Kiếm Tôn

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Sau một khắc.

Xuy!

Nam tử vừa nói chuyện kia chợt ngừng tiếng, cùng lúc đó, yết hầu của hắn đột nhiên nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!

Giữa sân, sắc mặt tất cả mọi người kịch biến.

Diệp Huyền cũng không dừng tay, bàn tay mở ra, Linh Tú kiếm trong lòng bàn tay hắn đột nhiên phóng ra.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy!

Giữa sân, một sợi kiếm quang tựa như như ong bướm vờn hoa, xuyên tới xuyên lui giữa đám học viên Thương Mộc học viện này...

- A a...

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cùng lúc đó, đầu của những học viên Thương Mộc học viện đó dồn dập rơi xuống đất!

Không một ai còn sống!

Tất cả mọi người giữa sân ngây dại.

Mấy người Kỷ An Chi cũng sửng sốt, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có một tia ngưng trọng.

Diệp Huyền lúc này, lệ khí trên thân quá nặng!

Tựa như đã biến thành người khác!

Lúc này, Linh Tú kiếm vững vàng rơi xuống trước mặt Diệp Huyền, một giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống từ mũi Linh Tú kiếm.

Diệp Huyền thu kiếm, chậm rãi đi về phía nơi xa, đi hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì trước mặt hắn không xa, một nam tử trung niên đứng đấy, nam tử trung niên gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Đây là Ninh quốc, không phải Khương quốc, không phải ngươi có thể giương oai...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, hắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu nam tử trung niên, cùng lúc đó, một thanh kiếm chém thẳng xuống!

Kiếm cực nhanh, nam tử trung niên còn chưa kịp phản ứng, thân thể hắn đã bị chém thành hai nửa!

Máu tươi vung vãi một chỗ!


Thu kiếm!

Diệp Huyền khẽ lau mặt mũi bị máu tươi tung tóe bắn vào, nói khẽ:

- Ta chỉ tới đưa muội muội ta về nhà...

Nói xong, hắn mờ mịt nhìn lướt qua bốn phía:

- Muội muội ta ở đâu?

Mọi người chung quanh, vẻ mặt vô cùng kiêng kỵ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Đúng lúc này, vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên dữ tợn, sau một khắc, Linh Tú kiếm trong tay hắn kịch liệt rung lên, một đạo kiếm quang chợt lóe lên trong sân.

Oanh!

Nơi xa, một tòa phòng ốc ầm ầm sụp đổ!

- Tên này điên rồi, chạy mau...

Tất cả mọi người cũng nhìn ra được, thời khắc này, thần trí của Diệp Huyền có chút không bình thường.

Những người chung quanh cũng không dám vây xem nữa, điên cuồng bỏ chạy khắp bốn phía.

Mà ba người Kỷ An Chi lại vội vàng xông tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền vẫn muốn ra tay tiếp, Mặc Vân Khởi ôm chặt lấy cánh tay hắn:

- Đại ca... Ngươi bình tĩnh một chút a, bình tĩnh lại a...

Diệp Huyền ngây cả người, sau một lúc lâu, hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khởi:

- Ngươi làm gì đó?

- Ta...

Mặc Vân Khởi một mặt mộng bức:

- Ngươi, ngươi không nhớ rõ sự tình vừa rồi?

Diệp Huyền chau mày:

- Chuyện gì?

Mặc Vân Khởi:

- ...

Lúc này, Bạch Trạch chỉ chỉ một đám thi thể cách đó không xa.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những thi thể này, sau đó hắn nhìn về phía Mặc Vân Khởi:

- Ngươi làm?

Mặc Vân Khởi lập tức nhảy dựng lên:

- Con mẹ nó, ngươi thật sự mất trí nhớ hay chỉ giả vờ?

Chân mày Diệp Huyền càng nhíu chặt hơn:

- Ta làm?

Ba người Mặc Vân Khởi:

- ...

Lúc này, Diệp Huyền lắc đầu:

- Đi thôi, đi bí cảnh!

Nói xong, hắn cầm kiếm chậm rãi đi về phía nơi xa.

Tại chỗ, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Tên này không giống giả vờ!


Bạch Trạch và Kỷ An Chi gật đầu.

Mặc Vân Khởi thấp giọng thở dài:

- Tình cảm giữa huynh muội bọn họ... Nếu nha đầu kia gặp chuyện nguy hiểm, thật sự không biết hắn sẽ biến thành dạng gì, ai, đi thôi!

Ba người vội vàng đi theo.

Diệp Huyền hiện tại, thật sự có chút không bình thường!

Hơn mười người Thương Mộc học viện bị Diệp Huyền chém giết, rất nhanh việc này đã truyền đến Thương Mộc học viện Ninh quốc, chỉ chốc lát, mười mấy tên học viên Thương Mộc học viện lao ra học viện, chạy thẳng đến chỗ Diệp Huyền.

Ngã tư đường nào đó, bốn người Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, trước mặt bọn hắn, đúng là đám học viên Thương Mộc học viện chạy tới kia.

Cách đó không xa, trong đám học viên Thương Mộc học viện kia, một tên nam tử cầm đầu nộ chỉ Diệp Huyền:

- Đây chính là Ninh quốc, không phải Khương quốc, ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt nam tử nói chuyện đại biến, hắn đang muốn lui về sau, nhưng ngay lúc này, một đạo kiếm quang nhanh như điện chớp chém thẳng tới hắn!

Quá nhanh!

Xuy!

Nam tử còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị chém bay trong nháy mắt.

Mà Diệp Huyền cũng không dừng tay, dưới ý niệm của hắn điều khiển, Linh Tú kiếm phóng ra lần nữa, trong nháy mắt, thân thể một tên học viên Thương Mộc trong đó trực tiếp bị chặt ngang...

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám học viên Thương Mộc học viện kia đại biến, nhao nhao lùi lại nhanh, mà Diệp Huyền cũng không dừng tay, điên cuồng đuổi tới phía đám người kia.

- Càn rỡ!

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ trên không, ngay sau đó, một uy áp vô hình bao phủ Diệp Huyền.

Cường giả Thông U cảnh!

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu hắn, một lão giả đứng đấy, lão giả gắt gao nhìn hắn, trong mắt không hề che giấu sát ý.

Lão giả đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên giẫm mạnh chân phải một cái, cả người phóng lên tận trời!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Trên không, sắc mặt lão giả đại biến, hai tay đột nhiên chồng lên, vội vàng đè ép xuống.

Oanh!

Một cỗ gợn sóng vô hình từ trên không chấn động xuống, nhưng mà, sợi kiếm quang phía dưới lập tức xé rách cỗ gợn sóng này dễ như trở bàn tay.

Xuy!


Một cái đầu đẫm máu từ trên không rơi xuống phía dưới!

Bốn phía, tất cả mọi người ngây ra như phỗng, đặc biệt là đám học viên Thương Mộc học viện cách đó không xa, bọn hắn đã hoàn toàn hóa đá!

Lão giả vừa rồi, thế nhưng chính là trưởng lão ngoại viện Thương Mộc học viện a!

Cường giả Thông U cảnh chân chính đấy a!

Nhưng mà, cứ bị một kiếm miểu sát như vậy?

Mấy người Mặc Vân Khởi cũng phải khiếp sợ, bọn hắn biết thực lực của Diệp Huyền rất mạnh, cũng biết chắc chắn hắn có thực lực chiến thắng cường giả Thông U cảnh, thế nhưng, bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại có thể miểu sát Thông U cảnh!

Miểu sát a!

Trên không, Diệp Huyền thu kiếm, chậm rãi rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám học viên Thương Mộc học viện cách đó không xa, sắc mặt đám học viên kia đại biến, xoay người bỏ chạy...

Diệp Huyền vốn định đuổi theo, lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, Mặc Vân Khởi ôm chặt cánh tay Diệp Huyền:

- Đại ca, đừng, đừng đuổi. Ta, chúng ta đi tìm muội muội, tìm được muội muội trước rồi nói...

Bây giờ hắn cũng đã nhìn ra.

Diệp Huyền thật sự không ổn, phải nói, thần trí xảy ra vấn đề!

Tên này bây giờ cứ nhìn thấy người là muốn giết, hơn nữa càng giết càng hăng say!

Nhất định phải mau chóng tìm được Diệp Linh, bằng không, không biết tên này sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!

Sau khi Mặc Vân Khởi lôi Diệp Huyền đi, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía hắn:

- Mặc Điêu Mao, ngươi ôm chặt ta làm gì hả?

Mặc Vân Khởi:

- ...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận