Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Không giấu được sự hưng phấn, Vân Chính Thiên bốn người nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Đối với toàn bộ gia tài mà một cái gia tộc tà hồn sư có nội tình lâu năm như Lỗ gia sở hữu, cho dù hắn một thân liêm chính cũng phải kinh tâm động phách, sinh ra tham lam chi tâm.

Lần trước trong đấu giá hội, Lỗ gia phóng tay thoải mái đến mức nào hắn đã thấy rõ. Nếu như có thể đem toàn bộ kim hồn tệ của bọn chúng thu vào, sau này có gặp đấu giá hội cũng không sợ tiêu hết tiền a.

Trong Lỗ gia bảo khố, diện tích cũng rất rộng. Một hàng kệ dài sát tường sâu thẳm, trưng bày rất nhiều kỳ trân dị bảo vật phẩm mà Lỗ gia tốn công sưu tập được.

Vân Chính Thiên cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

“Tìm xem có thứ nào đặc biệt quí giá không. Chỉ cần là kim hồn tệ toàn bộ thu vào.”

Mã Thiên Hoa che miệng cười khúc khích: “Huynh từ khi nào tham tài như vậy?”

Ân Minh Tuyết lập tức đáp lời: “Có lẽ mới sinh tật xấu gần đây.”

“Được rồi, đừng trêu chọc ta nữa. Nhanh tay vơ vét đi, ta gọi điện cho Dương Viêm một lát.”

“Tuân lệnh.” Tam nữ đồng thanh hô lên, sau đó ríu rít khoác tay kéo nhau đi xem hàng, chắc khác đi mua sắm chút nào cả.

Vân Chính Thiên cười khổ một cái, sau đó lấy ra hồn đạo bộ đám, bấm dãy số Dương Viêm.

“Chuyện gì?” Đầu dây bên kia truyền tới khó chịu thanh âm.

“Ngươi làm sao lúc nào cũng cau có như vậy. Tình hình như thế nào rồi?” Vân Chính Thiên nói.

“Chán ngắt! Bọn chúng vào trong Hình Luân thành, trực tiếp trở về Hình gia trang, không thấy trở ra nữa. Ta ở bên ngoài theo dõi, đã muốn tiêu hết tiền rồi. Các ngươi còn không mau qua, ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà trọ đó.”

Dương Viêm hậm hực nói.

Vân Chính Thiên nói: “Được rồi, bên này ta đã giải quyết xong, sẽ sớm đi tới chỗ ngươi. Bất quá kế hoạch có chút thay đổi...”

Vân Chính Thiên đem đại khái sự tình xảy ra thuật lại một lượt, nghe xong Dương Viêm thanh âm cất cao mấy phần:

“Cái gì? Các ngươi đã giết chết cái tên Lỗ gia thiếu chủ, Lỗ Hào đó?”

“Làm sao? Hắn không được giết?” Vân Chính Thiên thanh âm ngờ vực.

Dương Viêm bên kia trầm mặc một chút, lại nói:

“Hắn thì không đáng lo nhưng phụ thân hắn không phải kẻ mà ngươi có thể chọc vào. Trong Tà Hồn Điện tổ chức, hắn đồng dạng nắm giữ hắc cấp lãnh đạo một chỗ trống. Bất quá bản thân càng là cao cấp nhất hắc cấp lãnh đạo địa vị, là kẻ được dự đoán trong tương lai có khả năng thăng lên thành Huyết cấp. Ngươi nói xem, một kẻ như vậy có nên chọc vào không?”

Vân Chính Thiên nghe xong, gương mặt chuyển sang vẻ âm trầm, hắn dĩ nhiên không nghĩ Lỗ Hào phụ thân lại là nhân vật bậc này.

Nghe nói Hắc cấp lãnh đạo có hai mươi lăm vị, nhưng Huyết cấp chỉ có vỏn vẹn bảy vị mà thôi, tuyệt không thể xuất hiện vị thứ tám. Cho nên Hắc cấp muốn thăng lên làm Huyết cấp, tự nhiên phải đánh bại một trong bảy vị kia.

Phải biết Huyết cấp tầng thứ đều là Siêu Cấp đấu la trình độ, muốn đánh bại bọn họ nào có dễ dàng như vậy. Thế mà Lỗ Hào phụ thân lại được đánh giá rất cao, là kẻ có tiềm năng trở thành Huyết cấp. Bấy nhiêu đây cũng đủ để thấy kẻ này nguy hiểm như thế nào.

“Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra. Bây giờ làm theo kế hoạch của ta thì hắn sẽ chuyển mũi nhọn về phía Hình gia.” Vân Chính Thiên nói.

Dương Viêm ở đầu dây bên kia cũng gật gù: “Hy vọng thành công đi, còn không ngươi chờ mà thành nhân.”

Liên lạc cắt đứt, Vân Chính Thiên thở dài một cái, trong đầu miên man suy nghĩ cái gì đó. Bất giác ngẩng mặt lên nhìn hàng kệ gỗ để đồ trong phòng, không khỏi kinh hô lên:

“Ặc. Mấy người vét hết sao?”

Tiên Dao Tử thanh âm từ bên trong vọng ra: “Toàn là đồ tốt, tự nhiên phải lấy rồi.”

Lại tiếp tục nghe tiếng thấy tiếng đồ đạc hóa thành lưu quan chui vào trong giới chỉ.

“Đồ ngốc, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chúng ta có thể mang đi, lấy hết làm gì. Cái nào cần thiết thì lấy thôi, để trong này cho đỡ chật.”

Nghe được lời này, bên trong bảo khố mới nhất thời thinh lặng trở lại.

“Ờ ha.” Tiếng tam nữ đồng thanh vang lên.

“...”

Vân Chính Thiên cùng tam nữ hiên ngang bước ra từ Lỗ gia bảo khố, trong túi rủng rỉnh đồ vật, giới chỉ đầy ấp kim hồn tệ. Người có tiền, tư thái bước đi cũng khác bình thường a.

“Chính Thiên ca ca, bây giờ làm gì tiếp?” Tiên Dao Tử hai mắt tròn xoe hỏi.

Vân Chính Thiên nghiêm túc nói:

“Tìm vài bộ y phục đi, chúng ta cải trang thành người Lỗ gia trực tiếp giao dịch với Hình gia bên kia.”

“Thiệt hả?” Ân Minh Tuyết bất ngờ reo lên, trong mắt sáng lạn chi sắc. Mã Thiên Hoa bên cạnh cũng thoáng cười một cái, tự nhiên đối với kế hoạch này rất ưa thích.

Vân Chính Thiên trong lòng hơn run, hắn không biết mấy tiểu cô nương này có biết nhiệm vụ đang dần trở nên nguy hiểm hơn hay không.

“Chính Thiên ca ca, huynh đừng lo. Có gì muội sẽ bảo vệ huynh.” Tiên Dao Tử híp mắt cười nói.

“Ờ, đa tạ.” Vân Chính Thiên một mặt đau khổ.

Rất nhanh bốn người bọn họ đã hóa trang thành Lỗ gia hình dáng. Tam nữ không thể cải nam trang được, bởi vì vóc dáng quá mảnh mai, cho nên chỉ có thể trở thành nữ hầu.

Chỉ có điều nữ hầu y phục quá mức thiếu vải, váy ngắn củn cỡn, áo trễ vai, ôm sát cơ thể. Làm cho ba nàng càng trở nên phi thường quyến rũ, mị lực mê người. Kể cả Tiên Dao Tử tuổi nhỏ nhất kia cũng toát ra vẻ thoát tục, bất phàm.

“A. Sao lại ngắn như thế này.” Ân Minh Tuyết hơi bẽn lẽn nói.

Mã Thiên Hoa gò má hơi đỏ, cũng tập trung chỉnh sửa y phục. Chỉ có Tiên Dao Tử khá hài lòng với trang phục mê người này, nàng liên tục ngắm nghía bản thân trong gương.

Vân Chính Thiên sau khi hóa trang xong, bước ra nhìn thấy một màn này, ánh mắt có chút dại ra.

“Chính Thiên ca ca, huynh làm sao mất hồn mất vía rồi. Bọn muội đẹp quá hả.” Tiên Dao Tử hì hì cười nói.

“Khụ, bớt nói nhảm đi. Chúng ta đi thôi.” Vân Chính Thiên ho khan mấy tiếng.

Ân Minh Tuyết chợt hỏi:

“Chính Thiên ca ca, huynh hóa trang thành Lỗ Hào sao?”

Mã Thiên Hoa, Tiên Dao Tử nghe vậy ngẩng lên nhìn, mới biết Vân Chính Thiên y phục trên người là của Lỗ gia thiếu chủ.

Vân Chính Thiên đắc ý nói: “Thiếu chủ đi cùng ba nữ hầu tới tham gia giao dịch. Đủ thành ý chứ?”

“Nhưng mà lỡ đám người Hình gia biết trước mặt của Lỗ Hào thì sao.” Ân Minh Tuyết lo lắng nói.

“Yên tâm, ta đã giao cho Dương Viêm sắp xếp rồi. Chắc chắn sẽ không bại lộ. Được rồi, lên đường thôi.”

Hình Luân thành nắm ở phía tây bắc Thú Vực, cách Lỗ gia trang khoảng một tuần bộ hành thời gian. Vân Chính Thiên cùng tam nữ sau khi quậy phá Lỗ gia trang một trận, bốn người không cần nghỉ ngơi lập tức khởi hành lên đường đi tới Hình Luân thành.

Trước khi đi, bọn hắn không quên đem Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thu nhỏ lại.

Nguyên lai chỉ cần tìm tới hạch tâm pháp trận hoa văn, đem toàn bộ lực lượng bên trong pháp trận rút ra, lập tức Tàn Nguyệt Ảnh Lâu sẽ bị giải trừ. Sau đó có thể dễ dàng nhấc lên hạch tâm pháp trận thu vào trong người là xong.

Hạch tâm pháp trận của Tàn Nguyệt Ảnh Lâu được khắc bên trong một khỏa huyết sắc long châu, sau này muốn điều động Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chỉ cần đem long châu chôn ở dưới đất, rồi lại tiến hành quán chú ma lực vào là xong.

Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thức ăn chính là tà hồn lực, vì vậy cứ định kỳ mười ngày là Lỗ Hào phải tới quán chú thêm tà hồn lực vào hạch tâm. Còn đối với Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết sở tu ma lực mà nói, chỉ cần hai người tiến hành ma lực câu thông, rót vào bên trong thuần khiết ma lực là có thể để Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hoạt động một năm tả hữu mà không cần tái bổ sung nguyên liệu.

Đây chính là sự khác biệt giữa ma lực và tà hồn lực.

“Thực không ngờ cái huyễn trận không gian nhốt chúng ta lại là thứ đồ vật nhỏ bé như vậy.” Mã Thiên Hoa nói.

“Thượng cổ niên đại, hồn đạo khoa học kỹ thuật đã tiến bộ tới mức không gì không làm được. Ngay cả tồn tại đỉnh tiêm như Cực Hạn đấu la cũng phải dè chừng sức công phá của hồn đạo vũ khí mà.” Ân Minh Tuyết tiếp lời.

Vân Chính Thiên đi ở phía trước cũng gật đầu công nhận. Sử Lai Khắc học viện hai lần tai kiếp, không phải một trong đó là do hồn đạo vũ khí gây ra hay sao.

Hai viên thập nhị cấp định trang hồn đạo đạn pháo rơi xuống Sử Lai Khắc học viện cùng Đường Môn tổng bộ. Đem học viện truyền thừa hai vạn năm huy hoàng dập tắt, đồng thời Đường Môn cũng hao tổn nguyên khí, bước đầu tiến vào trạng thái lánh đời.

Tuy rằng sau đó lấy Long Thần đấu la Đường Vũ Lân cường hoành, gầy dựng lại Sử Lai Khắc học viện nhưng không thể phủ nhận sự hủy diệt mà hồn đạo khoa học kỹ thuật ứng dụng vào quân sự có thể mang lại.

Tiên Dao Tử chợt nhớ ra, nói: “Cái kia hắc cấp giáp máy, cũng chính là lấy hồn đạo pháp trận làm gốc. Mỗi một cái bộ phận trên giáp máy đều có khắc xuống hạch tâm pháp trận. Càng nhiều pháp trận, lại nói hoa văn pháp trận càng phức tạp càng đại biểu hồn đạo khí uy lực càng lớn. Mà cái kia hắc cấp giáp máy, là có đến một trăm linh tám cái hạch tâm pháp trận cỡ nhỏ a.”

“Nhiều đến như vậy?” Vân Chính Thiên ngẩn người, sau đó lại nói:

“Như vậy dù có thành công tu sửa hắc cấp giáp máy, cũng không có mấy ai điều khiển được a.”

Tiên Dao Tử lại nói: “Tất nhiên là như vậy, muốn điều khiển hắc cấp giáp máy loại này, ngươi cần phải bỏ ra đại lượng hồn lực cùng tinh thần lực điều động trăm cái hạch tâm pháp trận kia cùng một lúc. Nếu không đừng nói đến chiến đấu, ngay cả di chuyển cũng đã rất khó rồi.”

Những điều Tiên Dao Tử vừa nói, kỳ thật cả ba người Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết đều đoán được vài phần, nhưng dĩ nhiên không nghĩ hắc cấp giáp máy lại là loại này phức tạp cơ quan đến mức như vậy.

Họa chăng chỉ có chân chính Phong Hào đấu la, thậm chí Siêu Cấp đấu la mới có thể nếm thử điều khiển hắc cấp giáp máy. Bất quá Vân Chính Thiên đã tổ chức cái này giáp máy, tự nhiên không muốn để người khác chiếm tiện nghi.

“Dao Tử, sở hữu Linh Vực cảnh tinh thần lực tu vi cường giả, có đủ điều kiện để điều khiển hắc cấp giáp máy không?”

...

Banhbaothit


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui