Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

“Chuyện này không có khả năng. Làm sao Thiên Sứ kế thừa lại ở trên ngoại nhân mà không phải trong gia tộc!”

“Tại sao không được. Chỉ cần sở hữu võ hồn quang minh hệ thuần khiết liền có thể rơi vào Thiên Sứ chi nhãn. Ngươi nói tại sao lại không được?”

“Phí bớt nhiều lời. Trên Đấu La đại lục này, nói đến quang minh hoặc thậm chí thần thánh thuộc tính đều không qua được Thiên Sứ võ hồn của chúng tay. Ngoại nhân căn bản không có tư cách được Thiên Sứ chi thần nhắm tới mới đúng.”

“Trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được. Ai ngờ lão đầu ngươi lại có thể đột phá Phong Hào đấu la, rồi trở thành trưởng lão thân phận ngồi cạnh ta cơ chứ.”

“Ngươi nói cái rắm gì vậy?”

Bên dưới chính điện, đám trưởng lão bất đồng ý kiến bắt đầu vang lên.

Cũng phải, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc mấy ngàn năm thủ hộ Thiên Sứ thần vị, vậy mà bây giờ Thiên Sứ chi nhãn lại nhắm vào một tên ngoại nhân không phải người trong tộc. Nói sao cũng khó để mấy lão già cổ hủ này chấp nhận.

Cũng có người nêu lên ý kiến, người được chỉ định đó, có lẽ cũng sở hữu Thiên Sứ võ hồn. Vì nguyên nhân nào đó mà lưu lạc bên ngoài. Thế nhưng cũng có người bạo gan nói, người đó có thể là một trong những kẻ đã phản bội và bỏ trốn khỏi gia tộc.

Lời này nghe liền không lọt lỗ tai Thiên Sứ đấu la Ân Minh Nghĩa, con gái hắn Ân Minh Tuyết đúng là bị thiết lập tội danh phản bội và bỏ trốn. Bất quá nếu như người được Thiên Sứ nhắm đến quả thực là con gái hắn, hắn cũng vì vậy mà kinh hỷ.

Chỉ có điều chuyện này quá mức hoang đường thôi. Ân Minh Tuyết đã được xác định là không thể tu luyện rồi.

Được Thiên Sứ nhắm đến? Hay là quên đi.

“Trật tự.” Ân Minh Nghĩa giơ tay lên can ngăn bên dưới xôn xao bàn tán.

Thiên gia đại trưởng lão chợt hỏi:

“Tộc trưởng. Sắp tới kế hoạch là gì?”

Diệp gia đại trưởng lão ngang nhiên nhảy vào: “Còn bàn cái gì nữa. Mau chóng phát người truy bắt hắn về.”

Nhạc gia đại trưởng lão hùa theo: “Phải đó. Không cần biết hắn thân phận là cái gì. Chỉ cần đem hắn cùng Thánh Khiên về đây là sáng tỏ mọi chuyện. Nếu như dám mạo danh Thiên Sứ kế thừa chi nhân, lão phu sẽ cho hắn sống không bằng chết.”

Ân Minh Nghĩa hừ lạnh, chậm rãi nói:

“Các ngươi chớ vọng động. Ta thấy lần này Thánh Vật quả thực phát ra cảm ứng rất tốt, tuyệt đối không phải bất lợi sự tình. Bất quá suy đi nghĩ lại, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chúng ta suốt mấy ngàn năm qua đã thờ phụng cùng bảo hộ Thiên Sứ thần vị, cho nên dù Thiên Sứ chi nhãn có nhìn trúng ai, cũng phải thông qua chúng ta gia tộc lĩnh giáo một bước.”

“Đúng!” Bên dưới nhiều thanh âm ủng hộ vang lên.

“Vậy quyết định như vậy. Ta sẽ cử người mang theo Thánh Miện ra ngoài dò tìm tung tích kẻ đó. Bằng mọi giá phải dẫn hắn về đây gặp mặt.”

Ân Minh Nghĩa nghiêm nghị nói.

Thánh Miện đối với quang minh hoặc thần thánh hơi thở có rất tốt cảm ứng, cho nên lần này đi ra ngoài tìm người sở hữu Thánh Khiên, Ân Minh Nghĩa đã quyết định đem Thánh Miện lấy ra sử dụng.

Không thể nghi ngờ đây là một quyết định mang tính lịch sử, cho nên người nào được cử đi cũng phải có thực lực nhất định.

“Xin hỏi, tộc trưởng dự định chỉ thị người nào nhận nhiệm vụ?” Diệp gia đại trưởng lão hỏi.

Ân Minh Nghĩa mắt hơi híp lại suy nghĩ. Ân gia hắn mấy năm gần đây cường giả không nhiều, so với tam đại gia tộc kia quả thực thua thiệt. Nếu không phải hắn một thân Siêu Cấp đấu la chín mươi tám cấp trụ vững, chỉ sợ đã muốn bị lật khỏi vương vị sớm rồi.

Mà nhiệm vụ lần này hết sức trọng yếu, bất kỳ người nào đảm nhận đều tương đương đeo lên mình một cái gông sắt nặng nề. Cho nên Ân Minh Nghĩa từ đầu liền không muốn Ân gia tiếp nhận.

“Thiên Nhạc Diệp tam đại gia tộc các ngươi cường giả vô số. Hay là để các ngươi tự mình quyết định đi. Mỗi gia tộc cử ra một Phong Hào đấu la dẫn đội, bên dưới có thể tuyển thêm mười đệ tử mang theo.”

Nghe đến đây, dù là Thiên gia đại trưởng lão cũng xuất hiện vẻ kinh hỷ.

Nếu như gia tộc nào có thể hoàn thành nhiệm vụ này, địa vị của gia tộc đó sẽ thăng cấp vượt bậc. Đừng nói Ân Minh Nghĩa còn ngồi trên cái ghế tộc trưởng, cho dù muốn cưỡng ép phế truất cũng có thể làm được đi.

Tìm lại được Thánh Khiên, chính là công lao to lớn nhất. Chính vì thế tam đại gia tộc đối với quyết định này của Ân Minh Nghĩa phi thường hài lòng. Bọn họ còn nghĩ Ân Minh Nghĩa đã muốn lui khỏi sân khấu, Ân gia đã muốn rơi xuống nhị lưu gia tộc rồi.

Chỉ có điều họ đã quên rằng, năm xưa Ân Minh Nghĩa là bằng thủ đoạn cao minh của mình đả bại cường giả trong tộc, dùng tri thức và nắm đấm của mình leo lên vị trí tộc trưởng này, tiếp nhận phong hào Thiên Sứ. Nếu như khinh thường hắn, hội trả giá thê thảm.

Bất quá tam đại gia tộc hiện giờ đã bị hào quang chiến thắng che mất tầm mắt, bọn họ không kịp nhìn thấy Ân Minh Nghĩa gương mặt đẹp trai bất thình lình xuất hiện một nụ cười nham hiểm.

Rất nhanh tam đại gia tộc đã tiến cử trưởng lão tiếp nhận nhiệm vụ lần này.

Thiên gia tam trưởng lão, Thiên Vận trưởng lão, chín mươi lăm cấp Phong Hào đấu la. Hắn lần này xuất quân dẫn theo mười huyết mạch đệ tử, tất cả đều là Hồn Thánh cấp bậc.

Nhạc gia nhị trưởng lão, Nhạc Liên Thành, chín mươi lăm cấp Phong Hào đấu la. Mười đệ tử hắn dẫn theo cũng đều là huyết mạch đệ tử, tu vi không thấp hơn Hồn Thánh.

Diệp gia ngũ trưởng lão, Diệp Thanh Nhi, chín mươi tư cấp Phong Hào đấu la. Nàng dẫn theo năm tên huyết mạch đệ tử Hồn Thánh, còn lại là nội môn đệ tử, trị liệu hệ Hồn Đế.

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, đệ tử không chỉ đơn thuần là hồn sư sở hữu Thiên Sứ võ hồn, mà gia tộc còn tiếp nhận những cái khác hồn sư vào trong tộc tu luyện.

Đệ tử phân cấp từ trên xuống dưới. Đứng đầu là huyết mạch đệ tử, là chính thức nắm giữ Thiên Sứ võ hồn truyền thừa, có địa vị cao nhất.

Tiếp theo là nội môn cùng ngoại môn đệ tử. Võ hồn đủ loại không ràng buộc. Diệp Thanh Nhi trưởng lão lựa chọn dẫn theo năm cái trị liệu hệ hồn sư tu vi Hồn Đế, là để đề phòng có chuyện bất trắc.

Đừng thấy Thiên Nhạc Diệp tam đại gia tộc đối với Ân Minh Nghĩa không ưa thích, hay buông lời khinh thường mà lầm tưởng. Thế nhưng bọn hắn đều là lão cáo già sống lâu năm.

Việc tính toán để gia tộc có thể bảo lưu được lực lượng nhưng vẫn hoàn thành được nhiệm vụ đối với bọn hắn là quá dễ dàng. Chính vì vậy Diệp gia mới mang theo năm vị trị liệu hệ hồn sư.

Trị liệu hệ tu luyện cực kỳ khó khăn, thế mà Diệp gia có thể bồi dưỡng được năm vị tu vi cao đến Hồn Đế, mỗi người bọn hắn ai không phải tinh anh.

Cho nên có thể thấy, tam đại gia tộc đối với nhiệm vụ lần này cực kỳ có lòng tin sẽ hoàn thành.

Đến khi đó, Ân gia thời kỳ hoàng kim sẽ chính thưc hạ màn.

Chí ít đây là suy nghĩ của mấy vị đại trưởng lão đó a.

Ai tính toán ai, còn chưa biết.

...

Vân Chính Thiên cùng hai đại hồn linh ở bên trong tinh thần hải sắc mặt ngưng trọng nhìn tới hồn lực vòng xoáy đang dần hình thành tại trái tim vị trí.

Chuyện này dĩ nhiên không có ai mong muốn đấy. Dù sao ý định lúc đầu chỉ là mượn Thiên Sứ năng lượng để bảo vệ trái tim mà thôi, còn không có muốn sử dụng nguồn năng lượng này để áp súc vòng xoáy hồn lực.

Vân Chính Thiên một mặt cười khổ, chuyện đã lỡ rồi, không nên bận tâm làm gì nữa. Trước mắt việc cần làm, đó chính là ổn định cái này hồn lực vòng xoáy.

Tâm niệm vừa động, tinh thần lực tựa như mênh mông hải dương phóng ra, ngay lập tức chui vào bên trong kim sắc vòng xoáy kia.

Ngắn ngủi vài giây, kim sắc vòng xoáy áp lực xoay tròn đã bắt đầu hạ xuống, tĩnh lặng đến bất ngờ.

Nhìn thấy một màn này, Vân Chính Thiên cũng thầm kinh hãi. Linh Vực cảnh tinh thần lực quả thực không phải thứ tầm thường, ngay cả hồn lực vòng xoáy mà cũng có thể nhanh như vậy khống chế, so với trước đây khi hình thành ma hạch cùng hồn hạch thì dễ hơn không biết bao nhiêu lần.

Ngay vào lúc kim sắc vòng xoáy ổn định, bên ngoài thế giới thực. Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử bỗng nhiên trợn cả hai mắt.

Sau lưng Vân Chính Thiên còn đang trần truồng khoanh chân trên mỏm đá kia, sáu vòng hồn hoàn sau lưng chợt nhảy lên.

Hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, ám hắc.

Tiên Dao Tử cũng là lần đầu nhìn thấy Vân Chính Thiên chân chính màu sắc hồn hoàn, cho nên nhất thời tập trung ngắm nghía, nhất là cái thứ sáu hồn hoàn có một vòng ám quang kỳ lạ bao phủ ở bên ngoài kia.

Ting——!

Chính vào lúc này, một cái sáng chói ánh sáng bỗng nhiên rơi vào vị trí đằng sau ám hắc hồn hoàn, lệnh Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử đồng thời nhảy dựng.

Đây là cái gì tình huống phát sinh?

Ám Thiên nhíu mày quan sát, hắn liền nhận ra cái này kim sắc ánh sáng, hình như giống với thứ đã chui vào cơ thể Quang Thiên khi nãy, màu sắc cùng với hồn lực vòng xoáy mới hình thành kia cũng tương tự với nhau.

Vốn dĩ Ám Thiên còn muốn đi sâu vào trong xem thử, đột nhiên trước mắt hắn một mảnh tối sầm, sau đó một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt. Ám Thiên chợt buộc miệng kêu lên.

“Hả?” Bất thình lình ánh mắt hắn bỗng ngây dại ra, trên trán mồ hôi đột nhiên chảy xuống.

Thấy vậy, Tiên Dao Tử chợt hỏi: “Huynh làm sao thế, có cái gì không đúng?”

Ám Thiên ánh mắt quỉ dị khẽ nhắm lại, sau đó lại mở ra, bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán:

“Ta mất cảm ứng đối với Quang Thiên cơ thể rồi. Hiện tại ta đối với hắn cảm thấy rất khác nhau, cứ như hai cá thể độc lập.”

Tiên Dao Tử nghe vậy liền giật bắn cả người: “Huynh nói sao? Hắn với huynh là một, cùng một ý thức. Làm sao có chuyện hai cá thể độc lập được. Trừ phi...”

Ám Thiên trầm trọng gật đầu: “Trừ phi ý thức đã hoàn toàn phân tách.”

U, u ——!

Tiên Dao Tử ánh mắt trở nên mông lung, cái gì mà ý thức phân tách. Hai người các ngươi chẳng phải một người sao, bây giờ lại nói là hai người. Ta chẳng hiểu cái gì hết a.

Ám Thiên khóe miệng chợt nhếch lên, hắn đưa hai tay vuốt ngược mái tóc đen dài ra đằng sau, có chút sảng khoái cười:

“Ha ha ha, thú vị, thú vị. Chúng ta vậy mà thực sự phân tách.”

Ngay vào lúc Ám Thiên còn đang thống khoái, Vân Chính Thiên bên kia, kim sắc ánh sáng lạc ở phía sau đệ lục ám hắc hồn hoàn bắt đầu biến hóa.

Một khắc sau, Ám Thiên lẫn Tiên Dao Tử liền rõ ràng trông thấy, một vòng sáng lặng lẽ huyền phù mà lên.

Đúng là một cái hồn hoàn hình dáng, cũng chính là đệ thất hồn hoàn của Vân Chính Thiên.

Hắn, tiến giai Hồn Thánh.

...

Banhbaothit


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui