Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

“Cái gì hồn cốt thì được chứ đầu lâu hồn cốt thì vô pháp lấy ra rồi. Ta thật hết cách rồi!” Tử Anh có chút lơ đễnh nói.

Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ cười hì hì đáp:

“Nếu là hồn cốt tới từ hồn thú khác thì ta còn nghi kỵ, nhưng Tử Anh ngươi là hung thú am hiểu tinh thần lực phương diện, lại nói ma lực trong cơ thể ta biến hóa, ngươi thân là hồn linh cũng sẽ có biến đổi to lớn. Sự tình như thế này, căn bản không làm khó được ngươi.”

Tử Anh nghe vậy, nhất thời gương mặt xinh đẹp cũng hơi đỏ lên, bĩu môi:

“Được cái nịnh bợ là giỏi.”

Vân Chính Thiên hai mắt càng sáng lên: “Hả? Nói như vậy, ngươi thực có cách?”

“Hả hả cái gì, ngươi vừa nói chuyện này không làm khó được ta mà?” Tử Anh khó hiểu hỏi.

“Hề hề, lỡ mồm, là lỡ mồm thôi.” Vân Chính Thiên gãi đầu cười ứng phó.

“Bất quá, ngươi đừng có ở đó mà vui mừng quá sớm. Chuyển giao hồn kỹ nhưng vẫn giữ được hồn cốt, loại này độc nhất vô nhị sự tình hiện nay ngoại trừ ta ra xem ra không còn ai giúp được đâu. Nhưng mà phải nói cho ngươi biết trước một điều, tỷ lệ thành công sợ rằng không vượt quá ba thành.” Tử Anh giơ bốn ngón tay lên hâm dọa nói.

“Ít vậy sao?” Vân Chính Thiên hơi ngẩn ra.

Tử Anh không nhịn được tức giận nói:

“Ba thành đã là nhiều. Một khi thành công chuyển giao, Quang Thiên hai cái hồn kỹ đến từ đầu lâu hồn cốt cũng sẽ vô pháp triển khai ra, mà sau này cũng không cách nào thay thế bằng một cái hồn cốt nữa, ngươi đã nghĩ kỹ sao?”

“Ta còn sự lựa chọn nào sao, ma lực cũng đã truyền hết cho Ám Thiên, có giữ lại hồn kỹ cũng không thể sử dụng được. Vậy thì cố gắng một phen đem nó chuyển qua nốt đi.” Vân Chính Thiên nói.

Tử Anh gật đầu, có chút nghiêm túc nói:

“Ta đã sống hai mươi vạn năm, kỳ tích chứng kiến nhiều vô số nhưng quả thực loại tồn tại như ngươi quả thực chưa bao giờ thấy. Được rồi, chuẩn bị đi. Một khi Ám Thiên quá trình đúc ma hạch thành công, cũng là lúc chúng ta hành động.”

“Được.”

Ám Thiên bên trong hắc quang cầu khoanh chân minh tưởng. Tại thời điểm ma lực tần số dao động bắt đầu mãnh liệt hơn, đúc ma hạch quá trình cũng chuẩn bị kết thúc.


Quá khứ ma hạch đúc thành tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu tinh lực, bởi vì khi đó hồn lực vòng xoáy cũng bất giác thành hình, đe dọa hắn tính mạng. Còn tình trạng bây giờ lại khác, phải nói phi thường thoải mái cùng dễ dàng mấy chữ để hình dung.

Ám Thiên thân thể là thần cấp thể phách đến từ Ma Giới vị diện, cái này đối với ma lực quen thuộc so với Quang Thiên thân thể hơn nhiều lắm, vả lại Hồn Kiếm võ hồn đã phụ gia bảy cái hồn hoàn, về cơ bản đúc ma hạch chỉ là thủ tục mà thôi.

Ròng rã một canh giờ áp súc, ngưng tụ, rốt cuộc ma hạch cũng đã thành hình. Đó là một viên tinh thạch có thể tích to hơn hạt nhãn một chút, bất quá khác với vị trí ma hạch trước đây chia sẻ với hồn hạch tại đan điền, thì viên ma hạch mới này nằm ở vị trí trái tim.

Đúng, là trái tim của Ám Thiên, mỗi một nhịp đập của hắn đều đem ma hạch bạo động, ma lực chính thống như thủy triều cuộn sóng, đem huyễn trận không gian nhất thời bao phủ.

“Thật kinh khủng ma lực tầng thứ.” Tử Anh hãi hùng rên lên.

Loại phẩm chất ma lực này so với dĩ vãng ma lực chênh lệch quá lớn. Xứng đáng xưng là thần cấp lực lượng.

Vân Chính Thiên trầm giọng nói: “Tử Anh, có thể bắt đầu.”

“Ân.” Tử Anh gật đầu, hai mắt lóe ra tử quang, lập tức bao trùm Ám Thiên thân thể. Vân Chính Thiên cố gắng đem khí tức trên người Ám Thiên giảm xuống tới mức thấp nhất.

Tử Anh lên tiếng:

“Hồn cốt vô pháp xuất ra, bất quá ta có thể đem toàn bộ hồn kỹ hóa thành một loại ghi nhớ dữ liệu, sau đó lại dùng mô phỏng kỹ năng truyền vào trong đầu Ám Thiên. Hiện tại còn không rõ cách này sẽ phát sinh cái gì tác dụng phụ, bất quá đây có lẽ là cách duy nhất rồi. Nếu không thành công, hai cái hồn kỹ mà đầu lâu hồn cốt mang lại chỉ sợ phải thực sự quên đi.”

Nghe xong một lời này, Vân Chính Thiên vốn bình tĩnh cũng phải giật mình một cái. Quả thực trên đời có loại phương pháp làm như vậy sao. Xem hồn kỹ như một loại dữ liệu, truyền từ bên này sang bên kia. Nếu như người vừa nói không phải là Tử Anh, Vân Chính Thiên còn sợ sẽ vỗ đầu mắng một trận.

Tử Anh nói tiếp:

“Hiện tại khó khăn nhất, đó là bộ phận để lưu giữ cái này dữ liệu.”

“Đại não sao?” Vân Chính Thiên lập tức kêu lên.

Tử Anh lắc đầu: “Không được, đại não quá mức phức tạp, các ngươi nhân loại đối với não bộ nghiên cứu còn chưa thực sự hiểu rõ. Ta kiến nghị một cái khác bộ phận.”

“Là cái gì?”


“Đồng tử!”

Đồng tử là cửa sổ tâm hồn, là nơi lưu lại những hình ảnh được não bộ xử lý. Đấu la đại lục trong quá khứ đệ nhất tông môn Đường Môn, một trong mấy loại Đường Môn tuyệt kỹ Tử Cực Ma Đồng còn không phải chuyên môn tu luyện đồng tử phương pháp hay sao. Dùng đồng tử để lưu trữ hồn kỹ dữ liệu, quả thực vô cùng thích hợp.

Tinh thần hệ hồn sư một khi phóng thích tinh thần hồn kỹ công kích, cũng chính là dùng ánh mắt đấy. Cho nên Tử Tinh Phá Thiên Quang và Tử Tinh Thần Kinh Phòng Hộ sau này cũng sẽ dùng ánh mắt mà phóng thích.

Tử Anh đã suy nghĩ rất kỹ, thần cấp thể phách của Ám Thiên kia, mỗi một bộ phận so với bản thể đều mạnh hơn không ít. Chính vì thế cho dù chứa đựng hai cái hai mươi vạn năm hồn kỹ cũng không thành vấn đề.

“Được, tin tưởng ngươi.” Vân Chính Thiên kiên định nói.

Tử Anh trầm trọng gật đầu, hai tay nàng vội vàng kết ấn. Tức thì Quang Thiên cái đầu trực tiếp sáng lên một tầng tử sắc. Ngay sau đó hắn cảm thấy có một loại cảm giác tựa như đại não đang bị hút ra một cái gì đó. Ngắn ngủi vài giây sau, trong mắt tử quang ảm đạm, sau đó triệt để biến mất.

Mà tử quang sau khi được Tử Anh rút ra, đã hóa thành một đoàn lưu quang phóng thẳng đến Ám Thiên, nhanh chóng chui tọt vào hai mắt của hắn.

Phốc!

Ám Thiên hai mắt lóe lên mãnh liệt tử quang, cùng với ám quang bên ngoài trộn lẫn vào nhau, bộc phát ra kỳ dị chi sắc.

Tử Anh hét to: “Thả lỏng tinh thần, không được kháng cự. Để cho hồn kỹ dữ liệu dung nhập vào ngươi đồng tử.”

Ám Thiên khẽ gật đầu, hai mắt trực tiếp nhắm lại. Bên dưới lớp mí mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường tử sắc đường vân gợn sóng. Một lát sau, Ám Thiên hai mắt chậm rãi mở ra, tử quang cùng ám quang hai màu trộn lẫn dần dần thu liễm lại, sau đó hoàn toàn biến mất, để lại một đôi ma đồng đen như mực, không khác gì vực sâu như ngục cảm giác.

Chính vào lúc Quang Ám song Thiên cùng Tử Anh còn chưa kịp hò reo vì kế hoạch thành công, bất chợt huyễn trận không gian mở ra một cái khe hở, từ bên trong đó truyền tới một đạo thanh âm thất kinh:

“Chính Thiên, huynh mau ra đi. Bọn chúng kéo tới rồi!”

Là Thiên Hoa thanh âm. Nhưng mà bọn chúng là ai mới được.

Không lẽ, không lẽ là Lỗ gia hoặc Hình gia sao? Bọn chúng nhanh như vậy tìm đến đây, chẳng lẽ kế hoạch gây mâu thuẫn đã thất bại.

Nếu thực là vậy thì phiền phức to rồi a.


Tình thế biến hóa thần tốc, Tử Anh cùng Tiểu Hổ không có nữa điểm chần chừ, lập tức phóng tới Ám Thiên vị trí, hướng mi tâm của hắn chui tọt vào.

“Ài, còn định cùng Tiểu Phượng với con gấu mập già kia nói vài câu tạm biệt. Xem ra không kịp rồi.” Tử Anh có chút luyến tiếc.

Đối với Tử Anh cùng Tiểu Hổ, Ám Thiên tinh thần hải chính là nhà mới của bọn họ. Quang Thiên cùng Ám Thiên đều có chung ý thức, vì vậy cấp bậc tinh thần lực hai người là như nhau, đều cùng là Linh Vực cảnh. Về căn bản hoàn toàn không khác gì nhau, chỉ là tinh thần hải của Ám Thiên thì màu sắc u ám, không được tươi đẹp sáng sủa như Quang Thiên thôi.

Quang Ám song Thiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đạp không chui vào khe hở không gian, trở lại Tàn Nguyệt Ảnh Lâu khuôn viên pháp trận.

Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết, Tiên Dao Tử tam nữ đã có mặt sẵn, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

“Chuyện gì xảy ra, kẻ tới là ai?” Quang Thiên gấp giọng hỏi.

Ầm, ầm——.

Tại phía chân trời đột nhiên có sấm nổ vang lên, mấy người bọn hắn ngưng thần quan sát, lập tức thu vào trong tầm mắt là một đám người đang hùng hổ tiến về đây. Trên người bọn chúng lan tỏa ra nồng nặc sát khí.

Người đi đầu càng làm Vân Chính Thiên có chút quen thuộc. Đó là một tên trung niên nam tử, hắn để lộ nữa thân trên, một thân vai u thịt bắp, huyết nhục dày cộm, huyết sắc đường văn chạy dọc sống lưng kéo dài lên gương mặt. Trên tay nắm lấy một thanh huyết sắc chiến phủ, khí thế cực kỳ lăng lệ.

“Hấp Huyết Ma Nhân võ hồn? Hắn là Lỗ Kỳ.” Ám Thiên trầm giọng nói.

Lỗ Kỳ? Là Lỗ gia gia chủ sao? Nói như vậy lần này đối thủ, là chân chính Phong Hào đấu la tà hồn sư tầng thứ cường giả.

“Chẳng trách khí thế lại dọa người đến như vậy.” Đối với mới Lỗ Kỳ hung hãn tiến tới, Tiên Dao Tử thanh âm lại tỏ vẻ khinh thường.

Ân Minh Tuyết nói:

“Hắn làm sao lại biết chúng ta ở đây mà xông tới như vậy, cứ như hắn đã biết chúng ta tại chỗ này dừng chân.”

Quang Thiên bất động thanh sắc nói:

“Là Tàn Nguyệt Ảnh Lâu này. Hẳn là Lỗ Kỳ có một loại thủ đoạn cảm nhận được Tàn Nguyệt Ảnh Lâu vị trí. Quả thực sơ xuất, quên mất cái này huyễn trận vậy mà là vật trong túi Lỗ gia đã nhiều năm, tất nhiên có lưu lại đề phòng hậu chước.”

Dứt câu, Quang Thiên cùng Ám Thiên bỗng nhiên lăng không mà lên, ánh mắt trực tiếp quét về phía đoàn người Lỗ Kỳ đang xông tới, lạnh lùng nói: “Chỗ này giao cho ta, ba người trấn thủ Tàn Nguyệt Ảnh Lâu nha.”

Cái gì? Chính Thiên, hắn là muốn một mình, à không, hai mình giải quyết một đám hung hãn Lỗ gia kia sao. Phải biết Lỗ Kỳ là hàng thật giá thật Phong Hào đấu la, là hắc cấp lãnh đạo của Tà Hồn Điện đấy.

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của mấy nàng, Quang Thiên cúi xuống cười nói: “Không sao, chúng ta có chính mình nắm chắc.”


“Người trẻ tuổi, ngươi thật có tự tin đem lão gia hỏa đó đánh bại sao? Bất quá nếu có thêm lão phu gia nhập vậy thì thế nào?”

Đông!

Tại thời điểm Quang Thiên vừa đem câu nói đó hoàn chỉnh nói ra, một đạo hùng hồn thanh âm đột nhiên từ trong hư vô quanh quẩn. Tàn Nguyệt Ảnh Lâu tựa như hứng lấy kinh khủng lực áp bách, không nhịn được mà rung chuyển dữ dội. Sau đó, một đạo tia sắc tại trên không trung rạch ngang Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, nhất thời chấn mở ra một cái hắc động đen ngòm, từ trong đó dĩ nhiên bước ra thêm một đạo trung niên thân ảnh.

Vân Chính Thiên nhíu mày nhìn vào cái này thân ảnh vừa xuất hiện, trong miệng có chút khô khốc nói:

“Đủ náo nhiệt a, vậy mà lại kéo tới thêm một tên Phong Hào đấu la tà hồn sư nữa. Nếu đoán không sai, ngươi hẳn là Hình gia gia chủ?”

Trung niên thân ảnh hai tay chấp sau lưng, áo bào cổ động, đôi mắt âm lãnh nhìn xuống bên dưới mấy cái thanh niên, trong miệng tựa như có thể chấn động linh hồn thoại âm vang lên:

“Lão phu Hình Lâm Phong, Hình gia chủ nhân, đến đây để đòi lại một số đồ vật.”

Ám Thiên gằn giọng nói: “Ta lấy các ngươi Hình gia cái gì đồ vật?”

Hình Lâm Phong không chút gấp gáp, trực tiếp đề cập: “Hắc cấp giáp máy, Hòa Huy Lý Giai hai người, toàn bộ linh kiện xưởng nghiên cứu hồn đạo khí, toàn bộ bảo vật trong khố phòng. Ngoài ra, còn có... Ma Thần hài cốt.”

Ngắn gọn nói ra những thứ Hình gia bị lấy mất, bề ngoài Hình Lâm Phong thái độ có chút bình thản, nhưng trong lòng hắn như có lửa đốt. Những thứ hắn vừa nói, đó chính là toàn bộ vốn liếng của Hình gia a.

Bị người khác một mẻ gom sạch sành sanh, hỏi sao không tức.

Bất quá, trái ngược với suy nghĩ của Hình Lâm Phong là bọn tiểu tử bên dưới sẽ trở nên lo sợ, tên thanh niên tóc đen lại vỗ ngực dồn dập, dõng dạc nói:

“Hài cốt Ma Thần sao? Ha ha ha. Ta là người ngươi cần tìm, có gan đến đây mà lấy.”

“Tiểu tử, ngươi nói vậy là sao?” Hình Lâm Phong nghi hoặc hỏi: “Không lẽ...”

Ám Thiên không chút khách khí đáp: “Ta chính là ngươi Ma Thần, còn không mau quỳ xuống!”

Một câu này vừa nói ra, Hình Lâm Phong gân xanh đã nổi đầy mặt, hắn chỉ kịp thốt lên hai chữ cuối cùng, một quyền chứa đựng khuynh sơn đảo hải năng lực đã đánh ra, hung hăn nện xuống bên dưới Tàn Nguyệt Ảnh Lâu mấy cái chán ghét thân ảnh.

“CHÓ MÁ!!!”

...

Banhbaothit


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận