Kiếm Tôn

Trong điện.

Diệp Huyền ngồi dưới đất, hắn cứ ngồi như vậy, không biết qua bao lâu, hắn xuất ra một hồ lô rượu và uống một ngụm.

Có hơi nóng!

Nhưng mà, mùi vị cũng không tệ!

Thế là, hắn cứ uống thêm mấy ngụm...

Rất nhanh, gương mặt hắn đỏ bừng.

Hắn trước kia rất uống ít rượu, phải nói, cơ bản không uống rượu, bởi vì hắn thấy, uống rượu sẽ hỏng việc! Mà bây giờ, uống hai ngụm, hắn phát hiện, cũng không tệ lắm.

Uống vào uống vào, Diệp Huyền đột nhiên quỳ xuống dưới linh bài của Kỷ lão, hai tay của hắn ôm đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.

Bộ dáng Kỷ lão trước khi chết, hắn làm sao quên?

Chưa bao giờ quên!

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, hắn quay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, hắn ngừng lại, nói khẽ:

- Kỷ lão, ngươi yên tâm, Thanh Châu Thương Mộc học viện, Ám giới... Những thế lực hại chúng ta, ta sẽ không bỏ qua cho kẻ nào. Trung Thổ Thần Châu bên kia, ta cũng sẽ mang theo đám người lão Mặc đi, sư tôn của ngươi, chính là sư tổ của chúng ta, chúng ta không nhận Thương Lan tổng viện, thế nhưng, sư tổ này, chúng ta nhận.

Nói xong, hắn rời khỏi Anh Linh điện.

Ngoài điện, ánh trăng treo trên bầu trời cao, ánh trăng chiếu nghiêng xuống, mặt đất như bị nhuộm bạc.

Diệp Huyền đi về nơi xa, đi xiêu xiêu vẹo vẹo...

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới hậu sơn, ven đường, hắn thấy đang chạy Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi ngừng lại, hắn đánh giá Diệp Huyền, nhíu mày, nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi uống say?

Diệp Huyền lắc đầu, nói:


- Uống gì mà say? Không uống say!

Nói xong, bàn tay hắn mở ra, Linh Tú kiếm xuất hiện trong tay hắn, tay hắn cầm Linh Tú kiếm trực chỉ Mặc Vân Khởi, nói:

- Mặc Điêu Mao, đến, đến, tới luyện kiếm...

Vừa dứt lời, hắn đã xông lên phía trước!

Nhìn thấy Diệp Huyền tới thật, sắc mặt Mặc Vân Khởi thay đổi, hắn lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Huyền, nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi uống rượu nổi điên cái gì thế, ngươi...

Mặc Vân Khởi dứt lời, bởi vì Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đã chém về phía hắn!

Mặc Vân Khởi kinh hãi, không ngừng lui về phía sau, kiếm của Diệp Huyền nhanh như thiểm điện, không ngừng đuổi theo hắn.....

Mặc Vân Khởi vừa chạy vừa mắng:

- Diệp thổ phỉ, ngươi nổi điên gì thế, nhanh lên dừng lại cho lão tử, bằng không ta sẽ đánh ngươi...

Diệp Huyền không có dừng lại, hắn cứ đuổi theo Mặc Vân Khởi, cứ như vậy, hai người chạy như bay, rất nhanh, Mặc Vân Khởi chạy tới vị trí của Bạch Trạch, Bạch Trạch hiện tại đang nằm trên mặt đất thở hồng hộc, khi thấy Diệp Huyền đuổi theo Mặc Vân Khởi, hắn ngạc nhiên, nói:

- Mặc Điêu Mao, tại sao ngươi chọc hắn!

Mặc Vân Khởi lườm Bạch Trạch, nói:

- Chọc cọng lông! Cái tên này uống rượu uống say. Vừa rồi nhìn thấy ta liền chém...

Nói đến đây, đột nhiên hắn nghiêng người tránh sang một bên, một đạo kiếm quang lướt qua người hắn.

Xùy!

Chuôi kiếm này rơi xuống cách mặt Bạch Trạch vài tấc!

Yết hầu Bạch Trạch co giật, sau đó hắn bò dậy.

Thân thể hắn thật sự cường hãn, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền rất sắc bén, trọng yếu nhất chính là, kiếm này là Minh giai trung phẩm!

Lúc này, Diệp Huyền run rẩy đi tới cách Mặc Vân Khởi không xa, gương mặt hắn đỏ bừng, trong tay còn cầm hồ lô rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm...

Nhìn thấy cảnh này, Mặc Vân Khởi mặt đen lại, nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên khẽ vẫy tay phải, Linh Tú kiếm rơi vào trong tay hắn, hắn cầm kiếm chỉ vào Mặc Vân Khởi, tức giận nói:

- Ngươi là ai, vì sao tự tiện xông vào Thương Lan học viện ta!

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp cầm kiếm lao về phía Mặc Vân Khởi.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm này là Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhìn thấy kiếm này, sắc mặt Mặc Vân Khởi thay đổi, hắn xoay người chạy.

Bên cạnh, Bạch Trạch vùi đầu vào trong lòng đất, hắn không nhúc nhích, trong miệng mặc niệm:

- Không nhìn thấy ta... Không nhìn thấy ta...

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!


Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch rất quen thuộc với kiếm này!

Tuyệt đối là sát chiêu mạnh nhất của Diệp Huyền!

Đối mặt một chiêu này của Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi không có dục vọng chiến đấu, hắn trực tiếp bỏ chạy!

Bạch Trạch cũng không dám tiếp chiêu này, hắn lựa chọn giả chết!

Diệp Huyền hiện tại đã say khướt, tạm thời lánh phong mang của hắn mới tốt...

Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, Linh Tú kiếm cũng ngưng tại chỗ, rất nhanh, Diệp Huyền ngã xuống.

Rõ ràng, hắn đã say đến mức ngất đi.

Nơi xa, Mặc Vân Khởi dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền nằm dưới đất, thấp giọng thở dài, lại đi trở về.

Dưới ánh trăng, ba người nằm trên đá lớn.

Diệp Huyền dựa lưng vào tảng đá, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch cũng dựa vào bên cạnh.

Ba người không nói gì thật lâu.

Lúc này, Diệp Huyền nói:

- Trùng kiến Thương Lan học viện, báo thù cho Kỷ lão đầu... Sẽ rất khó, cũng rất nguy hiểm. Các ngươi...

- Ngừng!

Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:

- Diệp thổ phỉ... Ta nghe hiểu ý của ngươi, ngươi muốn chúng ta rời đi?

Diệp Huyền yên lặng.

Hắn biết, chuyện báo thù là một chuyện phi thường khó khăn. Hắn không biết Thanh Châu và Ám giới cùng Thương Mộc học viện mạnh đến cỡ nào, thế nhưng hắn biết, tuyệt đối không phải bọn họ hiện tại có thể đối kháng!

Mà hai thế lực kia, có khả năng cũng không từ bỏ ý đồ!

Trừ việc này ra, hắn còn muốn đi tổng viện Trung Thổ Thần Châu Thương Lan... Qua bên kia, tự nhiên không phải đi giảng đạo lý!


Trong cái thế giới này, muốn giảng đạo lý, trước tiên cần phải giảng nắm đấm! Nắm đấm lớn hơn so với người khác, người khác mới giảng đạo lý với ngươi!

Con đường sau này rất khó đi!

Lúc này, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Diệp thổ phỉ, chúng ta biết, con đường sau này rất khó đi, cũng bởi vì nó khó đi, chúng ta mới càng phải cố gắng.

Nói xong, hắn nhìn về phía chân trời, nói khẽ:

- Tương lai có cái gì, mọi người cùng nhau gánh, đường đi cùng đi, gánh không được, chúng ta cùng chết. Mặc dù ta cũng không muốn chết, nhưng ta càng không muốn làm kẻ hèn nhát. Còn nữa, Kỷ lão đầu không đơn thuần vì một mình ngươi mà chết, còn có ta và to con! Mối thù của hắn, tâm nguyện của hắn, chúng ta có trách nhiệm thay hắn hoàn thành.

Bạch Trạch gật đầu, nói:

- Cùng gánh, không thể bớt người nào.

Nói xong, hắn nắm tay phải thật chặt, trong nháy mắt, toàn bộ cánh tay phải của hắn phồng lên, trên đó, nổi gân xanh, vô cùng.doạ người

Bạch Trạch nhìn Diệp Huyền, chân thành nói:

- Ta sắp có thể kích phát huyết mạch trong người, ta rất biết đánh nhau!

Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua Bạch Trạch, nói:

- To con, trong cơ thể ngươi có huyết mạch yêu thú, là yêu thú gì? Không phải là a miêu a cẩu gì đó chứ.....

Ầm!

Mặc Vân Khởi bay ra ngoài.

- ---------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận