Kiếm Tôn

Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu nói khẽ:

- Về học viện trước!

Mấy người gật đầu.

Lúc này, Túy Tiên lâu Cửu lâu chủ và Khương Càng Thiên đột nhiên xuất hiện trong sân, Cửu lâu chủ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói:

- Tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt!

Diệp Huyền hành lễ thật sâu với Cửu lâu chủ cùng Khương Càng Thiên, nói:

- Đa tạ hai vị âm thầm tương trợ.

Nhìn thấy Diệp Huyền như vậy, Cửu lâu chủ cùng Khương Càng Thiên càng tươi cười sáng lạn.

Bọn họ lần này đứng đội, xuất thủ tương trợ, là vì cái gì? Đương nhiên là vì lôi kéo Diệp Huyền, hiện tại, Diệp Huyền cảm kích như thế, đúng là mục đích của bọn họ.

Không ai muốn trợ giúp một tên bạch nhãn lang!

Cửu lâu chủ cười nói:

- Các vị muốn đi đế đô, thật đúng lúc, có thể ngồi vân thuyền của Túy Tiên lâu chúng ta, vân thuyền của Túy Tiên lâu chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng!

Diệp Huyền ôm quyền, nói:

- Vậy đa tạ rồi!

Cửu lâu chủ cười nói:

- Đều là chuyện nhỏ, tiểu hữu không cần khách khí như thế!

Rất nhanh, mọi người leo lên vân thuyền, quay trở lại đế đô.

Chung quanh vân thuyền, Cửu lâu chủ và Khương Càng Thiên cùng với Kỷ lão đầu tự mình hộ tống!

Nơi nào đó.


Thác Bạt Ngạn nhìn đám người Diệp Huyền rời đi, không nói gì.

Sau lưng nàng, lão giả kia trầm giọng nói:

- Còn tốt lần này Ninh quốc ta không có tham dự vây quét, bằng không thì, sợ rằng sẽ hao tổn không biết bao nhiêu thiên tài.

Lão phụ bên cạnh nhẹ lão giả gật đầu, nói:

- Đám người Diệp Huyền này đều không yếu, đặc biệt là Diệp Huyền kia, một thân thực lực, sợ rằng đã có thể ngạnh kháng Thần Hợp cảnh...

Nói đến đây, nàng dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh, nói:

- Nghe nói, người ta năm đó mang theo muội muội đi tới Thương Mộc học viện, hy vọng có thể gia nhập Thương Mộc học viện, nhưng mà Thương Mộc học viện lại cự tuyệt hắn ngoài cửa... Đám trưởng lão của Thương Mộc học viện đúng là não heo, yêu nghiệt như thế, cứ như vậy mà thả cho Thương Lan học viện, những trưởng lão đạo sư của Thương Mộc học viện, sợ rằng trái tim đang nhỏ máu đấy!

Thác Bạt Ngạn lãm đạm nói:

- Thịnh cực tất suy!

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về chân trời phương xa, nói:

- Nội bộ Đại Vân đế quốc đã mục nát, thế lực ẩn thế tấp nập xuất hiện, một ít quốc gia xung quanh càng xắn tay áo lên... Mảnh đất Thanh Châu này, sợ rằng không có bao nhiêu thời gian thái bình.

Sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão phụ gật đầu, nói:

- Còn tốt lần này ta không có tham dự vây quét người này, nếu nhảy vào vũng nước đục của các nhân tài này, đối với chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện được không bù mất.

Nói đến đây, nàng thấp giọng thở dài, nói:

- Nếu Diệp Huyền này là Ninh quốc chúng ta... Đáng tiếc!

Thác Bạt Ngạn lãm đạm nói:

- Tâm tình của người này như thế nào? Có ý niệm quốc gia hay không?

Lão phụ thở dài lần nữa, nói:

- Bệ hạ có chỗ không biết, người này ngày đó nhìn thấy Đường quân tàn sát bách tính Khương quốc tại Lưỡng Giới thành, ngày đó trong thành không có một người nào dám ra tay, chỉ có hắn đứng ra, cuối cùng hắn dám lấy sức một mình ngăn cản mấy ngàn thiết kỵ Đường quân... Hoàng thất Khương quốc làm sao không bảo vệ hắn cơ chứ, ngoại trừ coi trọng thiên phú của hắn ra, khẳng định cũng có nguyên nhân rất lớn bởi vì việc này. Một thiên tài, thiên tài tuyệt thế, lại xem mình là người Khương quốc, có ý niệm quốc gia, lại hung hãn không sợ chết giữ gìn tôn nghiêm quốc gia... Hoàng thất Khương quốc tự nhiên sẽ cực lực lôi kéo và duy trì.


Đôi mắt Thác Bạt Ngạn chậm rãi đóng lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, lão phụ lại nói:

- Nhưng mà, người này đã chém giết nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy, những thế lực sau lưng của đám người này, đặc biệt là Đại Vân đế quốc và Thương Mộc học viện, còn có Ám giới, hai thế lực này sẽ trả thù, dùng thực lực của Thanh Châu Thương Lan học viện, căn bản không thể bảo vệ nổi hắn. Nhưng mà, việc này nói cho cùng cũng không quan hệ đến Ninh quốc chúng ta!

Thác Bạt Ngạn đột nhiên mở mắt ra, nói:

- Truyền lệnh xuống, bảo đám người phía dưới không ngừng quan sát động tĩnh của Khương quốc.

Lão phụ do dự một chút, sau đó gật đầu, nói:

- Vâng!

Thác Bạt Ngạn quay người rời đi.

...

Trên vân thuyền, sau khi mấy người Diệp Huyền leo lên vân thuyền, bọn họ đều tiến vào phòng mình.

Chữa thương!

Trong bí cảnh, mọi người đều nhận thương thế khác nhau, bọn họ hiện tại, việc cấp bách chính là phải chữa khỏi thương thế!

Chung quanh vân thuyền còn có Cửu lâu chủ cùng Khương Càng Thiên cùng với Kỷ lão đầu thủ hộ.

Rõ ràng, đều sợ ám chiêu đến từ Thương Mộc học viện.

Hiện tại Thương Mộc học viện đã như chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng dám làm!

Nơi nào đó, Khương Càng Thiên tìm tới Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu vẫn say khướt.

Khương Càng Thiên đánh giá Kỷ lão đầu, trầm giọng nói:

- Rốt cuộc sau lưng tiểu tử kia là người nào?


Kỷ lão đầu uống một ngụm rượu, lắc đầu.

Khương Càng Thiên cười khổ, nói:

- Kỷ huynh, ngay cả ta cũng không thể nói sao?

Kỷ lão đầu lắc đầu lần nữa, nói:

- Ta cũng không biết.

Khương Càng Thiên cau mày, nói:

- Ngươi làm sao có thể không biết...

Kỷ lão đầu lãm đạm nói:

- Chưa từng hỏi qua, cũng sẽ không hỏi!

Hắn tự nhiên biết phía sau Diệp Huyền có người, bằng không thì, Diệp Huyền có yêu nghiệt, cũng không có khả năng có thành tựu Kiếm đạo cao như hiện tại! Thế nhưng, hắn chưa bao giờ hỏi qua!

Khương Càng Thiên im lặng một lát, lại nói:

- Sau này, ngươi muốn ứng phó ra sao?

Ứng phó!

Hiện tại kẻ ngu cũng biết, Thương Lan học viện sau đó phải đối đầu với những thế lực kia trả thù điên cuồng!

Kỷ lão đầu rót rượu cho mình, sau đó nằm trên không trung, chỉ chốc lát đã có tiếng ngáy vang lên.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khương Càng Thiên đen lại.

Một lát sau, Khương Càng Thiên quay người rời đi.

Khương Càng Thiên lại tìm đến Cửu lâu chủ.

Khương Càng Thiên đang muốn nói chuyện, Cửu lâu chủ trực tiếp lắc đầu, nói:

- Ta cái gì cũng không biết!

Sắc mặt Khương Càng Thiên cứng đờ, một lát sau, hắn cười khổ, nói:

- Một chút cũng không thể lộ ra? Nói thực ra, lão phu hiện tại vô cùng hoảng hốt.


Cửu lâu chủ trầm giọng nói:

- Thương Mộc học viện làm việc như thế, thật sự là vô cùng bỉ ổi, loại học viện hèn hạ vô sỉ như thế, Túy Tiên lâu ta cũng không quen nhìn, bởi vậy, mặc kệ phía sau hắn có người hay không, Túy Tiên lâu ta sẽ đứng về phía hắn! Thế giới này, vẫn cần phải có một ít chính nghĩa!

Khóe miệng Khương Càng Thiên hơi co giật, nói:

- Nghe thật tốt...

...

Trong Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền thôn phệ một viên Kim Sang đan, hiệu quả đan dược vô cùng tốt, vết thương trên người hắn đã khôi phục với tốc độ cực nhanh.

Diệp Huyền nhắm mắt lại, giữa chân mày của hắn xuất hiện một chữ "Thổ" màu vàng.

Đạo tắc!

Thông qua đạo tắc này, hắn hiện tại có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong Giới Ngục tháp thứ nhất, thậm chí cảm nhận được một tia lực lượng thần bí như có như không.

Giống như lực lượng của tầng thứ nhất Giới Ngục tháp!

Nữ tử thần bí cùng nói với hắn, hắn hiện tại có khả năng thôi động Giới Ngục tháp tầng thứ nhất đối địch, nhưng rất nguy hiểm, nếu như không đến thời khắc nguy hiểm nhất, tận lực đừng có dùng!

Hiện tại, khi hắn nếm thử tiếp xúc với lực lượng này, hắn lại có cảm giác tim đập nhanh!

Giống như thân thể bị rút khô!

Diệp Huyền vội vàng thu hồi đạo tắc!

Hiện tại, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, trên trán đổ mồ hôi lạnh như mưa!

Hư thoát!

Hắn cảm giác toàn thân mình hiện tại lâm vào trạng thái hư thoát!

Diệp Huyền vô cùng kinh hãi, rốt cuộc đó là lực lượng gì?

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận