới ba ngày là tới được Kim Tiên bộ lạc.”

Đại Kình vỗ ngực nói: “Tiểu Hương ngươi cứ quyết định đi, ta không tin chúng ta mấy người không làm gì được súc sinh này.”

“Ngươi đừng manh động, Thiết Lân Thú giống như đang đi tuần tra tìm kiếm cái gì đó. Nếu như nhắm mắt tấn công, không biết chừng lại rơi vào bẫy mai phục. Đằng xa vài dặm ta còn cảm thấy khí tức hồn thú cường đại. Ước chừng tu vi đều trên vạn năm a.”

Vân Chính Thiên nghiêm túc nói.

“Thật vậy sao?” Đại Kình cả kinh.

Làm sao nơi này đột nhiên có nhiều hồn thú cường đại tụ tập thế này. Chắc chắn có chuyện không bình thường.

“Chúng ta nên đi vòng, tránh chạm mặt bọn chúng thì hơn.”

Đinh Hương quả quyết.

Vân Chính Thiên đột nhiên nói:

“Các ngươi đi đi, ta sẽ phụ trách đánh lạc hướng bọn chúng.”

Đinh Hương giật mình: “Ngươi muốn làm gì? Tự mình tìm hiểu nguyên nhân?”

Quả nhiên không qua mắt được nàng, Vân Chính Thiên cười đáp:

“Có chút tò mò nên muốn đi xem thử, dù sao các ngươi thuận lợi đi tiếp cũng phải có người phụ trách đoạn hậu a. Kỹ năng của ta các ngươi cũng rõ, để ta làm là tốt nhất.”

Đinh Hương nghe hắn nói, rõ ràng để biện minh cho thái độ hiếu kỳ của mình mà thôi. Nhưng lời của hắn cũng có chút ý tứ. Xung quanh bốn phía đều có khí tức hồn thú trấn thủ, nếu như cả bọn cùng nhau đi không biết lúc nào sẽ bị chúng nó phát hiện.

Khi đó đại chiến xảy ra sẽ thu hút càng nhiều hơn hồn thú tới tham gia, cho nên điều Vân Chính Thiên nói chưa chắc đã vô lý.

“Được rồi, bất quá ngươi phải nhớ mục tiêu trọng yếu lần này. Bọn ta sẽ theo đường vòng đi tới Kim Tiên bộ lạc, ngươi sau khi đánh lạc hướng bọn chúng liền tìm cách đuổi theo sau. Thời gian rất gấp rồi a.”

Đinh Hương nói.

Vân Chính Thiên nhìn nàng gật đầu, sau đó liền cất bước tiến lên.

Đinh Hương đột nhiên nắm lấy tay hắn, khẽ nói:

“Cẩn thận một chút.”

Vân Chính Thiên đối với cử chỉ này của nàng cũng hơi bất ngờ, cảm nhận hơi ấm cùng sự mềm mại từ bàn tay nàng truyền lại, hắn mỉm cười đáp:

“Ừm, đa tạ, ta nhớ rõ. Hẹn gặp lại tại Kim Tiên bộ lạc phạm vi an toàn.”

Nói rồi, hắn cấp tốc rời đi.

Đinh Hương nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất dạng trong làn sương mờ, không biết tại sao trong lòng dâng lên một cảm xúc nhung nhớ.

Đại Kình cùng đám thuộc hạ ở một bên liếc mắt nhìn nhau, bất quá không ai dám nói lời nào.

Một vài giây sau, đám người Khôi Nguyên bộ lạc rẽ sang một đường khác, dần dần khuất sau làn sương.

Theo lộ tuyến lập thể mà tinh thần lực dò xét truyền lại, Vân Chính Thiên xông thẳng về phía trước. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thiết Lân Thú, hắn mới chậm dần cước bộ, đem nhãn lực toàn bộ tập trung vào.

Thiết Lân Thú chiều cao vượt qua sáu mét, toàn thân bao phủ bởi màu đen lân phiến, nhìn qua không khác nào quái thú mặc giáp trụ. Hai con mắt của nó tràn ngập huyết quang, đang không ngừng ngó ngang ngó dọc.

Hồn thú ở bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo có lực chiến đấu mạnh hơn hồn thú ở Nhân Vực, nguyên nhân chủ yếu là do tà hồn lực mang tới năng lực tăng phúc trên diện rộng. Càng sở hữu tu vi cao, thực lực hồn thú chênh lệch càng bày ra rõ ràng.

Cho nên đầu Thiết Lân Thú hai vạn năm tu vi này, nếu đặt ở Nhân Vực phải tương đương ba vạn năm cấp bậc. Vân Chính Thiên hiện tại muốn đem nó chém giết, nhất định phải song song sử dụng hai cái võ hồn của mình, còn nếu không quả thực khó khăn.

Ngay tại thời điểm Vân Chính Thiên tiếp cận, Thiết Lân Thú cũng đánh hơi được mùi nhân loại, nó hướng về phía đối phương phát ra rống giận tiếng gầm. Trên người lân phiến cũng luân phiên lấp lánh, đem không khí xung quanh khẽ chấn động.

Từ trong mi tâm, Tiểu Hổ thân ảnh lượn ra, một tia sáng lóe lên đã hóa thành cao hơn năm mét cự hổ. Mặc dù Tiểu Hổ không thể tiến giai được nhưng dưới tình huống được hắc lực quanh năm rèn luyện, đẳng cấp thực sự của nó hiện tại đã không thấp hơn ba vạn năm hồn linh là mấy.

Trông thấy đối thủ có ý đồ phản kháng, Thiết Lân Thú gầm vang lên, bốn chân giẫm mạnh đã trực tiếp phóng về phía Vân Chính Thiên. Từ trong miệng nó bắn ra một đạo quầng sáng màu đỏ, oanh về phía Tiểu Hổ to lớn.

Gầm!

Tiểu Hổ không có nữa điểm chần chừ, nó ngẩng đầu lên gầm lên một tiếng lớn, tức thì một trảo đánh ra, chính là đơn giản nhất một trảo, không có một chút hoa lệ. Dưới một trảo này, công kích của Thiết Lân Thú trực tiếp bị đánh tan, hóa thành vô số điểm sáng tan đi.

Thiết Lân Thú nhìn thấy công kích của mình bị chặn lại, nó ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn nhiều. Dù một kích lúc nãy chỉ là tùy tiện đánh ra, nhưng tầm thường vạn năm hồn thú cũng có thể bị nó sinh sinh đánh chết. Vậy mà đầu Tiểu Hổ bên kia, nhìn qua không phí chút công phu nào liền có thể cản lại.

Ngay tại thời điểm Thiết Lân Thú dự định triển khai công kích toàn diện, một cái bóng đen mờ ảo không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng nó. Trên tay hắn nắm lấy Linh Hồn Kiếm, kiếm ý trùng thiên.

Đồng tử lóe lên hắc sắc vầng sáng, mười đạo kiếm ảnh lấy thời gian ngắn ngủi một giây ngưng tụ, sau đó liền đem Thiết Lân Thú từ sau lưng đâm vào.

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

Phách, phách, phách!

Chỉ thấy lân phiến trên người Thiết Lân Thú bị Linh Hồn Kiếm ảnh đâm vào vang lên mấy đạo thanh âm, nhưng như cũ không thể xuyên thủng, chỉ lóe lên mấy tia lửa điện mà thôi.

Thiết Lân Thú bị tập kích bất ngờ, nó lập tức một trảo hồi kích. Sắc lẹm móng vuốt quét ngang mặt Vân Chính Thiên. Hết cách, Linh Hồn Kiếm đành giơ lên đón lấy.

Khanh!

Uy lực một trảo này của Thiết Lân Thú không mạnh, nhưng cũng đủ làm Vân Chính Thiên thoáng run cả hai tay. Lưng hơi cong lại, Vân Chính Thiên một tay nắm kiếm, một tay ngưng tự hồng sắc vân quang, rõ ràng muốn đánh ra một cái Hồng cấp quyền quang.

Ầm!

Lần thứ hai đánh vào lân phiến, rốt cuộc cũng có chút mạo phạm. Thiết Lân Thú rống giận gầm lên, thân thể to lớn lùi lại phía sau ba bước, từng dấu chân to lớn hiển hiện rõ trên mặt đất.

“Không nghĩ tới sức phòng ngự của nó lại cường đến như vậy.”

Vân Chính Thiên trong lòng thầm mắng. Thiết Lân Thú bề ngoài rõ ràng có thiên phú phòng ngự, nhưng không nghĩ tới nó lực công kích cũng không tầm thường. So với Thiên Chí Vỹ cũng không kém là bao.

Thế nhưng, trận này không phải Vân Chính Thiên đơn phương độc mã mà chiến, còn có Tiểu Hổ trợ giúp a. Hồn linh chỗ tốt cũng chính vào lúc này bày ra, chỉ cần thông qua tinh thần lực dẫn dắt, Tiểu Hổ có thể ngang nhiên chiến đấu một cách tự do.

Thiết Lân Thú bị một quyền đánh lui, còn chưa kịp ổn định thân thể thì từ sau lưng đã truyền tới một đạo xé gió thanh âm.

Oành!

Tiểu Hổ cự quyền lần nữa vung, liền đánh trúng vào vị trí vết thương do Vân Chính Thiên vừa gây ra lúc nãy. Hổ trảo cùng lân phiến va chạm, vang lên mấy tiếng chói tai thanh âm. Giao chiến ngắn ngủi mấy hơi thở, chỉ thấy Thiết Lân Thú hoàn toàn rơi vào hạ phong, mà trên cơ thể nó, lân phiến chỗ bị đối phương liên tục công kích, rốt cuộc có dấu hiệu bị nứt ra.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui