Kiếm Tôn

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đi đến trước mặt Khương Cửu, hắn lấy ra hai kiện Cực phẩm Linh khí đưa cho Khương Cửu:

- Cho ngươi.

Khương Cửu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Làm sao?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Không thể để ngươi đi một chuyến không công a!

Khương Cửu lạnh lùng nói:

- Ta tới đây vì hai kiện Cực phẩm Linh khí này sao?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Mặc Vân Khởi bên cạnh đột nhiên cười tiện một tiếng:

- Diệp thổ phỉ, Cửu công chúa đã nói rõ vì ngươi mà tới a, ngươi đúng một tên ngốc...

Đúng lúc này, Cửu công chúa đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ầm!

Cả người Mặc Vân Khởi trực tiếp bay ra ngoài mấy trượng, sau đó ầm ầm nện xuống mặt đất.

Cửu công chúa nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Ngươi biết quá nhiều!

Mặc Vân Khởi:

- ...

Một bên, Bạch Trạch giơ ngón tay cái với Cửu công chúa:

- Đánh tốt, đánh hay, đánh Mặc Điêu Mao rất tuyệt!

Mọi người:

- ...

Đúng lúc này, Kỷ An Chi cách đó không xa đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không phải ngươi chỉ thích nam nhân thôi sao?

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Kỷ An Chi.

Khương Cửu cũng nhìn về phía Kỷ An Chi.

Kỷ An Chi chỉ chỉ Diệp Huyền:

- Hắn từng nói với ta, hắn chỉ thích nam nhân!

Diệp Huyền:

- ...

Nghe vậy, mọi người giữa sân đều nhìn về phía Diệp Huyền, thần sắc mấy người đều rất cổ quái.

Mặc Vân Khởi bò lên, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, nghiêm mặt nói:

- Diệp thổ phỉ... Ngươi sẽ không thật sự ưa thích nam nhân đấy chứ? Đậu đen rau muống, ngươi nói, có phải ngươi có ý gì với ta hay không, đậu phộng, ngươi... Ta cho ngươi biết, ta sẽ không cong! Ngươi mau chóng chết hy vọng đi!

Diệp Huyền đen mặt lại!

Lúc này, Bạch Trạch bên cạnh hắn đột nhiên dời qua bên phải mấy bước, lúc Bạch Trạch nhìn qua hắn, ánh mắt đặc biệt quái dị, còn có một tia đề phòng!

Diệp Huyền:

- ...

Trong lòng Diệp Huyền có chút im lặng, hắn muốn nói rõ lí do, nhưng một khi nói rõ lí do, rất có thể Kỷ An Chi sẽ xù lông a!

Nữ nhân này, bình thường là một quỷ ăn hàng, thế nhưng thực sự tính toán, đó là vô cùng khinh khủng!

Nhưng nếu không giải thích...

Bên cạnh Diệp Huyền không xa, Khương Cửu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có ý cười khó hiểu.

Đương nhiên, nàng sẽ không tin Diệp Huyền ưa thích nam nhân, một nam nhân ưa thích nam nhân, sẽ cảm thấy hứng thú với nữ nhân sao? Mà người trước mắt này, rõ ràng có hứng thú với Tiểu An, còn có lúc bên trong hố nhỏ ở thác nước kia...

Nghĩ đến một vài hình ảnh, Khương Cửu đột nhiên có chút đỏ mặt. Nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường!

Lúc này, Kiếm Tiểu Vương cách đó không xa đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, mọi người nhìn về phía Kiếm Tiểu Vương.

Kiếm Tiểu Vương liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Bây giờ ngươi đã bị thương, Kiếm Tiểu Vương ta sẽ không giậu đổ bìm leo, ngày sau ta sẽ đi tới Thương Lan học viện khiêu chiến ngươi!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ta chờ ngươi!

Kiếm Tiểu Vương không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua Kiếm Tiểu Vương:

- Tiểu tử này cũng khá được đấy, vừa rồi cũng không giậu đổ bìm leo, là người có tính cách!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Cũng không phải tất cả mọi người đều là tiểu nhân!

Nói xong, hắn nhìn về phía Cung Thanh Thành cách đó không xa, Cung Thanh Thành mỉm cười:

- Chúc mừng!

Diệp Huyền ôm quyền:

- Đa tạ.

Cung Thanh Thành dẫn Diệp Linh đi tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Linh đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng giữ chặt lấy tay Diệp Huyền, như sợ Diệp Huyền biến mất.

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Linh, sau đó nhìn về phía Cung Thanh Thành, Cung Thanh Thành cười nói:

- Diệp huynh, mặc dù ngươi đã giải trừ nguy cơ lần này, nhưng ngươi cũng biết, ngươi lại càng đứng trước mối nguy lớn hơn. Hiện tại, phiền phức của ngươi và Thương Lan học viện, chỉ mới bắt đầu!

Diệp Huyền yên lặng.

Cung Thanh Thành liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền:

- Người đến đây, đều được các thế lực tỉ mỉ bồi dưỡng, hôm nay những người này đều mất mạng trong tay các ngươi, nhất định những người kia sẽ không từ bỏ ý đồ! Đặc biệt là Thương Mộc học viện Đại Vân đế quốc Thanh Châu, còn có Ám giới kia, hai thế lực này đều cực kỳ coi trọng mặt mũi, hôm nay người của bọn hắn ngã xuống ở đây, bọn hắn nhất định sẽ trả thù. Mà lần này, những thế lực này sẽ không nói quy tắc với các ngươi.

Nói xong, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Đơn giản mà nói, đây là lúc so hậu trường. Mà bây giờ, ta cũng không thể nhúng tay, chư vị, nếu có thời gian, mời tới Đại Vân đế quốc. Nếu chư vị bình an vượt qua mối nguy lần này, ta tin tưởng, không lâu sau, chư vị sẽ tới Đại Vân đế quốc, dù sao nơi đó, mới là đại võ đài chân chính. Cáo từ!

Nói xong, hắn ôm quyền với đám người Diệp Huyền, sau đó xoay người rời đi.

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:

- Đây là hắn đang kết giao với chúng ta sao?

Khương Cửu lãnh đạm nói:

- Nếu ngươi có thể sống sót thật tốt, đồng thời ngày càng ưu tú, hắn sẽ kết giao với ngươi, nhưng nếu ngươi là một bao cỏ, sợ là cả nói, hắn cũng khinh thường nói với ngươi một câu. Một vài thiên tài, tâm tính cực kỳ cao ngạo, bọn hắn chỉ nhận thức người ưu tú, cũng chỉ kết giao với người ưu tú.

Mặc Vân Khởi khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Khương Cửu quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Trốn!

Trốn?

Mọi người nhìn về phía Khương Cửu!

Khương Cửu nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngươi nhất định phải trốn, không trốn, ngươi căn bản không còn đường sống. Bây giờ chạy trốn, chờ đợi ngày sau!

Diệp Huyền lắc đầu.

Khương Cửu cả giận nói:

- Không thể thay đổi một lần sao? Trốn thì có gì mà hổ thẹn!

Diệp Huyền cười khổ:

- Nếu ta trốn, đám người Mặc Điêu Mao sẽ làm sao đây? Thương Lan học viện sẽ thế nào?

Khương Cửu yên lặng.

Diệp Huyền nhìn về phía đám người Mặc Vân Khởi:

- Ta và muội muội không có lo lắng, có thể trốn khắp nơi, thế nhưng Mặc Điêu Mao, còn có Bạch Trạch, các ngươi thì khác, các ngươi có gia tộc, các ngươi căn bản không thể trốn đi. Nếu ta trốn, những người kia tất nhiên sẽ gây phiền phức cho các ngươi, hoặc sẽ tìm phiền phức với gia tộc các ngươi...

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Khương Cửu:

- Thậm chí sẽ tìm ngươi gây chuyện.

Khương Cửu yên lặng.

Mặc Vân Khởi thấp giọng thở dài:

- Diệp thổ phỉ, ngươi có chạy không! Về phần chúng ta...

Diệp Huyền lắc đầu, cắt ngang Mặc Vân Khởi:

- Chớ nói.

Nói xong, hắn giữ chặt tay Diệp Linh, cười nói:

- Huynh muội chúng ta, dám làm là dám đảm đương.

Lúc này, Khương Cửu bên cạnh đột nhiên nói:

- Kỳ thật, tất cả mọi người đã ngồi chung một thuyền, những người kia sẽ không bỏ qua Tiểu Diệp Tử, càng sẽ không bỏ qua Thương Lan học viện.

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua ba người Mặc Vân Khởi:

- Nếu ba người các ngươi yếu đuối, là bao cỏ, có lẽ còn có một chút hi vọng sống, nhưng ba người các ngươi đều không yếu, thiên phú cũng cực mạnh, những người kia sẽ không lưu lại ba người các ngươi làm hậu hoạn! Bọn hắn tất nhiên sẽ chém tận giết tuyệt!

Mặc Vân Khởi lắc đầu thở dài:

- Quá ưu tú, cũng là một loại sai a!

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Da mặt của ngươi, còn dày hơn cái mông của ta!

Mặc Vân Khởi trừng mắt liếc Bạch Trạch:

- Ngươi không nói lời nào, cũng không ai nghĩ ngươi câm điếc!

Bạch Trạch lãnh đạm nói:

- Nhìn ngươi là khó chịu.

Mặc Vân Khởi lui về sau mấy trượng, hắn vẫy tay với Bạch Trạch:

- Tới đánh ta a!

Bạch Trạch:

- ...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui