Kiếm Tôn

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên phất phất tay, trong chốc lát, những binh lính kia dồn dập thối lui, lui rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Huyền: "..."

Thác Bạt Ngạn đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Tốc độ tăng trưởng thực lực của ngươi có chút không bình thường!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi là ai!

Thác Bạt Ngạn cười lạnh:

- Ngươi nói xem?

Diệp Huyền cười khổ, hắn không ngốc, giờ phút này, hắn đã đoán được thân phận của nữ nhân trước mắt!

Hắn không biết Quốc chủ Ninh quốc tên gọi là gì, thế nhưng hắn biết, Quốc chủ Ninh quốc là nữ... Không thể nghi ngờ, chính là vị trước mắt a!

Thác Bạt Ngạn!

Vẻ mặt Diệp Huyền có chút phức tạp, nữ nhân này lại chính là Quốc chủ Ninh quốc!

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi có thể đi về!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng đi theo, lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Diệp Huyền:

- Làm sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Lần này ta tới, là đại biểu Khương quốc mà tới!

Thác Bạt Ngạn lạnh lùng nói:

- Yên tâm, Ninh quốc ta sẽ không xuất binh đánh Khương quốc! Sự tình lần này, Ninh quốc ta không tham dự!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền buông lỏng, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:

- Muốn làm chút việc lớn hay không?

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Muốn Ninh quốc ta kết minh cùng Khương quốc, giúp Khương quốc ngươi ngăn cản tai họa?

Diệp Huyền lắc đầu.

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ý nghĩ của ta, là lần này mấy nước Đường quốc đột kích, với Khương quốc ta mà nói, là một khiêu chiến, nhưng cũng là một kỳ ngộ, ngươi nên hiểu rõ ý tứ của ta.

Thác Bạt Ngạn nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ta sẽ không để Ninh quốc bị cuốn vào chiến tranh.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ta hiểu được.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mà đúng lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:

- Khu vực xung quanh đây, có một dong binh đoàn, chỉ có mười hai người, nhưng mỗi người đều là cường giả Thông U cảnh đỉnh phong, nếu ngươi có tiền, có thể mời bọn họ trợ lực một chút.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Mời bọn họ phải mất bao nhiêu tiền?

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Ít nhất hơn trăm triệu kim tệ!

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền lập tức co quắp... Hơn trăm triệu kim tệ a!

Đây quá là đắt con mẹ nó a!

Mời không nổi!

Lúc này, Thác Bạt Ngạn lại nói:

- Thế nhưng, tuyệt đối có giá trị! Trọng yếu nhất, chính là không nên để bọn hắn bị Đường quốc mời đi, bằng không, đến lúc đó ngươi sẽ rất đau đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta không có tiền!

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi có thể mượn a!

Mượn?

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

- Tìm ai mượn? Ngươi sao?

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Tìm ta mượn, cũng không phải không được, nhưng mà, ta cần vật thế chấp.

Nói đến đây, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Thứ bảo vật có thể hấp thu đại địa chi lực hẳn là ở trên thân ngươi a?

Đại địa chi lực!

Đạo tắc!

Trong lòng Diệp Huyền lập tức đề phòng. Nữ nhân này, lại có thể đánh chủ ý lên đạo tắc!

Không có cửa đâu!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ta không biết ngươi đang nói gì, nếu Ninh quốc không định xuất chiến, vậy ta cáo từ.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thác Bạt Ngạn đột nhiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Lúc này, một lão giả và lão phụ xuất hiện sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão giả trầm giọng nói:

- Những người kia có động tác lớn, nhưng không biết là gì, tóm lại, lần này Khương quốc nhất định sẽ tổn thất nặng nề!

Thác Bạt Ngạn chậm rãi đóng hai mắt lại:

- Để toàn bộ thám tử dưới tay đi điều tra, nắm rõ hết thảy tin tức xung quanh từng giây!

Lão giả khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền vốn đã rời đi đột nhiên quay trở lại.

Thác Bạt Ngạn thất thần.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, hắn do dự một chút, sau đó nói khẽ:

- Chuyện là, là... Ngươi không mang thai hài tử a?

Thác Bạt Ngạn: "..."

Thác Bạt Ngạn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Bành!

Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, vừa bay, bay xa trọn vẹn vài chục trượng!

Đúng là Diệp Huyền.

Vài chục trượng bên ngoài, Diệp Huyền nện ầm ầm xuống đất, trực tiếp nện ra một hố sâu trên mặt đất.

Sắc mặt Thác Bạt Ngạn tái xanh, đang muốn xuất thủ lần nữa, mà Diệp Huyền phía xa lập tức đứng lên chạy mất dạng, tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng cái đã biến mất ở nơi xa.

Nhìn Diệp Huyền chạy còn nhanh hơn thỏ, Thác Bạt Ngạn đột nhiên cười.

Buồn cười!

Mang thai?

Nàng tự nhiên cũng phi thường để ý chuyện này, trên thực tế, nàng cũng không mang thai!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên chạy trở về.

Nụ cười của Thác Bạt Ngạn trong nháy mắt lạnh đi.

Diệp Huyền cách Thác Bạt Ngạn thật xa, hắn vuốt vuốt lồng ngực vẫn còn khó chịu, sau đó nói:

- Ta sẽ trở thành Kiếm Tiên!

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Liên quan gì đến ta?

Diệp Huyền chân thành nói:

- Nếu như ta trở thành Kiếm tiên, vậy ngươi chính là người từng ngủ với Kiếm tiên, đúng không?

Thác Bạt Ngạn nheo mắt:

- Có phải ngươi muốn chết hay không?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền nửa ngày, sau đó nói:

- Kiếm tiên? Ta không biết ngươi sẽ trở thành Kiếm tiên hay không, ta chỉ biết, ngươi nhất định sẽ trở thành tiện tiên!

Diệp Huyền: "..."

Thác Bạt Ngạn không nói gì nữa, quay người rời đi, thế nhưng rất nhanh, nàng ngừng lại:

- Kiếm tiên hay không, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Một nam nhi có cốt khí, trọng tình nghĩa, cho dù hắn không phải Kiếm tiên, ta vẫn tôn trọng hắn.

Nói xong, nàng bước nhanh biến mất ở nơi xa.

Tại chỗ, Diệp Huyền trầm mặc một lát, quay người rời đi.

Sau khi đạt được đáp án chuẩn xác của Thác Bạt Ngạn, Diệp Huyền cũng thở dài một hơi, Ninh quốc không xuất thủ, vậy tình cảnh của Khương quốc đã không còn là tuyệt cảnh!

Trước cửa thành, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lần này mấy quốc gia không chỉ đơn thuần nhằm vào Khương quốc, còn có nhằm vào hắn và Thương Lan học viện!

Hắn biết rõ, Thương Mộc học viện và Ám giới không muốn để hắn trưởng thành!

Nhưng còn tốt, đối phương sẽ không dám phái cường giả phía trên Vạn Pháp cảnh đến đây, mặc dù vậy, nhưng hắn cũng không dám khinh thường!

Vừa rồi đánh một trận với Thác Bạt Ngạn, để cho hắn hiểu được, trong Thần Hợp cảnh, cũng có nhân vật hết sức mạnh mẽ. Vừa rồi hắn không dùng toàn lực, Thác Bạt Ngạn cũng không dùng toàn lực, nếu liều chết, hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn chiến thắng Thác Bạt Ngạn!

Đương nhiên, hắn cũng không yếu!

Thu hồi suy nghĩ, hắn đang muốn rời khỏi, đúng lúc này, một lão đầu lưng còng lướt qua bên cạnh hắn đột nhiên rút ra từ trong tay áo một cây chủy thủ, cắt ngang tới phần bụng của hắn.

Nhanh!

Phi thường nhanh, tựa như độc xà xuất kích, khiến người ta khó mà phản ứng!

Giờ khắc này, Diệp Huyền căn bản không thể trốn tránh, mà hắn cũng không trốn tránh, một khắc khi lão đầu chém tới phần bụng của hắn, hai quả đấm của hắn đột nhiên đánh vào hai bên trái phải đầu lão đầu.

Ầm!

Đầu lão đầu lập tức nổ tung.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui