Tàn Nguyệt Ảnh Lâu muốn khởi động cần bố trí xuống bảy mươi hai cái pháp trận đơn lẻ, phân ra bảy mươi hai vị trí khác nhau, phạm vi trải rộng mấy trăm mét vuông đất. Mấy người bọn hắn theo hướng dẫn của Ân Minh Tuyết, lần lượt đem pháp trận bố trí xuống, ròng rã vài canh giờ mới hoàn tất công đoạn này.
Ngay khi bảy mươi hai cái pháp trận bố trí xong, Vân Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết đứng ở vị trí trung điểm, các pháp trận kia muốn thông thoáng vận hành đều phải đi qua điểm này. Hai người nắm lấy tay nhau, đồng thời tiến vào trạng thái ma lực câu thông, chậm rãi rót ma lực vào trong hạch tâm pháp trận.
Ma lực nương theo những đường nối giữa các pháp trận, từng điểm sáng bắt đầu xuất hiện lên, đại biểu pháp trận đã có năng lượng để hoạt động.
“Ồ! Chính Thiên ca ca, hình như ma lực của huynh có biến hóa.” Ân Minh Tuyết trong lúc nắm tay Vân Chính Thiên, gò má ửng đỏ lên tiếng.
Nàng ma lực ngọn nguồn đều là do Vân Chính Thiên ban cho, vì thế hai người khi tiến hành ma lực câu thông có thể nói tuy hai mà một. Cảm giác của đối phương ra sao, người lại đều hiểu rõ. Chính vì vậy Ân Minh Tuyết mới vô tình phát hiện ra, ma lực trong cơ thể Vân Chính Thiên đã biến hóa.
Nếu như lúc trước ma lực của hắn chỉ là một cái hồ nước nhỏ, bên trong tràn ngập tạp nham đồ vật, thì bây giờ ma lực của hắn không khác gì một cái đại hải vô biên, dư thừa đồ vật đã muốn biến mất nhiều lắm.
Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn nàng: “Ngay cả ta cũng giật mình mà. Vì muốn thử nghiệm xem ta ma lực cùng với chân chính ma lực tại Ma Giới chênh lệch như thế nào, cho nên mới tạo cơ hội cho ma nhân đó thao túng ta thân thể. Kết quả mỹ mãn như muội thấy, hắn ma lực sau khi quán triệt vào cơ thể ta, vô tình mang tới không ít chỗ tốt. Trước mắt là ma lực phẩm chất tưởng đã đến cực hạn, vậy mà thật sự có dấu hiệu tiếp tục tăng lên. Ngoài ra cái gọi là ma niệm kia, ta cũng đã cảm nhận được một chút áo nghĩa của nó. Quay đầu lại bế quan một chút tiếp tục nghiên cứu cái này.”
“Hóa ra là vậy!” Ân Minh Tuyết điểm nhẹ mi tâm, nhìn hắn cười duyên một cái.
Đối với Ân Minh Tuyết, Vân Chính Thiên không cần che giấu dụng ý sâu sa của mình như khi nói chuyện với Dương Viêm. Chính vì để thử nghiệm điều này mà hắn đồng ý đánh một canh bạc lớn, để cho ma nhân tùy ý sử dụng cơ thể một thời gian. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lai, nếu hắn không có nắm chắc bất cứ lúc nào giành lại quyền chưởng khống, hắn cũng sẽ không có mạo hiểm như vậy.
Làm việc tính toán trước sau, vốn là tác phong của hắn, đã ăn sâu vào trong huyết quản rồi.
Hơn nữa, tìm thấy một ma nhân đến từ Ma Giới nào phải chuyện thường tình, đây phải gọi chỉ có thể cầu không thể ngộ cơ duyên. Đối với một kẻ luôn truy cầu cực hạn của chính bản thân mình như hắn, kể từ khi nghe được hài cốt Ma Thần tin tức, hắn đã xuất hiện trong đầu cái này ý định rồi.
Mặc dù hắn đồng dạng sở hữu ma lực, nhưng chung qui vẫn là dựa theo Đấu La đại lục pháp tắc vô tình ngưng luyện ra, tin chắc so với ma lực chân chính từ Ma Giới vẫn có chênh lệch nhất định. Cho nên hắn chớp lấy cơ hội này cốt để đề thăng thực lực bản thân, may mắn không làm nhục mệnh, thu hoạch được một chút.
Một canh giờ nữa lại trôi qua, Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết liên tục rót ma lực vào hạch tâm pháp trận quái trình cũng hoàn tất. Cho dù là mượn ma lực câu thông, sau khi làm xong chuyện này sắc mặt hai người cũng có chút tái nhợt.
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu so với Thủy Tinh Hắc Ma Liên kia thì cường đại hơn nhiều, muốn bố trí ra tốn thời gian cùng tinh lực tương đối.
Ngay khi pháp trận đầy đủ năng lượng, nó tự khởi động. Ngay lập tức một tòa tựa to lớn đình viện nhanh chóng hư huyễn mà ra, hình dáng cùng với Lỗ gia trang lúc trước tuyệt đối không giống chút nào. Cơ hồ là nhỏ hơn tới một phần ba diện tích. Bất quá bên trong đình viện phòng ốc cũng tương đối nhiều, đa phần đều giữ được một số đặc thù kiến trúc.
“Oa! Tại sao nhỏ như vậy, người ta còn muốn đi dạo hậu hoa viên một chuyến.” Tiên Dao Tử mè nheo kêu lên.
Mã Thiên Hoa cười nói: “Dao Tử, muội quên chúng ta đang lẩn trốn sao. Tự nhiên ở nơi hẻo lánh mọc lên một cái to như vậy dinh thự, chúng ta không làm cái gì khả nghi cũng bị người khác cho rơi vào diện tình nghi a.”
Ân Minh Tuyết cười nói: “Không có hậu hoa viên, nhưng mà có phòng tắm lớn là được rồi. Ta đã tốn công chỉnh sửa một chút đó, vừa ý nha đầu muội chưa.”
“A, có phòng tắm lớn. Tốt quá tốt quá, đủ cho bốn người tắm chung không?” Tiên Dao Tử ánh mắt sáng rỡ.
Ân Minh Tuyết nghe vậy, có hơi e dè, thấp giọng đáp: “Đủ chứ.”
Vân Chính Thiên thoáng rùng mình, sau đó không nói câu nào trực tiếp dẫn đầu bước vào bên trong đình viện.
Có lẽ vì lần này bọn hắn là người bố trí pháp trận xuống, cho nên vừa tiến vào phạm vi pháp trận liền có một loại dự cảm để nhận biết rõ ràng. Không giống như lúc trước rơi vào huyễn trận mà không hề hay biết. Ngoài ra ở bên trong pháp trận, hắn có thể ra sức tùy biến các loại kiến trúc nữa. Tỷ dụ như thu nhỏ diện tích, bố trí phòng ốc theo ý thích, loại bỏ dư thừa cảnh quang cùng nới rộng phạm vi huyễn trận ra bên ngoài bốn phía xung quanh.
Lấy hắn Linh Vực cảnh tinh thần lực, có thể đem huyễn trận này kéo giãn tới ngàn mét phạm vi vẫn dư sức. Đủ để bọn hắn có thể đoán trước có người nào đang muốn tiếp cận hắn đình viện hay không.
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, ta có việc cần bàn cùng Dương Viêm một lát.”
Vân Chính Thiên quay đầu lại nói. Bất quá hắn chỉ nhìn thấy còn mỗi Dương Viêm, ngón tay chỉ chỉ về phía trước nói:
“Bọn họ nhanh chân chạy vào trước rồi, ngươi khỏi lo đi.”
Ài! Xoay đầu nhìn lại thì thấy ba nàng bóng lưng cũng vừa khuất dạng. Gấp như vậy, có lẽ là đi tắm. Đúng là nữ nhân a, dù có phong ba bão táp cỡ nào cũng phải tắm táp thơm tho trước đã. Mọi chuyện đều kém quan trọng hơn khi chưa tắm.
Bất đắc dĩ cười khổ một cái, hắn hai tay chấp sau lưng, chậm rãi tiến vào bên trong đình viện, Dương Viêm cũng nhấc bước theo sau.
Chỗ đi đến của bọn hắn chính là Huyết Ngục của Lỗ gia khi trước.
Bên trong Huyết Ngục như cũ vẫn còn tù nhân vốn bị Lỗ Hào giam lỏng để thí nghiệm huyết hóa. Theo như Lỗ Hào nói lúc trước, chỉ có huyết hóa vượt qua ba giai đoạn thì mới có thể trở thành hắn Lỗ gia một thành viên. Bất chấp kết quả thí nghiệm bao năm nay không thuận lợi, Lỗ gia vẫn kiên quyết theo đuổi con đường này.
Toàn bộ nhân lực, tà hồn sư dưới trướng đều bị bắt tham gia huyết hóa thí nghiệm. Tuy còn không biết huyết hóa hoàn thành thì sẽ nắm giữ cỡ nào lực lượng. Nhưng Lỗ gia vẫn tin tưởng chỉ cần dưới trướng có một đội quân huyết hóa, địa vị cùng thực lực của bọn chúng sẽ cải thiện hơn.
Vân Chính Thiên cùng Dương Viêm lặng lẽ bước vào trong Huyết Ngục, hắn tay áo phất lên, tức thì một cái thông đạo màu đen khẽ mở ra, có hai người trực tiếp từ trong đó bay ra rơi xuống đất.
Hai người tướng mạo phổ thông, cũng không phải tà hồn sư mà chỉ đơn thuần hồn sư chấp nhận qui phục Hình gia. Họ cũng chính là Hình gia hai vị chuyên môn phụ trách tu sửa cơ giáp máy. Gọi là Hòa Huy và Lý Giai.
Nói lại trong lúc hai người Vân Chính Thiên lục soát tìm kiếm bảo khố Hình gia, đã vô tình đi ngang qua khu vực chuyên môn nghiên cứu cơ giáp máy, vừa đúng lúc bắt gặp hai tên này đang tỉ mỉ nghiên cứu hắc cấp giáp máy kia. Thuận tay đem hai người bọn hắn bắt nhốt, sau đó cũng đem toàn bộ linh kiện sửa chữa cùng hắc cấp giáp máy thu vào trong không gian cao cấp giới chỉ. Đến lúc này an toàn rồi mới đem bọn họ thả ra.
Vừa trở lại bên ngoài, Hòa Huy cùng Lý Giai không khỏi sợ ngây người. Bọn họ tu vi tuy đạt tới năm hoàn Hồn Vương, miễn cưỡng có thể điều động hồn lực phản kháng, thế nhưng người thanh niên này không phải kẻ mà bọn họ có thể chống lại. Hắn chớp nhoáng ra tay không chỉ đem bọn họ đánh ngất, mà hình như còn đem bọn họ kinh mạch phong bế lại, rơi vào tình huống chết giả. Sau đó mới đem bọn họ vứt vào trong không gian cao cấp giới chỉ, thật là khổ sở không để đâu cho hết.
“Đại nhân, xin ngài tha mạng a.” Hòa Huy Lý Giai hai người lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái van xin.
Vân Chính Thiên hừ lạnh: “Các ngươi ở trong Hình gia, nắm giữ cái gì chức vụ?”
Hòa Huy Lý Giai một mặt hoảng sợ nói: “Chúng tiểu nhân chuyên môn nghiên cứu chế tạo cơ giáp máy. Cũng là nhân viên phụ trách tu sửa cơ giáp máy mà đại tổng quản mới mua về.”
Tốt. Còn chút thật thà!
Vân Chính Thiên lại nói: “Từ bây giờ các ngươi làm việc cho ta. Kế tục sửa chữa cái này cơ giáp máy đi. Nhân lực thì trong ngục này có rất nhiều, các ngươi tự tuyển là được.”
Hòa Huy Lý Giai hai người không khỏi kinh ngạc. Hình gia cơ sở hạ tầng bị hỏng nặng, bảo khố bị vơ vét, hắc cấp giáp máy cũng bị cướp. Còn bản thân thì bị bắt đến chỗ nào không biết, tình huống phải nói cực kỳ thê thảm. Vậy mà tên lạ hoắc thanh niên này, không bắt bọn họ làm cái gì, cũng không tra khảo hay tra tấn, mà chỉ muốn bọn hắn kế tục nghiên cứu sửa chữa cơ giáp máy kia.
Quả thật bất khả tư nghị.
“Sao? Các ngươi muốn có cái gì khác sự tình phát sinh sao?” Vân Chính Thiên nhìn thấy dáng vẻ bọn họ kinh ngạc, có chút lạnh tanh nói.
“A. Không có, quả thật không có! Chúng tiểu nhân đã rõ, xin đại nhân yên tâm giao cho tiểu nhân.” Hòa Huy Lý Giai hoảng sợ đáp lời, sau đó trực tiếp xoay người về bên trong nhà ngục tù nhân, tiến hành một hồi lựa chọn nhân lực.
Đa số tù nhân đều là người bình thường, chỉ có một số ít thấp giai tà hồn sư. Hòa Huy Lý Giai coi như cũng có chút đầu óc, chỉ trực tiếp lựa chọn những cái kia người thường, còn tà hồn sư như cũ không có động vào.
Vân Chính Thiên cũng đem toàn bộ linh kiện, bàn làm việc, những vật dụng đặc thù nghiên cứu trong giới chỉ toàn bộ thả ra. Hòa Huy Lý Giai cũng tháo vác lẹ tay, nhanh chóng dọn dẹp Huyết Ngục, bố trí lại tất cả vật dụng. Đến khi Vân Chính Thiên một lát quay lại kiểm tra, thì cái này Huyết Ngục đã sáng trưng đèn đuốc, ngăn nắp chỉnh tề, nhân viên quần áo cũng sạch sẽ, thơm tho.
Thật là hai cái gia hỏa chuyên nghiệp yêu nghề a.
Ngoại trừ Hòa Huy Lý Giai hai người vốn am hiểu cơ giáp máy khái niệm, những nhân viên mới tuyển còn rất xa lạ đối với lĩnh vực này. Vì vậy Hòa Huy Lý Giai hai người cần phải dành thời gian trước tiên hướng dẫn bọn họ.
Đối với những tù nhân được lựa chọn trở thành nhân viên dưới trướng Hòa Huy Lý Giai, tuy cuộc sống sau này sẽ phong phú hơn nhưng bị hai người bọn hắn thúc ép làm việc, quả thực cũng chẳng khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, luân phiên làm việc bất kể ngày đêm.
Năm ngày sau, guồng máy phụ trách tu sửa giáp máy đã đặt xuống nền móng vững vàng và bắt đầu đi vào hoạt động. Vân Chính Thiên cũng yên tâm giao phó cho Hòa Huy Lý Giai hai người tự quản lý, thỉnh thoảng mới tới xem một chút tiến độ mà thôi.
Ở bên trong Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, là tương đương nằm trong bàn tay của hắn. Cho nên hắn cũng không sợ hai người này thực hiện cái gì chạy trốn. Chỉ cần có một chút dị động, Vân Chính Thiên lập tức phát hiện ra. Vì thế hắn cũng không có túc trực theo dõi làm gì, mà tranh thủ thời gian yên bình ngắn ngủi này dự định tập trung tu luyện một thoáng.
Dương Viêm trước đó hai ngày thông báo đã muốn rời đi. Hắn có trong tay đấu khải cho nên cũng không bị hắc cấp giáp máy này hấp dẫn, hắn chỉ quan tâm đến kim hồn tệ mà thôi. Vân Chính Thiên không keo kiệt xuất ra một nữa Hình gia tài sản kim hồn tệ, giúp cho Dương Viêm thoát khỏi diện nghèo, trở thành diện mới vượt khó thành công. Trước khi rời đi, hắn còn đắc ý nói sẽ dùng tiền này mua sạch vật phẩm một cái nhà đấu giá cho bỏ ghét.
Giải quyết mọi thứ xong xuôi, Vân Chính Thiên đêm hôm đó cùng tam nữ ngồi tại chính điện.
Trên bàn gỗ là vô số vật phẩm ngổn ngang, hào quang lóe sáng hỗn độn.
Đúng vậy, đám nam thanh nữ tú này là đang muốn chia chác chiến lợi phẩm thu được từ Lỗ gia và Hình gia hai cái bảo khố.
...
Banhbaothit