Kiếm Tôn

Rất nhanh, đám người Diệp Huyền rời khỏi rừng rậm, một khắc đồng hồ sau, đế đô Đường quốc loạn!

Một đám người chuyên môn đến thăm phủ đệ của những quý tộc vương gia thế gia gì đó, mà khi bọn hắn đi ra, phủ đệ của những quý tộc và thế gia kia, gần như đều bị cướp sạch sành sanh...

Thổ phỉ Diệp Huyền!

Rất nhanh, tên tuổi của đám người Diệp Huyền đã truyền khắp đế đô Đường quốc.

Giận!

Vô số người khắp Đường quốc đã nổi giận.

Đám người Diệp Huyền điên cuồng cướp sạch những quý tộc và thế gia Đường quốc như vậy, chẳng khác nào đang đánh mặt Đường quốc a! Nhưng mà, cũng không ai dám ngăn cản đám người Diệp Huyền, ngay cả Hoàng thất Đường quốc, giờ phút này cũng không có bất cứ động tĩnh gì, mà những binh lính trên đường phố đều bị điều về hết.

Đám người Diệp Huyền, dưới Vạn Pháp cảnh, bọn hắn đã vô địch!

Trừ phi điều động trên vạn binh sĩ vây quét, bằng không, căn bản không có biện pháp bắt bọn hắn. Mà trong đế đô này, đại quân lại khó mà thi triển, còn nữa, Đường quốc cũng không muốn dùng mạng của binh lính bình thường để cản đám người Diệp Huyền.

Bởi vì quá lỗ vốn!

Hoàng cung đế đô Đường quốc lúc này, hơn vạn binh sĩ đã tụ tập ở cửa hoàng cung, trong đó còn có ba ngàn Ngự Lâm quân tinh nhuệ, mà trong cung cũng đã trải rộng binh sĩ.

Đề phòng!

Toàn bộ hoàng cung đã đề phòng cao độ!

Hoàng cung, trong một đại điện nào đó, một nam tử trung niên ngồi trên long ỷ, trước mặt hắn, là một đống lớn tấu chương thật dày.

Người này, đúng là Quốc chủ Đường quốc Đường Nam Từ.

Bên cạnh Quốc chủ Đường quốc không xa, một lão giả đứng đấy, lão giả mặc một trường bào màu đen rộng lớn, sau lưng hắn, đeo hai thanh loan đao.

Mà trước mặt hắn không xa, một lão giả tóc trắng đang ngồi.

Một lát sau, Đường Nam Từ đóng lại tấu chương trong tay, nhìn về phía lão giả tóc trắng trước mặt:


- Quốc lão, thấy thế nào?

Lão giả tóc trắng khẽ trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Mười hai người kia, đã vô địch dưới Vạn Pháp cảnh, nhất định phải chờ, chờ người của Trung Thổ thần châu chạy đến, trước đó, nhẫn!

Nhẫn!

Đường Nam Từ mặt không biểu tình:

- Đây là quốc sỉ!

Lão giả tóc trắng lắc đầu:

- Bệ hạ, chiến tranh lần này vốn là không nên phát động, Thương Mộc học viện và Ám giới chỉ là muốn lợi dụng Đường quốc ta, mặc dù có bọn hắn trợ lực, với Đường quốc ta mà nói, là một ưu thế thật lớn, nhưng mà, mục đích của bọn hắn là Diệp Huyền kia, mà người này, sau lưng hắn có một vị Kiếm tiên, ân oán giữa bọn hắn, chúng ta thực sự không nên cuốn vào!

Đường Nam Từ cười khẽ:

- Quốc lão, Đường quốc ta có vốn liếng cự tuyệt Thương Mộc học viện và Ám giới sao?

Quốc lão yên lặng.

Cự tuyệt Thương Mộc học viện?

Căn bản không được!

Loại thế lực như Thương Mộc học viện Thanh Châu, lực ảnh hưởng thực sự quá lớn. Nếu Đường quốc không phối hợp, kết cục nhất định là thê thảm.

Đường Nam Từ nói khẽ:

- Kỳ thật lần này, với Đường quốc ta mà nói, cũng là một cơ hội. Nếu lần này có thể mượn lực lượng của bọn hắn, diệt trừ kẻ địch mấy đời như Khương quốc, khi đó, bản đồ của Đường quốc ta sẽ mở rộng không chỉ một lần, đến lúc đó, tu dưỡng một phen, lại thêm lưng tựa Thương Mộc học viện và Ám giới, đến lúc đó, nhất định Đường quốc ta sẽ phát triển không hề kém hơn Ninh quốc.

Nói xong, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại:


- Nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội.

Quốc lão yên lặng hồi lâu, sau đó nói:

- Chính là xem Thương Mộc học viện và Ám giới có thể đè chết Diệp Huyền kia hay không.

Diệp Huyền!

Đường Nam Từ chậm rãi nắm chặt tay phải:

- Những thiên tài của Đường quốc ta... Không một ai có thể so với người này.

Nói xong, hắn nhìn về phía quốc lão:

- Truyền lệnh xuống, đóng cửa thành, Vũ Tiễn vệ, Ngự Lâm quân, tùy thời chờ lệnh. Chờ người của Thương Mộc học viện và Trung Thổ Thần Châu đến, lập tức tru diệt người này!

Quốc lão trầm giọng nói:

- Hi vọng người tới có thể ngăn chặn đám thổ phỉ này...

Trong đế đô, một chỗ trên đường phố, đám người Diệp Huyền ngồi dưới đất.

- Đi hoàng cung sao?

Lăng Hàn đột nhiên có chút hưng phấn nói:

- Ở trong đó, chắc chắn có rất rất nhiều bảo bối!

Hoàng cung!

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co quắp... Tên này cướp đến nghiện rồi.


Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Lăng Hàn:

- Trong hoàng cung, ít nhất hai vạn cung tiễn thủ, còn có mấy vạn thị vệ tinh nhuệ, nếu ngươi có thể giải quyết bọn hắn, chúng ta đi ngay!

Lăng Hàn: "..."

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Mặc dù ta cũng muốn đi hoàng cung, thế nhưng, bên đó sẽ không thỏa hiệp với chúng ta, mấy vạn binh sĩ, chúng ta đánh không lại.

Đánh không lại!

Mặc dù hắn ưa thích đánh nhau, cũng muốn chơi chết Đường quốc, nhưng bản thân hắn rất rõ ràng, hiện tại, với thực lực của mấy người bọn hắn, muốn tấn công vào hoàng cung Đường quốc, quả thực là người si nói mộng.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một viên truyền âm thạch màu đen nhánh, truyền âm thạch khẽ run lên, ngay sau đó, một thanh âm truyền đến trong đầu Diệp Huyền.

Mọi người nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Một lát sau, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:

- Túy Tiên Lâu báo cho ta, trong một tòa núi lớn cách nơi này hơn trăm dặm, có một mỏ vàng của Đường quốc, nơi đó chỉ có hơn hai ngàn binh sĩ, chư vị có hứng thú hay không?

Đám người Dạ Ly vội vàng gật đầu!

Khẳng định có hứng thú!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Đi!

Nói xong, đoàn người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Trong một tòa núi lớn, đám người Diệp Huyền cưỡi Hắc Lang chạy như điên, chỉ chốc lát, đám người Diệp Huyền đã tới chỗ mỏ vàng kia, lúc những binh sĩ thủ ở đây nhìn thấy đám người Diệp Huyền, vẻ mặt đều đại biến, thế nhưng, không một binh sĩ nào lui lại!

Hai ngàn tên lính trận địa sẵn sàng đón quân địch, ai cũng đều thấy chết không sờn!

Diệp Huyền đột nhiên nhảy xuống Hắc Lang, hắn mở ra tay phải, Đại Hắc kiếm xuất hiện trong tay hắn, cùng lúc đó, đại địa chi lực trong nháy mắt đã hội tụ toàn thân hắn!


Diệp Huyền quấn chặt xích sắt của Đại Hắc kiếm lên trên cánh tay của hắn, tiếp theo, tay phải hắn kéo lê đại kiếm vọt tới phía đám binh sĩ kia, trên người hắn, tản ra một cỗ kiếm ý và chiến ý thao thiên.

Đại Hắc kiếm bị kéo lê trên mặt đất, những nơi đi qua, từng mảng đại địa bắt đầu nổ tung!

Nơi xa, trước hai ngàn tên lính, một người tướng lĩnh trung niên đột nhiên cắm trường thương xuống mặt đất, gầm thét:

- Tử chiến!

- Tử chiến!

Hai ngàn tên lính đồng thời gầm thét, trường thương điên cuồng nện xuống mặt đất, thanh thế doạ người.

Lục Bán Trang sau lưng Diệp Huyền cũng không nhàn rỗi, một khắc khi Diệp Huyền lao ra, bọn hắn cũng dồn dập xông ra ngoài.

Mà những binh lính kia, không một người nào rút đi!

Mà ngay lúc đám người Diệp Huyền còn cách đám binh sĩ kia khoảng ba mươi trượng, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt đám binh sĩ kia, lão giả nhìn mọi người một lượt:

- Quốc chủ có lệnh, tất cả mọi người tránh ra!

Tránh ra!

Những binh lính kia lập tức ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt tướng lĩnh cầm đầu có chút dữ tợn:

- Quốc lão có ý gì?

Lão giả lắc đầu:

- Lui ra, chớ có hi sinh vô nghĩa, mười hai người bọn hắn, tự có người tới đối phó!

Chớ có hy sinh vô nghĩa!

- --------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận