Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

“Tiểu Thiên, tiểu Thiên, có tin vui.”

Vân Chính Thiên vừa bước vào trướng bồng của mình thì từ trong mi tâm của hắn lượn ra một đầu mập mạp gấu nhỏ. Tiểu Hùng thời gian gần đây rất ít khi chui ra khỏi tinh thần hải, một phần là do nó đang nhận nhiệm vụ trông chừng cho Tử Anh, hai là tên này đúng là một tên mập lười.

Nhìn thấy Tiểu Hùng hớn hở chạy ra, Vân Chính Thiên không khỏi kinh ngạc:

“Uy, ngươi bình tĩnh đã, có gì vui thế.”

Tiểu Hùng lại làm vẻ mặt ngầu đời, hai mắt sáng choang lên hưng phấn nói:

“Tử Anh hồi phục có tiến triển, ngươi mau vào xem đi.”

Dứt lời nó lại dung nhập vào người Vân Chính Thiên biến mất, mà Vân Chính Thiên cũng không kìm được mà trực tiếp lên giường xếp bằng, tiến vào bên trong tinh thần hải của mình.

Nhanh chóng tìm đến vị trí Tử Anh đang chữa thương, lúc này bên trong ma lực thủy tinh cầu, Tử Anh vẫn như cũ trang phục thiếu vải, để lộ ra thân hình gợi cảm chết người. Mỗi lần nhìn thấy nàng, Vân Chính Thiên không khỏi lắc đầu cười khổ.

Ta đã hiểu tại sao Tiểu Hùng ngươi lại giành nhiệm vụ trông chừng cho nàng rồi a, ngươi không những là một con gấu mập già, lười biếng, nhát chết mà còn thêm cái biến thái háo sắc ngầm nữa a.

“Ách xì.”

Tiểu Hùng bỗng nhiên hắt hơi mấy cái, quay đầu nhìn thấy Vân Chính Thiên ánh mắt tràn ngập thâm ý. Nó bất đắc dĩ ho khụ khụ, sau đó nói:

“Tử Anh có quà cho ngươi, mau tới nhận đi. Ở đó nhiều chuyện.”

Bên trong ma lực thủy tinh cầu, Tử Anh trên tay có một vật. Mà khi Vân Chính Thiên trông thấy vật này, hắn trong người máu huyết nhộn nhạo cả lên, trống ngực đập dồn dập liên hồi.

“Đây là...” Vân Chính Thiên ánh mắt sáng rỡ, không khống chế được thanh âm của mình mà hô lên.

“Đầu lâu hồn cốt! Quá trình tái cấu trúc nhanh như vậy đã hoàn thành?”

Vân Chính Thiên có chút khó mà tin được, quay đầu nhìn Tử Anh.

Tử Anh khẽ cười đáp:

“Chính ta còn thấy khiếp sợ, vốn nghĩ ít nhất phải vài tháng trở lên mới có thể giao ra cho ngươi. Vạn lần không ngờ ma lực của ngươi mang tới cho ta chỗ tốt nhiều như vậy, ngươi xem hồn cốt này đã khôi phục lại tu vi vốn dĩ của nó. Là hai mươi vạn năm đầu lâu hồn cốt, tinh hoa của Tử Anh ta nằm hết ở trong này đó.”

Tiểu Hùng ở một bên khục khặc nói:

“Theo ta đoán, ma lực đối với bản thân hồn thú sẽ kích phát tiềm lực vượt xa hồn lực có thể mang đến. Không trách được tại sao tà hồn lực tồn tại kia có thể đem đế chế khoa học kỹ thuật mà nhân loại tốn bao công sức gầy dựng, ngắn ngủi vài trăm năm triệt để hủy diệt. Nếu như không có tà hồn lực cũng sẽ không có cục diện nhân loại bị lấn lướt như bây giờ.”

Tử Anh, Vân Chính Thiên cũng đồng dạng gật đầu. Ma lực phẩm chất vượt xa hồn lực đã không phải chuyện mới nghe, nhưng mỗi lần chứng kiến những điều ma lực có thể làm ra, Vân Chính Thiên nội tâm đều phát lạnh.

“Cho ngươi.” Tử Anh đem đầu lâu hồn cốt đưa tận tay Vân Chính Thiên, nàng ánh mắt có chút chờ mong nói:

“Bình thường muốn dung hợp cấp bậc này hồn cốt là chuyện còn khó hơn lên trời, mà đây lại là đầu lâu hồn cốt của tinh thần hệ hung thú như ta, có thể đoán được độ khó tăng gấp bội. Bất quá hiện tại linh hồn bản nguyên của ta tá túc bên trong tinh thần hải của ngươi, tuy chưa chính thức thực hiện khế ước nhưng cũng gọi là có liên kết nhất định. Vì vậy dung hợp hồn cốt lần này, ta sẽ đem một tia hơi thở làm chất xúc tác, có thể giúp ngươi giảm bớt được thống khổ.”

Sau khi chứng kiến rất nhiều kỳ tích trên người Vân Chính Thiên, cảm giác không phục cuối cùng trong lòng nàng đối với hắn cũng triệt để biến mất. Bây giờ nàng toàn tâm toàn ý tham gia vào đội hình này, cùng với tam đại hồn linh giúp Vân Chính Thiên thực hiện Tạo Thần công trình.

“Được. Cảm tạ ngươi, Tử Anh.” Vân Chính Thiên cảm kích nói.

Ngay trong đêm đó, Vân Chính Thiên bắt đầu quá trình dung hợp đầu lâu hồn cốt. May mắn hắn cấp bậc tinh thần lực đủ mạnh, lại có thêm Tử Anh vì hắn làm trung gian, cho nên thống khổ mọi khi dung hợp đều giảm đến mức tối thiểu.

Đầu lâu hồn cốt hai mươi vạn năm dĩ nhiên mang đến cho hắn hai cái hồn kỹ, mà hồn kỹ này không ngoài dự đoán đều là tinh thần hệ hồn kỹ. Trên Đấu La đại lục này, dính dáng đến ba chữ tinh thần hệ đều là những thứ hiếm gặp, từ tinh thần hệ hồn thú, đến tinh thần hệ võ hồn đều không phải rau cải ngoài chợ tùy tiện liền có thể nhìn thấy.

Phải biết Linh Băng Đấu La Hoặc Vũ Hạo năm xưa thành danh một đời, ngoại trừ nắm giữ võ hồn cực hạn chi băng Băng Bích Đế Hoàng Hạt độc FlJFiRY nhất vô nhị kia, hắn kỳ thực lúc nhỏ thức tỉnh võ hồn lại là Linh Mâu, một cái cường đại tinh thần hệ võ hồn. Chính nhờ thiên duyên gặp được Thiên Mộng Băng Tằm trăm vạn năm đã cung cấp cho Hoắc Vũ Hạo một bộ tinh thần hệ thần kỹ. Trong đó phải kể đến Tinh Thần Thám Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Kiền Nhiễu và Tinh Thần Xung Kích.

Chỉ cần nắm giữ một trong bốn loại hồn kỹ trên, thực lực Vân Chính Thiên chắc chắn sẽ trên diện rộng đại tăng trưởng.

Quá trình dung hợp diễn ra hoàn toàn mỹ mãn, thế nhưng kinh hỷ còn chưa dừng lại ở đó. Bởi vì sáng ngày hôm sau, Vân Chính Thiên đã phát hiện tinh thần lực của mình lại có đột phá mới.

Nữa bước Linh Vực cảnh! Đúng là nữa bước Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực.

Đầu lâu hồn cốt của Tử Anh mang đến chỗ tốt nhất không phải làm hồn lực cấp bậc của hắn tăng lên, mà là trên phương diện tinh thần lực phi thường khó khăn tu luyện kia lại không khác gì nước chảy mây trôi sự tình, vậy mà thành công đạt tới nữa bước Linh Vực cảnh.

Loại này cấp độ tuy so với chân chính Linh Vực cảnh còn có chênh lệch không ít, nhưng so với bình thường Linh Uyên cảnh đã có biến đổi to lớn về chất rồi. Nữa bước Linh Vực cảnh chính là vô hạn tiếp cận với Linh Vực cảnh, phải biết loại này cấp bậc tinh thần lực chính là điều kiện cần để đột phá Phong Hào đấu la tầng thứ.

Vân Chính Thiên có thể trước khi tiến vào thất hoàn Hồn Thánh đạt tới nữa bước Linh Vực cảnh, vậy thì hắn trong tương lai muốn ngưng tụ hồn hạch so với bình thường hồn sư dễ dàng hơn nhiều. Có tinh thần lực cường đại chèo chống, hết thảy mọi việc đều có tỷ lệ thành công tăng lên không thấp.

...

Thiên Chí Vỹ con mắt kinh hãi nhìn vào Tử Anh Tinh Vương Thú hư ảnh ở trên kia, trong lòng hắn bất giác nhớ lại một chút ký ức đau thương trong quá khứ. Dĩ vãng chính mình đã bị mười vạn năm hồn thú này dày vò không ít, mà bây giờ đứng trước mặt hắn Vân Chính Thiên, rõ ràng trên người đồng dạng tỏa ra hơi thở của Tử Anh Tinh Vương Thú.

Vân Chính Thiên không mấy bận tâm tâm tình của đối phương, chỉ thấy hắn mái tóc dài như cờ bay phất phới, tròng mắt của hắn vốn dĩ một màu đen thâm thúy, nay trong đáy mắt lại phun ra vô tận kim sắc ánh hào quang.

Vân Chính Thiên ngón tay giơ lên chỉ thẳng vào Thiên Chí Vỹ, trầm giọng quát:

“Tử Tinh Phá Thiên Quang.”

Nương theo tiếng quát của Vân Chính Thiên, hư ảnh Tử Anh Tinh Vương Thú ở phía sau lưng rống lên một tiếng, sau đó trực tiếp hóa thành một đoàn tử sắc quang trụ, chính diện bắn tới Thiên Chí Vỹ ở bên kia.

Sưu!

Bốn phía xung quanh ầm ầm rung chuyển, phản phất dưới công kích này không gian liền muốn sụp đổ xé nát, điên cuồng sóng năng lượng tàn sát bừa bãi mà ra. Thiên Chí Vỹ ở bên kia, thần sắc đã cực kỳ ngưng trọng. Hắn làm sao không cảm nhận được, Vân Chính Thiên hồn kỹ này chính là tinh thần hệ hồn kỹ có lực công kích cực mạnh.

Đa phần tinh thần hệ hồn kỹ công kích nhắm đến, chính là trung khu thần kinh a. Nếu như song phương chênh lệch quá nhiều, nổ đầu mà chết sự tình cũng không hề hiếm thấy.

Lấy bản thân Thiên Chí Vỹ và đối phương chênh lệch tinh thần lực gần một cái cảnh giới, hắn căn bản không cách nào thừa nhận công kích bậc này. Thiên Chí Vỹ không có nữa điểm nhúc nhích, trong miệng lắp bắp muốn nói điều gì đó nhưng hiện tại vô năng vi lực.

Tên điên này, hắn muốn làm cái gì? Không lẽ muốn thực sự giết chết ta hay sao.

Vẻ mặt Thiên Chí Vỹ tràn ngập khiếp sợ, nhưng Vân Chính Thiên cũng không có ý tứ nào sẽ dừng lại. Cho đến khi Tử Tinh Phá Thiên Quang chuẩn bị rơi vào Thiên Chí Vỹ thì bất ngờ trên trời cao giáng xuống một cái hư ảnh trường thương không lồ.

Hư ảnh trường thương mang theo vô tận uy nghiêm khí tức, càng rơi xuống thương ảnh càng cấp tốc phóng lớn lên, ngắn ngủi vài giây đã hoàn toàn đem Thiên Chí Vỹ chắn ở phía sau. Gần như ngay lập tức, một đạo trầm thấp thanh âm từ trên trời vọng xuống:

“Tiểu huynh đệ! Thủ hạ lưu tình.”

Thanh âm này, nghe qua vô cùng khách khí, nhưng bên trong lại chứa đựng mạnh mẽ tinh thần xung lực, đem Vân Chính Thiên từ trong trạng thái cuồng sát kia nhanh chóng thanh tỉnh lại.

Phát giác bản thân đã mất tự chủ trong giây lát, Vân Chính Thiên thủ pháp lập tức thôi động, tức thì tử sắc quang trụ kia đã gần như chạm vào hư ảnh trường thương bỗng nhiên đông cứng lại, sau đó dần dần tiêu tán trong không khí, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Theo Tử Tinh Phá Thiên Quang tan đi, bầu trời trở lại màu nguyên bản của nó, phía dưới quần chúng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là thử chiêu thôi mà làm chọn bọn họ cảm thấy Vân Chính Thiên chuẩn bị giết người tới nơi, nhưng mà Thiên Chí Vỹ rốt cuộc làm sao lại không tránh thoát đi.

Vân Chính Thiên thu liễm lại tâm tình của mình, hắn kỳ thực trong một vài giây vừa rồi gần như đánh mất đi lý trí. Xem ra cố gắng sử dụng hồn kỹ đến từ đầu lâu hồn cốt kia mà chưa thành lập khế ước với Tử Anh mang đến hậu quả vô cùng xấu.

Thật là một cái cường đại hồn kỹ. Sau này không thể tùy tiện sử dụng được nữa. Nếu như lúc nãy lão giả kia không kịp thời xuất hiện ngăn lại, không chừng Thiên Chí Vỹ thực sự phải bỏ mạng a. Khi đó tình thế sẽ vô cùng phiền phức.

Thiên Chí Vỹ lúc này thoát khỏi hiểm cảnh, tâm tình dần ổn định trở lại, hắn nhìn về phía lão giả vừa cứu mình, cúi đầu hành lễ:

“Sư phụ, đệ tử bất tài, khiến người nhọc công lo lắng.”

Toàn trường vừa nghe Thiên Chí Vỹ đối với vị lão giả vừa xuất hiện kia xưng hô một tiếng sư phụ, tất cả ánh mắt kinh ngạc không khỏi rơi vào người lão, trong đó vẫn không cách nào che giấu được sự sùng bái của mình.

“Đó là Thiên Phong lão tổ, sư phụ Thiên Chí Vỹ thủ lĩnh a. Xem ra lão nhân gia ông ta đã bế quan thành công, tiến vào Phong Hào đấu la cấp bậc.”

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui