Kiếm Tôn

Diệp Huyền cưỡi xe ngựa đi nhanh, bên cạnh, vẫn là Diệp Linh đang ôm tay hắn.

Diệp Huyền nhìn thoáng về nơi xa, sau đó lấy địa đồ mà Chương Liệt mới đưa, nhìn địa đồ, chân mày hơi cau lại, hắn chưa từng rời khỏi Thanh thành, nay đột nhiên phát hiện, thế giới này thực sự quá lớn a!

Bọn hắn đã đu được gần hai canh giờ, thế nhưng vẫn còn trong ranh giới Thanh thành, hơn nữa, muốn đi Thiên Sơn thành, dựa theo tốc độ hiện tại, ít nhất cũng phải mất tới bốn năm ngày!

Diệp Huyền cũng không chọn đường đi tiếp, sắc trời đã tối, hắn không dám mang theo muội muội vào thâm sơn trong lúc này.

Nếu như chỉ có mình hắn, hắn sẽ không sợ hãi, dù sao trước giờ hắn vẫn luôn chém giết với người trong những nơi như thế này, thế nhưng, hiện có muội muội ở bên, hắn không dám không kiêng nể như vậy!

Trên trời, trăng sáng sao thưa, xa xa mà tham thúy.

Diệp Huyền đốt một đống lửa, hai huynh muội ngồi sát một chỗ, trên đống lửa, là một con gà tây gần chín, thứ này là do mấy người Lý Ngọc chuẩn bị sẵn trên xe cho bọn hắn.

Diệp Linh nhìn thoáng bốn phía, trừ chỗ bọn họ đang ngồi có ánh lửa, xung quanh có thể nói là đưa tay không thấy năm ngón, bởi lúc này, trăng trên trời đã bị mây đen che khuất.

Khung cảnh an tĩnh dị thường!

Diệp Linh ôm chặt tay Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười:

- Đừng sợ!

Nói xong, hắn nhìn lướt qua bốn phía:

- Thực sự quen thuộc!

Quen thuộc!

Từ khi hắn trở thành thế tử Diệp gia, hắn thường xuyên phải thay Diệp gia tranh đoạt quặng mỏ với các đệ tử nhà khác, mà chiến trường của bọn hắn, cũng thường thường là những nơi rừng sâu núi thẳm như này. Đối với rừng rậm, hắn không chút lạ lẫm, đồng thời cũng quen đại chiến giữa đêm khuya!

Diệp Linh nghiêng đầu nhìn Diệp Huyền:

- Ca, có ca ở đây, muội không sợ!

Diệp Huyền nhẹ vuốt đầu Diệp Linh:

- Không sợ thì tốt, nhớ lấy, trời có sập xuống, ca cũng gánh cho muội!

Diệp Linh cười ngọt.


Sau khi hai huynh muội ăn thịt, rất nhanh, Diệp Linh liền ngủ thiếp đi.

Diệp Huyền ôm Diệp Linh vào trong xe ngựa, mà hắn thì xếp bằng xuống, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.

Trận chiến với An Lan Tú vừa rồi, khiến hắn có thu hoạch không nhỏ!

Thấy tốc độ cùng năng lực phản ứng của nàng, còn cả ý thức chiến đấu kia. Hắn phát hiện, bản thân còn rất nhiều chỗ không đủ.

Diệp Huyền không đối luyện với hư ảnh, ngôi yên nhớ lại từng chi tiết khi đối chiến với An Lan Tú!

Ban đầu là hồi tưởng, sau hắn bắt đầu giả thiết, nếu hắn là An Lan Tú… phải nói, hắn đang học An Lan Tú, đồng thời cũng nhớ lại góc độ cùng thời cơ xuất kiếm của hắn khi trước.

Một hồi lâu sau, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, sau đó bắt đầu luyện kiếm!

Tự mình độc luyện!

Không đúng, phải nói là hắn đang luyện với một địch nhân giả tưởng, mà tên địch nhân này, chính là An Lan Tú!

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên thu kiếm, sau đó lại ngồi trên đất, khóe môi khẽ nhếch lên.

- Có thu hoạch sao?

Nữ tử thần bí đột nhiên nói.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Lúc đối chiến với An Lan Tú, kiếm đầu tiên không nên xuất ra như vậy, chính là một kiếm kia thất thế, khiến sau đó ta bị áp chế, nếu không phải ta lập tức bỏ kiếm, sợ là đã hoàn toàn không sức hoàn thủ!

Nữ tử thần bí nói:

- Ngươi có thể hiểu được điểm này, rất tốt!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang:

- Tiền bối đã sớm biết, đúng không?

Nữ tử thần bí nói:


- Ta biết thì có quan hệ gì với ngươi? Có nhiều thứ chỉ để bản thân tự lĩnh ngộ, như vậy mới là thu hoạch, người khác nói cho ngươi, không có ý nghĩa thực tế!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ta hiểu!

Tu luyện một hồi, Diệp Huyền mới rời Giới Ngục tháp, nhìn qua Diệp Linh đang ngủ say, sau đó rời xe ngựa.

Đêm đã khuya!

Diệp Huyền hơi chau mày lại, quay đầu nhìn một bên, đã thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới!

Rất nhanh, một nữ tử xuất hiện trước mắt Diệp Huyền!

Người này chừng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt vũ mị, mặc một bộ váy dài bó sát, trước ngực lộ ra một mảnh trắng bóc, mà trên người, còn có mất vết thương!

Nữ tử thấy Diệp Huyền, hơi ngẩn người, thoáng qua, liền chạy tới bên cạnh:

- Công tử, có người muốn giết ta, mong công tử cứu ta!

Nói xong, nàng ôm tay Diệp Huyền, cọ cọ. Diệp Huyền lập tức cảm nhận được một cảm giác mềm mại.

Đúng lúc này, cách đó không xa đã xuất hiện ba người, cầm đầu là một trung niên, trong tay cầm trường đao, mà hai người khác đều là lão giả.

Nhìn thấy ba người, Diệp Huyền thầm rung động, chỉ nhìn khí tức, có thể thấy kẻ cầm đầu chí ít đã đạt tới Ngự Khí cảnh, mà hai lão giả còn lại, cũng đều là Khí Biến cảnh!

Ba người thấy Diệp Huyền, cũng hơi nhíu mày lại.

Nam tử trung niên nhìn thẳng:

- Ngươi là ai?

Diệp Huyền còn chưa nói, nữ tử vũ mị kia đã chen ngang:

- Đồ đã tới tay, ngươi cản bọn họ lại, đợi lát nữa gặp chỗ cũ!


Nói xong, nàng quay người muốn chạy.

Thế nhưng, vừa bước một bước, Diệp Huyền đã đột nhiên đá ngang.

Nữ tử vũ mị biến sắc, nàng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại đột nhiên xuất thủ, lập tức vội đưa hai tay ngăn lại.

Ầm!

Nữ tử vũ mị trực tiếp bị Diệp Huyền đá bay.

Ba người kia đang muốn phóng tới, đột nhiên cùng ngẩn người.

Diệp Huyền nhìn qua nữ tử vũ mị, chân thành nói:

- Ngươi nói chỗ cũ là chỗ nào, nói rõ một chút a, ta sợ lạc đường không tìm thấy!



Nữ tử vũ mị gắt gao nhìn Diệp Huyền, không nói!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn lại, sau đó quay người nhìn về pha người cách đó không xa:

- Ta chỉ đi ngang qua, chuyện của các ngươi, ta không muốn dính vào.

Nói xong, hắn lui lại bên đống lửa trước xe ngựa.

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Diệp Huyền hắn còn chưa có bị não tàn, thế gian nào có nhiều mỹ nữ để ngươi cứu như thế?

Ra ngoài, nhiều chuyện phức tạp, nếu không cẩn thận, sợ là chết còn không biết chết thế nào.

Hơn nữa, trước khi biết rõ mọi chuyện, hắn sẽ không xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa, nử tử này muốn lợi dụng hắn, rõ ràng mặc kệ hắn sống chết thế nào, chứng minh, nữ tử này cũng không phải kẻ tốt lành gì!

Thấy Diệp Huyền lui sang bên, ba người liếc mắt nhìn nhau, nam tử trung niên hơi ôm quyền với Diệp Huyền, sau đó mới nhìn về nữ tử vũ mị dưới đất:

- Tần Thương, đem đồ giao ra đây, ta cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng!

Nữ tử vũ mị lui lại trước một gốc cây, cười lạnh

- Mạc Thôn, nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức quay người đào mệnh.

Mạc Thôn hơi nhắm mắt:


- Ngươi có ý gì!

Cộc cộc cộc cộc!

Thanh âm vó ngựa dồn dập truyền tới!

Nghe được thanh âm, Mạc Thôn liền biến sắc:

- Ngươi có cứu binh?!

Nữ tử tên Tần Thường cười lạnh:

- Ngươi nói xem?

Mạc Thôn nhìn lại gắt gao:

- Việc này, Mạc gia nhớ kỹ!

Nói xong, ba người quay người biến mất trong đêm tối!

Còn lại, chỉ có Diệp Huyền cùng Tần Thường!

Tần Thường nhìn về phía Diệp Huyền, lau máu nơi khóe miệng, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Thế nào, ngươi không trốn sao?

Diệp Huyền lắc đầu, hắn đương nhiên không thể trốn, hắn cũng không thể trốn, ở đây còn có muội muội hắn a.

Tần Thường liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Thực lực ngươi cũng không tệ, nhưng nhìn quần áo trên người, hẳn cũng không phải người phú quý gì. Nếu vừa rồi ngươi giúp ta một chút, ta ngươi có thể kết một phần thiện duyên, đối với ngươi mà nói, chuyện này có ý nghĩa thế nào, biết không?

Diệp Huyền nhìn thoáng lại:

- Có lẽ là nghiệt duyên!

Tần Thường cười lạnh:

- Nghiệt duyên? Không sai, hiện tại là nghiệt duyên!

- ------------

Phóng tác: xonevictory


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận