Kiếm Tôn

Lão giả áo bào đen cau mày, hắn quay đầu nhìn thiếu niên được lão giả mang tới cách đó không xa, thiếu niên hơi cúi đầu, không dám nói lời nào.

Hắn nào dám nói chuyện?

Lão giả vừa rồi đã bị một kiếm miểu sát đấy!

Thấy thiếu niên không nói lời nào, vẻ mặt lão giả áo bào đen lúc này lạnh buốt, nói:

- Tiền đồ!

Nói xong, hắn nhìn sang nữ tử váy trắng cách đó không xa, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên không có dấu hiệu nào xuất hiện giữa chân mày lão giả, kiếm vào nửa tấc, máu tươi tuôn ra!

Lão giả áo bào đen ngây dại!

Nữ tử váy trắng lại nói:

- Im lặng, chớ nói nhiều. Hiện tại, gọi người cho ta, gọi mạnh nhất đến, quá yếu, giết không có ý nghĩa, chưa hết hứng!

Mọi người: “...”

Lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, nói:

- Ngươi là...

Xùy!

Cánh tay phải của lão giả áo bào đen bị chén tận gốc!

Máu tươi phun ra như suối nước!

Sắc mặt lão giả áo bào đen trắng bệch!

Dưới ánh trăng, tay phải của nữ tử váy trắng nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc bên tai, nói:

- Ngươi quá yếu, ta không muốn nói chuyện với ngươi, hiện tại, gọi người, lập tức gọi người.

Lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, một lát sau, hắn bóp nát một viên truyền âm thạch.

Thật gọi người!

Hắn tự nhiên phải gọi người!

Mặc kệ người trước mắt là ai, hắn bây giờ có thể làm cũng chỉ có thể gọi người mạnh hơn đi ra nói chuyện với nữ tử váy trắng.

Đương nhiên, hắn biết, lần này Đại Vân Thương Mộc học viện xem như ngã nhào rồi!

Người trước mặt... Mạnh đến mức làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng!

Lúc này, thanh kiếm màu xanh lá lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, kiếm trực chỉ Diệp Huyền.

Mọi người không hiểu.

Dưới ánh trăng, nữ tử váy trắng lạnh lùng nói:

- Nói, ngươi sai ở nơi nào!

Sai?

Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn nghĩ nghĩ một lát, nói:

- Ta sai khi gây tai hoạ. Ta...

Ba!

Thanh kiếm màu xanh lá đập vào cánh tay Diệp Huyền, trong nháy mắt, cánh tay của Diệp Huyền đỏ bừng!

Diệp Huyền đau đến mức cắn răng.

Nữ tử váy trắng lạnh lùng nói:

- Gây tai hoạ? Đây là sai sao? Đây là sai sao? Nếu như nói sai, đó chính là ngươi chọc quá nhỏ. Chuyện nhỏ như thế cũng làm phiền ta, ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi không thể chọc họa lớn một chút hay sao?

Diệp Huyền: “...”

Mọi người:”...”

Nữ tử váy trắng lạnh lùng nói:

- Tiếp tục suy nghĩ, chính mình sai ở nơi nào!

Diệp Huyền nghĩ trong chốc lát, sau đó nói:

- Thực lực của ta yếu...

Ba!

Thanh kiếm lại đánh vào cánh tay phải của Diệp Huyền, Diệp Huyền đau tới mức thân thể run rẩy... Bởi vì trong kiếm ẩn chứa một tia kiếm khí lăng lệ.

Kiếm khí vào cơ thể, đánh không phải cánh tay, mà là toàn bộ thân thể và dây thần kinh!

Đúng là đau thấu tim gan!

Trên không, nữ tử váy trắng cười lạnh một tiếng, nói:

- Yếu? Ngươi còn biết mình yếu? Nhưng đây không phải lỗi của ngươi, những người này lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi không thể địch, cũng như người bình thường. Tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc ngươi sai ở nơi nào!

Diệp Huyền im lặng rất rất, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, nói:

- Ta không có sai!

Nữ tử váy trắng không nói gì.

Diệp Huyền gằn giọng nói:

- Những thế lực này bắt muội muội của ta, ta muốn giết chết bọn chúng! Bọn họ đến báo thù ta, đúng, ta yếu, ta bị đánh, ta nhận! Thế nhưng, ta không sai, nếu như cho ta làm lại lần nữa, ta vẫn muốn giết chết bọn chúng! Đúng, ta yếu, thế nhưng, nếu ai khi dễ muội muội và bằng hữu của lão tử, ta sẽ giết kẻ đó!

Nữ tử váy trắng lãm đạm nói:

- Chơi không lại thì sao?

Diệp Huyền gằn giọng nói:

- Chơi không lại cũng phải chơi! Lão tử thà chết đứng cũng không muốn sống quỳ.

Trên không, nữ tử váy trắng im lặng một lát, sau đó nói:

- Phóng xuất kiếm ý của ngươi!

Nghe vậy, Diệp Huyền phóng xuất kiếm ý của mình.

Một lát sau, nữ tử váy trắng nói khẽ:

- Kiếm ý có chia nhiều loại, ngươi có biết kiếm ý của ngươi là gì không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử váy trắng im lặng một lát, sau đó nói:

- Kiếm ý của ngươi...

Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng im lặng một lát, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, chân trời xa xôi rung động mạnh, rất nhanh, một bóng mờ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhìn thấy đạo hư ảnh này, vẻ mặt lão giả áo bào đen phía dưới đầy kích động.

Sắc mặt Cửu lâu chủ cùng Khương Càng Thiên cũng ngưng trọng.

Ngưng trọng!

Bởi vì người tới, khả năng là cường giả mạnh hơn Vạn Pháp cảnh đỉnh phong!

Chân trời, cái bóng mờ kia đột nhiên nói:

- Các hạ là người nào?

Nữ tử váy trắng thản nhiên nhìn hư ảnh, nói:

- Thế nào, ngươi chính là người mạnh nhất của học viện kia?

Hư ảnh lãm đạm nói:

- Các hạ, ngươi giết mấy học viện của ta, không nói lý do sao?

Đúng lúc này, thanh kiếm màu xanh lá trước mặt Diệp Huyền bay thẳng về phía chân trời.

Nơi xa, hai tay hư ảnh đột nhiên nâng lên, sau một khắc, hắn đè ép về phía trước, hắn vừa đè ép thì không gian trước mặt hắn vặn vẹo dữ dội, nhưng mà, thanh kiếm màu xanh lá trực tiếp đâm xuyên qua không gian kia, sau đó xuất hiện trước mặt hư ảnh.

Nội tâm hư ảnh hoảng hốt, tay phải hắn vẫn đè ép ở phía trước, lần đè ép này giống như một tòa núi lớn đè xuống, trong lòng bàn tay ẩn chứa lực lượng đáng sợ có thể hủy diệt cả đế đô!

Nhưng mà, thanh kiếm màu xanh lá dễ dàng đánh tan lực lượng của hư ảnh, sau đó xuyên qua lòng bàn tay của hư ảnh, cuối cùng, thanh kiếm đã xuất hiện trước chân mày hư ảnh kia.

Oanh!

Hư ảnh run lên kịch liệt, hiện ra bản thể!

Là một người gầy gò!

Lão giả gầy gò dùng ánh mắt khó tin nhìn nữ tử váy trắng, trong lòng đã rung động đến cực điểm!

Một kiếm này... Đã vượt qua nhận biết của hắn!

Nơi xa, nữ tử váy trắng lãm đạm nói:

- Nói lí do? Ngươi muốn nói lí do? Giải thích của ta chính là, ta giết còn chưa đủ thoải mái, đang còn muốn giết thêm mấy người!

Vừa dứt lời, đột nhiên tay trái của nàng điểm xuống.

Xùy!

Một sợi kiếm quang trực tiếp xuyên thủng qua mi tâm của lão giả áo bào đen!

Thân thể lão giả ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử lão giả khô gầy co rút dữ dội, hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, nói:

- Các, các hạ... Đến từ Trung Thổ thần châu? Ta...

Lúc này, một đạo kiếm quang lóe lên.

Xùy!

Cánh tay phải của lão giả khô gầy bay ra ngoài.

Dưới ánh trăng, tay trái nữ tử váy trắng thả lỏng phía sau, tay phải của nàng nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc bên tai, nói:

- Không nên phí lời, tiếp tục gọi người, sau đó để cho ta an tĩnh giết người!

Phía dưới, Cửu lâu chủ cười khổ không thôi.

Chuyện xảy ra với Diệp Huyền trên vân thuyền Túy Tiên lâu, hắn tự nhiên cũng biết một chút. Có thể tưởng tượng ra cảnh đám người Tam lâu chủ cảm thấy tuyệt vọng và bất đắc dĩ khi đối mặt với nữ tử váy trắng như thế nào!

Rõ ràng là ta mạnh hơn ngươi, muốn khi dễ ngươi đấy!

Trên không, vẻ mặt của lão giả khô gầy khó nhìn tới cực điểm, gọi người?

Gọi đi tìm cái chết sao?

Ngã nhào!

Thật sự ngã nhào!

Không chỉ ngã nhào, còn tổn thất nặng nề!

Đúng lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên nói:

- Học viện của các ngươi ở nơi nào?

- -------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui