Kiếm Tôn

Một thanh âm kim thiết va chạm vang lên chói tai.

Diệp Huyền trực tiếp bị chấn đến mép lôi đài, thế nhưng hắn lập tức lại vọt tới trước mặt An Lan Tú, có điều, hắn còn chưa xuất kiếm, mũi thương của An Lan Tú đã trực chỉ mi tâm, khoảng cách không tới nửa tấc!

Chỉ là, đáy mắt An Lan Tú đã ánh lên một tia kinh ngạc, bởi khi vừa giao kích, nàng từng nghĩ sẽ tới điểm là dừng, nhưng thực sự, nàng không dừng, một thương này cũng không giết được Diệp Huyền!

Khóe miệng hơi cuộn lên:

- Ý thức chiến đấu của ngươi không tồi!

Thanh âm vừa dứt, tay phải nhẹ lắc một cái, trường thương như một đầu độc xà, linh hoạt quỷ dị quật vào vai Diệp Huyền.

Cơ hồ cùng lúc, Diệp Huyền đột nhiên lao tới một cái, mượn lực một thương kia, Linh Tiêu kiếm đâm thẳng tới trước ngực An Lan Tú!

Dùng thương đổi cơ hội!

Khóe miệng An Lan Tú càng cong, cũng không thấy nàng làm gì, trường thường trong tay đã dựng thẳng, ngăn kiếm của Diệp Huyền!

Keng!

Lại một thanh âm kim thiết chói tai vang lên!

Một kiếm không thành, Diệp Huyền quỷ mị tung bay, sau đó, một kiếm quỷ dị đâm về mi tâm An Lan Tú!

Kiếm cách mi tâm chừng nửa tấc, liền đột nhiên dừng lại, bởi trường thương trong tay An Lan Tú, chẳng biết từ khi nào đã chống tại dưới nách Diệp Huyền, vốn cho rằng cứ vậy là kết thúc, nhưng ngay lập tức, Diệp Huyền nhẹ thả kiếm, hai tay nắm chặt trường hương, sau đố khẽ lách người, trực tiếp đánh tới An Lan Tú.

An Lan Tú hơi híp mắ, chân phải điểm nhẹ trên đất, cả người khẽ lướt về sai, thế nhưng, Diệp Huyền còn nằm trường thương của nàng, nàng lui, cũng kéo Diệp Huyền theo, Diệp Huyền thừa thế ôm lấy An Lan Tú, nhanh tới mức khiến An Lan Tú không kịp chuẩn bị!

Trong tầm mắt của vô số người, Diệp Huyền trực tiếp ôm An Lan Tú, sau đó hắn bỗng gầm thét, trực tiếp ôm quẳng!

Ầm!

Hai người cùng rơi xuống đất, Sinh Tử đài cũng vì thế mà run lên.

Sau một khắc, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!


Vừa lên, trực tiếp bay ra khỏi Sinh Tử đài!

Người này, chính là Diệp Huyền!

Ngoài Sinh Tử đài, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, lau máu nơi khóe miệng, sau đó nhìn về phía An Lan Tú:

- Ta không cố ý mạo phạm!

Đối diện, An Lan Tú khẽ đáng giá Diệp Huyền, cười nói:

- Ta hiểu, là người luyện võ, ta cũng không yếu ớt tới vậy. Vốn tưởng ngươi chỉ có kiếm thuật không tồi, không nghĩ tới, không chỉ kiếm thuật, mà khả năng cận thân chiến đấu cũng tốt như thế, hẳn là đã trải qua vô số sinh tử đúc kết.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, không nói thêm.

An Lan Tú lại nói:

- Lần này tỷ thế, ta ỷ vào ưu thế cảnh giới, hơi có chút không công bằng, ngay sau ngươi ta lại chiến thế nào?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua dlt, sau đó gật đầu:

- Tốt!

Người trước mắt này, mới thực sự là cao thủ, giao thủ với nàng, tốt hơn giao thủ với hư ảnh trong Giới Ngục tháp nhiều!

An Lan Tú gật đầu, như nghĩ tới gì đó, khẽ bấm tay, một mai ngọc bội bạch sắc trôi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Nếu ngươi không có chỗ để đi, có thể tới Đế đô Thương Mộc học viện, đây là ngọc bội của ta, có ngọc bội này, ngươi có thể gia nhập Thương Mộc học viện, coi như là ta tiến cử.

Nghe vậy, Diệp Huyền liền động dung, hắn không cự tuyệt mà nhận lấy ngọc bội, bởi hắn thực sự cần gia nhập Thương Mộc học viện để cầu y cho muội muội!

Diệp Huyền thu ngọc bội, sau đó ôm quyền với An Lan Tú:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết, việc này Diệp Huyền ta vĩnh sinh khắc ghi!

An Lan Tú lắc đầu:


- Ta quý tài, sau này còn gặp lại!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Hết sức tiêu sái, rất nhanh, An Lan Tú biến mất khỏi tầm mắt đám người.

Giờ khắc này, tất cả cùng nhìn về phía Diệp gia, đặc biệt là đám Khương Niệm, trên mặt không chút che giấu vẻ cười trên nỗi đau của người khác!

Trung niên nam tử cùng mỹ phụ kia đột nhiên tới trước mặt Diệp Huyền, hai người ôm quyền với Diệp Huyền, nam tử trung niên nói:

- Diệp công tử, nếu có cơ hội, mời tới Viêm thành vùng La thành làm khách.

Kết giao!

Bọn hắn vốn muốn lôi kéo, thế nhưng hiện An Lan Tú đã tiến cử Diệp Huyền tới Thương Mộc học viện, bọn hắn đương nhiên không dám lôi kéo, chỉ có thể chọn kết giao.

Diệp Huyền ôm quyền:

- Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đi!

Nam tử trung niên cười nói:

- Cứ quyết định vậy đi, sau này còn gặp lại!

Nói xong, hai người liền rời đi.

Lúc này, Diệp Thương đột nhiên nói:

- Ngươi đâu, bắt Đại trưởng lão lại cho ta!

Đám người Diệp gia liền ngây người, rất nhanh, mấy tên thị vệ chạy tới trước mặt Đại trưởng lão, Đại trưởng lão không biểu tình, cũng không phản kháng, mặc cho những thị vệ kia áp lại!


Diệp Thương nhìn về phía Diệp Huyền không xa, do dự một chút, sau đó nói:

- Diệp Huyền, từ giờ phút này, ngươi chính là thế tử Diệp gia ta, hơn nữa còn là tộc trưởng đời tiếp theo, ngươi…

- Thế tử?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Lão tử cần cái ghế thế tử của các ngươi lắm đấy? Giờ phút này, Diệp Huyền ta nhắc lại một lần nữa, ta, đã không còn là người Diệp gia!

Nói xong, liền quay người đi vào.

Nghe Diệp Huyền nói, sắc mặt đám người Diệp Thương lại càng trở nên khó coi!

Vô cùng khó coi!

Bởi bọn hắn biết, Diệp Huyền này, không còn là người Diệp gia. Mà Diệp gia, cũng đã mất một siêu cấp thiên tài, mất một kiếm tu thiên tài. Mà quan trọng hơn, kiếm tu thiên tài này còn oán hận Diệp gia!

- Ha ha…

Chương gia gia chủ Chương Liệt đột nhiên phá lên cười:

- Hay cho một cái Diệp gia, ha ha… thế mà bức một vị tuyệt thế thiên tài rời đi, Diệp gia các ngươi quả là lợi hại, ha ha…

Lý Ngọc ở bên nói:

- Nào chỉ là một vị tuyệt thế thiên tài, thiên tài này, còn là kiếm tu! Hơn nữa, theo ta thấy, thiên địa dị tượng kia, tuyệt đối là do Diệp Huyền này dẫn tới, bằng không, An Quốc sĩ sẽ tuyệt không tìm hắn, buồn cười, Diệp gia này còn tưởng là Diệp Lang kia dẫn tới, thực sự cười chết lão tử!

Thành chủ Khương Niệm cười không nói, thế nhưng nụ cười trên mặt, lại đã đủ chứng minh hết thảy!

Diệp Thương xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh, sau một hồi, mới nhìn về phía Khương Niệm:

- Khương thành chủ, Lý gia chủ, Chương gia chủ, chuyện lúc trước, Diệp gia ta có nhiều chỗ đắc tội, còn…

Chương Liệt vung tay ngắt lời:

- Đắc tội? Diệp gia các ngươi đúng là rất oai phong, cái gì mà đệ nhất thế gia, hơn nữa còn muốn quyền khai thác mỏ vàng mười năm? Thế nào, giờ không oai phong nữa? Muốn bỏ qua chuyện lúc trước? Ta nhổ vào, các ngươi nghĩ hay lắm!

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn quét qua đám người Diệp phủ:

- Hôm nay lão tử nói rõ, từ giờ phút này, phàm là người Diệp phủ, ai dám bước ra khỏi cửa Diệp phủ nửa bước, Chương gia ta nhất định diệt trừ!


Lý Ngọc đột nhiên nói:

- Lý gia ta cũng thế, người Diệp gia, ai dám xuất hiện trong tầm mắt Lý gia, Lý gia ta cũng tất sát!

Nói xong, còn nhìn về phía Khương Niệm:

- Khương thành chủ, ngươi thấy thế nào?

Khương Niệm cười nhạt một tiếng:

- Lý huynh, Chương huynh, ta đương nhiên là đứng bên cách ngươi.

- Ha ha…

Nghe vậy, Lý Ngọc cười phá lên.

Mà đám Diệp gia lại như tro tàn, khỏi phải nói, từ này về sau, ở Thanh thành này, Diệp gia khó mà sống nổi!

Đúng lúc này, Diệp gia gia chủ Diệp Thương đột nhiên tới trước mặt Đại trưởng lão, sau đó một tay tát mạnh:

- Đều là do lão cẩu ngươi!

Ầm!

Đại trưởng lão trực tiếp bị một chưởng tát bay, mà đám người Diệp gia, cũng đều oán độc nhìn Đại trưởng lão, nếu không phải kẻ này, Diệp gia sẽ không phải rơi vào tình cảnh như vậy!

Đại trưởng lão đột nhiên cuồng tiếu:

- Diệp Huyền kia nói không sai, Diệp gia này, một khi thất thế, người không bằng chó, ha ha…

Diệp Thương gắt gao nhìn Đại trưởng lão:

- Phế đan điền của hắn, chung thân nhốt trong Thủy lao!



- ------------

Phóng tác: xonevictory


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận