Kiếm Tôn

Một lát sau, Diệp Huyền không nghĩ vấn đề này nữa, mà bắt đầu tu luyện Ngự Kiếm thuật!

Dưới sự khống chế của hắn, Linh Tú kiếm không ngừng bay lượn trên đỉnh đầu hắn, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn trước đó ít nhất không chỉ một lần, không chỉ như thế, hiện tại hắn càng có thể khống chế thuận buồm xuôi gió!

Lúc đối địch, uy lực của Ngự Kiếm thuật cũng không hề nhỏ, phải nói là có hiệu quả đặc biệt!

Đáng tiếc, hắn luôn cảm thấy có chỗ thiếu sót, nhưng thiếu sót chỗ nào, hắn cũng không đặc biệt rõ ràng, hỏi Kỷ lão, Kỷ lão hoàn toàn không hiểu, hoặc là nói, Kỷ lão căn bản không muốn chỉ bảo hắn trên phương diện Kiếm đạo!

Chuyện này khiến Diệp Huyền có chút buồn bực!

Mà nữ tử thần bí vẫn chưa tỉnh, hắn căn bản không có người để hỏi.

Chỉ có thể tự suy nghĩ!

Trong một khu rừng rậm rạp ở hậu sơn, Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, mà một thanh kiếm không ngừng bay lượn trong sân, mỗi một lần Linh Tú kiếm bay qua, giữa sân sẽ có một cây đại thụ bị chặt ngang...

Mà Mặc Vân Khởi thỉnh thoảng sẽ đến rừng rậm đánh nhau với hắn, chẳng qua, mỗi lần Mặc Vân Khởi sắp đánh thua, sẽ lập tức chuồn đi.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua.

Sáng sớm một ngày nào đó.

Trong sân nhỏ của Kỷ lão đầu, một lão giả đột nhiên xuất hiện.

Người tới, đúng là Lý Huyền Thương viện trưởng Thương Mộc học viện.

Kỷ lão đầu nằm trên ghế, vẫn say khướt, cũng không có dáng vẻ muốn tỉnh.

Lý Huyền Thương nhìn thoáng qua Kỷ lão đầu, cười nói:

- Thời gian qua Kỷ lão thật đúng là dễ chịu a!

Kỷ lão lãnh đạm nói:

- Có rắm mau thả!

Lý Huyền Thương cũng không tức giận, hắn nhìn thoáng qua vị trí hậu sơn, cười nói:

- Trong dãy núi Ngọc sơn ở đế đô Ninh quốc, phát hiện một tòa bí cảnh chưa biết, chủ nhân của toà bí cảnh kia, hẳn là đệ nhất cường giả Ninh quốc, Thác Bạt Phu đã từng lưu lại. Phải biết, năm đó Thác Bạt Phu này đã đột phá Vạn Pháp cảnh, trong tòa bí cảnh này, chắc chắn có không ít đồ tốt. Lần này Ninh quốc hoàn toàn mở cửa cho chư quốc xung quanh, chỉ cần là Lăng Không cảnh dưới hai mươi tuổi, đều có thể tham gia. Thế nào, Thương Lan học viện tham gia không?

- Không tham gia!

Kỷ lão đầu trả lời hết sức quả quyết.

Lý Huyền Thương cười nói:

- Không tham gia? Các ngươi nhất định sẽ tham gia!

Đúng lúc này, Kỷ lão đầu mở to mắt, sau một khắc, cả người sắp sửa biến mất tại chỗ, mà đúng lúc này, Lý Huyền Thương trước mặt hắn đột nhiên vỗ một chưởng ra trước mặt.

Oanh!

Trong nháy mắt, cả tòa tiểu viện ầm ầm vỡ vụn.

Hậu sơn, sắc mặt đám người Diệp Huyền đại biến, dồn dập chạy về phía Thương Lan điện.

Một phía trên phế tích, Lý Huyền Thương và Kỷ lão đối mặt, mà sau lưng Lý Huyền Thương, còn có một người áo đen, trong tay người áo đen, dẫn theo một tiểu nữ hài, nữ hài này, đúng là Diệp Linh!

Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua Kỷ lão, cười nói:

- Nói cho Diệp Huyền, nếu hắn không tham gia, vậy muội muội của hắn sẽ lập tức chết trong bí cảnh!

Nói xong, hắn và người áo đen quay người, sắp sửa rời khỏi.

Mà đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ đột nhiên truyền đến từ phía dưới:

- Lão cẩu, buông muội muội ta xuống!

Thanh âm này vừa dứt, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, chém thẳng tới Lý Huyền Thương.

Trên không, khóe miệng Lý Huyền Thương nổi lên một tia mỉa mai, tay phải hắn nhẹ nhàng đè ép xuống.

Oanh!

Đạo kiếm quang kia ầm ầm vỡ vụn, cùng lúc đó, một thanh kiếm bắn ngược xuống, nhắm thẳng vào Diệp Huyền phía dưới.

Kỷ lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, tay phải nhẹ nhàng lật ra, lực lượng trong kiếm lập tức bị quét sạch sành sanh, ngay sau đó, hắn vung lên tay phải, Linh Tú kiếm vững vàng rơi xuống trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền còn muốn xuất thủ, cũng bị Kỷ lão ngăn lại, Kỷ lão gắt gao nhìn Lý Huyền Thương trên không:

- Xem ra, vì giết hắn, thể diện gì đó, Thương Mộc học viện ngươi cũng không cần a! Thế mà xuất động hai Vạn Pháp cảnh tới bắt một tiểu nữ hài tay không tấc sắt.

- Thể diện?

Khóe miệng Lý Huyền Thương nổi lên một tia mỉa mai:

- Nếu năm đó Thương Lan học viện ngươi có thể quả quyết một chút, chém giết Cổ viện trưởng, vậy cũng không đến mức lưu lạc thế này?

Kỷ lão chậm rãi nắm chặt hai tay:

- Nếu ngươi dám động nàng, lão phu nhất định sẽ khiến hết thảy học viên Thương Mộc học viện ngươi chết thảm!

Lý Huyền Thương cười lạnh:

- Nếu ngươi dám ra tay, chắc chắn nàng sẽ chết, không thể nghi ngờ!

Nói xong, hắn chỉ vào Diệp Huyền:

- Ta tin tưởng, hắn sẽ không để ngươi ra tay, không phải sao?

Diệp Huyền gắt gao nhìn Lý Huyền Thương:

- Lão cẩu, dù sao ngươi cũng là viện trưởng một viện, mặt mũi đâu, sao không dám nhắm vào mấy lão gia như chúng ta?

Lý Huyền Thương lắc đầu cười một tiếng:

- Mặt mũi? Đáng bao nhiêu tiền? Lão phu chỉ biết, nếu ngươi không chết, Thương Mộc học viện chúng ta phải mất đi, không phải là mặt mũi, mà là cơ nghiệp ngàn năm.

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Kỷ lão đầu:

- Yên tâm, ta sẽ không tổn thương nàng, sẽ chỉ vứt nàng vào trong bí cảnh, thế nhưng, nếu ngươi dám động thủ, nàng phải chết không thể nghi ngờ!

Thanh âm vừa dứt, hắn quay người, cùng người áo đen biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Huyền đang muốn đuổi, đã bị Kỷ lão đầu ngăn lại, Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ lão đầu, hai mắt đỏ bừng.

Kỷ lão đầu lắc đầu:

- Thật có lỗi, ta không ngờ tới, bọn hắn sẽ làm như vậy.

Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại!

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm quay người:

- Ta không trách bất kỳ ai, chỉ trách ta quá yếu!

Giữa sân, Kỷ lão thấp giọng thở dài.

Lúc này, Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi, còn có Bạch Trạch xuất hiện bên cạnh Kỷ lão đầu.

Sắc mặt Mặc Vân Khởi tái xanh:

- Kỷ lão đầu, Thương Mộc học viện này quá vô liêm sỉ con mẹ nó đi!

Kỷ lão nói khẽ:

- Liêm sỉ? Thiên phú và thực lực Diệp tiểu tử bày ra đã khiến bọn chúng kiêng kị! Nếu bọn chúng không chó cùng rứt giậu, chờ hắn trưởng thành thêm một quãng thời gian, đến lúc đó, tổng viện Thương Lan học viện ta có thể sẽ tiếp nhận hắn, khi đó, bọn chúng sẽ không còn cơ hội!

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Không thể thông báo tổng viện sao? Để bọn họ chạy tới hỗ trợ?

Kỷ lão lắc đầu:

- Hắn còn chưa đủ... Ít nhất phải đạt đến Kiếm đạo Tông sư trước hai mươi tuổi, lúc đó, có lẽ sẽ khiến tổng viện chú ý...

Mặc Vân Khởi hít sâu một hơi:

- Thương Mộc học viện này, quá không biết xấu hổ con mẹ nó a!

Đúng lúc này, Kỷ An Chi bên cạnh đột nhiên nói:

- Hắn xuống núi! Hẳn muốn đi Ninh quốc!

Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:

- Ta đi cùng hắn!

Bạch Trạch gật đầu:

- Cùng đi!

Nói xong, hai người xoay người rời đi.

Lúc này, Kỷ lão đột nhiên nói:

- Đây là một cái bẫy, một bố cục nhằm vào hắn, bên trong bí cảnh kia, đối với hắn mà nói, chính là tuyệt cảnh! Nếu các ngươi đi, đối với các ngươi mà nói, cũng là tuyệt cảnh!

Mặc Vân Khởi dừng bước lại, hắn suy nghĩ một chút, sau đó cười khổ:

- Ta biết đó là tuyệt cảnh... Cho nên càng phải đi!

Nói xong, hắn bước nhanh biến mất ở nơi xa.

Bạch Trạch cũng vội vàng đi theo.

Tại chỗ, Kỷ lão đầu nhìn về phía Kỷ An Chi, Kỷ An Chi nói khẽ:

- Bảo trọng!

Nói xong, nàng quay người về trong Thương Lan điện, chỉ chốc lát, nàng mang theo một bao quần áo lớn đi xuống núi.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui