Kiếm Tôn

Diệp Huyền về tới trước Thương Lan điện, Diệp Linh cũng chưa ngủ, mà đang ngồi trên thềm đá, hai tay ôm hai đầu gối, khi thấy Diệp Huyền, nàng lập tức nhảy dựng lên.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Diệp Linh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Linh, ôn nhu nói:

- Tại sao còn chưa ngủ?

Diệp Linh ôm cánh tay kéo Diệp Huyền ngồi lên trên thềm đá, sau đó nàng khẽ đầu tựa vào trên bờ vai Diệp Huyền, nói khẽ:

- Muốn chờ ca ca!

Diệp Huyền cười nói:

- Ca vẫn luôn ở đây!

Diệp Linh nghiêng đầu nhìn Diệp Huyền:

- Ca, nếu như muội có thể tu luyện, ca có phản đối không?

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó cười nói:

- Sao lại phản đối? Nếu muội có thể tu luyện, về sau đã có thể bảo hộ ca ca ha...

Diệp Linh trừng mắt nhìn, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, nàng ôm thật chặt cánh tay Diệp Huyền, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời.

Diệp Linh nói khẽ:

- Ca, ca nghĩ mẫu thân vẫn còn chứ?

Diệp Huyền yên lặng.

Mẫu thân?

Đối với nữ nhân kia... Hắn càng ngày càng mơ hồ!

Lúc này, Diệp Linh nói khẽ:

- Mặc kệ có ở đó hay không, ngược lại, muội chỉ có ca ca... Có ca ca là đủ rồi.

Diệp Huyền nhẹ nhàng cọ xát đầu lên đầu Diệp Linh:

- Chỉ cần muội an toàn hạnh phúc, làm chuyện gì ca cũng nguyện ý!

Dưới trời sao, hai huynh muội cứ như vậy lẳng lặng dựa chung một chỗ.

Hôm sau.

Trời vừa sáng, Diệp Huyền đã đi đến hậu sơn, tiếp tục bắt đầu tu luyện.

Hắn không chỉ luyện thế, còn muốn luyện ngự kiếm, bây giờ hắn đã có thể ngự kiếm, thế nhưng, còn chưa đủ thành thạo, hiện tại, hắn cần phải làm, là tu luyện môn Ngự Kiếm thuật này tới cực hạn!

Mà Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi cũng đang điên cuồng tu luyện.

Đối với hai người mà nói, áp lực cũng phi thường lớn, bọn hắn tới Thương Lan học viện, giống như Diệp Huyền, cũng bởi vì những nguyên nhân đặc thù, mặc kệ là nguyên nhân gì, bây giờ bọn hắn đã dung nhập học viện này, có lòng trung thành với học viện này!

Mà hai người đều rất rõ ràng tình huống hiện tại của học viện này... Không mạnh, tùy thời đều có thể bị Thương Mộc học viện chơi chết!

Tu luyện!

Liều mạng tu luyện!

Mà mấy ngày sau, bên ngoài Đế Đô thành.

Ba tên thiếu niên thân mặc trường bào màu trắng đột nhiên phi ngựa tới, tốc độ của ba người cực nhanh, người đi đường nhao nhao né tránh.

Trước cửa thành, thấy ba người này không có ý tứ thả chậm tốc độ, một tên binh lính vội vàng gầm thét:

- Người đến là ai...

Ba người đều không giảm tốc độ, nhìn thấy một màn này, sắc mặt tên lính kia đại biến, vội vàng lui nhanh về sau.

Cứ như vậy, ba người vọt thẳng vào trong thành.

Rất nhanh, một đám binh sĩ ngăn trước mặt ba người này, một nam tử trung niên căm tức nhìn ba người:

- Trong thành không thể cưỡi ngựa phóng nhanh, ba người các ngươi...

Đúng lúc này, một tên thiếu niên cầm đầu đột nhiên nhảy xuống ngựa, sau một khắc, thiếu niên đột nhiên biến mất tại chỗ, thoáng qua, một tiếng trầm đục vang lên, cả người nam tử trung niên trực tiếp bay ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này, những binh lính giữa sân giận dữ, đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên truyền đến:

- Càn rỡ!

Thanh âm này vừa dứt, một lão giả xuất hiện trước mặt đám binh sĩ kia, lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua đám binh sĩ:

- Không có mắt nhìn hay sao? Bọn họ đều là học viên Thương Mộc học viện ta.

Thương Mộc học viện!

Sắc mặt những binh lính kia biến hóa, không dám ra tay.

Lão giả quay người nhìn về phía ba người sau lưng:

- Ba vị đến từ nơi nào?

Thiếu niên cầm đầu lãnh đạm nói:

- Đường quốc!

Đường quốc!

Nghe được câu này, vẻ mặt những binh lính kia lập tức khó coi hẳn lên.

Đường quốc, đây chính là địch nhân của Khương quốc a!

Lão giả khẽ gật đầu:

- Mời ba vị theo ta về lại học viện!

Nam tử cầm đầu lắc đầu:

- Không cần, Diệp Huyền kia ở nơi nào?

Lão giả do dự một chút, sau đó nói:

- Hay là bàn bạc kỹ hơn cho thỏa đáng, ba vị...

- Bàn bạc kỹ hơn?

Nam tử cầm đầu lạnh lùng nói:

- Bàn bạc kỹ hơn với các ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả canh đều không uống được. Chớ có lãng phí thời gian, trực tiếp nói cho ta Diệp Huyền ở nơi nào, lấy đầu hắn xong, ba người chúng ta nhanh chóng về nước.

Lão giả liếc mắt nhìn ba người:

- Ba vị, Diệp Huyền kia cũng không phải người đơn giản, hắn...

- Ở Thương Lan học viện!

Đúng lúc này, nam tử trung niên bị đánh bay trước đó đột nhiên đứng lên, hắn nhìn thiếu niên cầm đầu kia:

- Diệp Huyền ở ngay Thương Lan học viện, nếu ngươi không biết đường, chúng ta dẫn ngươi đi!

Nam tử cầm đầu lãnh đạm nói:

- Dẫn đường!

Nam tử trung niên quay người liếc mắt nhìn đám người, gầm thét:

- Đi thông báo ngay, tất cả huynh đệ nghỉ nửa canh giờ, tất cả mọi người đi Thương Lan học viện trợ uy cho lão tử, ai không tới, lão tử đánh gãy chân hắn!

Trợ uy!

Nam tử trung niên dẫn theo ba tên học viên Thương Mộc Đường quốc kia đi đến Thương Lan học viện, mà sau lưng bọn họ, là một đám binh sĩ Khương quốc, ngoại trừ một đám binh sĩ Khương quốc, còn có một đoàn người vây xem!

Đồng thời ngày càng nhiều người gia nhập!

Mà những người này, đều là đến Thương Lan học viện trợ uy!

Những người này căn bản vốn là không thèm để ý tranh đấu giữa Thương Mộc học viện và Thương Lan học viện, hoặc là nói, bọn hắn ước gì hai học viện đánh nhau chết sống!

Thế nhưng hiện tại khác biệt!

Bởi vì người tới lại là người Đường quốc!

Đường quốc!

Tử địch của Khương quốc a!

Năm đó hai nước giao chiến, bao nhiêu người Khương quốc chết trong tay người Đường quốc?

Bây giờ học viên Thương Mộc Đường quốc thế mà đi tới Khương quốc!

Lúc này đây, tất cả mọi người gần như đều đứng về phía Thương Lan học viện.

Đây không còn là tranh đấu giữa hai học viện, mà là tranh đấu giữa hai nước!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả Thương Mộc học viện kia lập tức trở nên khó coi. Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, để học viên Đường quốc tới Khương quốc, là một sai lầm to lớn...

Thương Mộc học viện cao cao tại thượng đã quen, bọn hắn cũng không để ý người khác nghĩ gì, bởi vậy, bọn hắn không để ý đến quan hệ giữa Khương quốc và Đường quốc, hoặc là nói, căn bản không thèm để ý ý nghĩ của những người tầng dưới chót này!

Nhưng mà, bọn hắn lại không ngờ tới, cử động lần này đã khiến nhiều người tức giận!

Lão giả do dự một chút, sau đó vội vàng chạy về Thương Mộc học viện.

Hắn cảm thấy, nhất định phải nghiêm túc xử lý việc này, bằng không, Thương Mộc học viện Khương quốc sẽ đánh mất dân tâm!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui