Kiếm Tôn

Vào lúc này, Linh Tú kiếm đã là Chân kiếm, cái gọi là "Chân ", kỳ thật chính là bản chất, như thế nào là bản chất?

Kiếm bản chất!

Không riêng gì kiếm, vạn vật đều có bản chất của chính mình, Chân kiếm, ý chỉ kiếm đã có thể cảm nhận được bản chất của mình.

Kỳ thật, người có khả năng không ngừng tiến hóa, không ngừng tăng lên, kiếm cũng giống như thế.

Đây là một thanh kiếm có sinh mệnh! Sau khi đạt tới, nó sẽ sinh ra linh trí của mình, khi đó, chuôi kiếm này sẽ tăng lên độ cao mới.

Sau khi Linh Tú kiếm đạt tới Chân kiếm, chiến lực của hắn tự nhiên cũng tăng lên rất nhiều, có thể nói, có chuôi kiếm này, hắn có thể tuỳ tiện chém giết cường giả Thần Hợp cảnh, dĩ nhiên, thực lực của hắn không hoàn toàn đến từ chuôi kiếm này, cho dù không có chuôi kiếm này, hắn cũng có thể chém giết Thần Hợp cảnh, nhưng sau khi có thanh kiếm này, hắn có thể dễ dàng làm được.

Đây là tầm quan trọng của trang bị.

Hắn hiện tại đã vững chắc cảnh giới của mình, bởi vì lúc trước đột phá Thông U cảnh, đột phá có phần vội vàng, cảnh giới có chút không ổn định. Hắn hiện tại cần phải làm là ổn định, chỉ có ổn định, kiên cố, hắn mới dám tiếp tục đột phá Thần Hợp cảnh!

Bằng không thì, cho dù đạt tới Thần Hợp cảnh, cũng sẽ lưu lại di chứng.

Cứ như vậy, hai ngày sau, Diệp Huyền cảm giác mình thích ứng với cảnh giới Thông U cảnh mới rời khỏi Giới Ngục tháp.

Đi Mang Sơn!

Sau khi từ biệt đám người Lục Bán Trang, hắn cũng đi theo Bạch Trạch và một đám yêu thú thẳng đến Mang Sơn.

Yêu thú!

Yêu thú sinh hoạt tại Thanh Châu cũng không nhiều lắm, thế nhưng có, mà yêu thú sinh hoạt trong núi lớn mịt mờ, hoàn toàn không có quan hệ tốt với nhân loại, nhưng mà, nhân loại cùng yêu thú cũng vẫn luôn bình an vô sự, bởi vì hai phía cũng không dám đánh, tăng thêm có thiên địa Hộ Giới giả, bởi vậy, yêu thú và nhân loại có thể nói đang sống chung hòa bình với nhau.

Mà lần này, Bạch Trạch mang theo yêu thú tới Đường quốc, có thể nói đã làm vô số quốc xung quanh chấn kinh.

Bởi vì đây là lần thứ nhất yêu thú tham gia vào chiến tranh của nhân loại.

Đồng thời, xcác nước xung quanh càng đề phòng Khương quốc, bởi vì nếu Khương quốc hợp lại cùng yêu thú Mang Sơn, thực lực không phải Ninh quốc có thể so sánh.

Ước chừng ba canh giờ sau, Diệp Huyền cùng Bạch Trạch mang theo một đám yêu thú đi vào Mang Sơn. Vừa tiến vào Mang Sơn, sắc trời đã tối lại, bởi vì những cây cối kia thực sự quá cao, người bình thường đứng dưới tàng cây nhìn lên cũng không thấy bầu trời, đơn giản có thể dùng che khuất bầu trời để hình dung.

Bên cạnh Diệp Huyền, Bạch Trạch đột nhiên nói:

- Diệp thổ phỉ, nghĩa phụ ta không phải dễ nói chuyện.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Bạch Trạch.

- Nghĩa phụ của ngươi thật sự là Vạn Pháp cảnh?

Bạch Trạch gật đầu.

- Việc này còn có thể là giả hay sao?

Diệp Huyền suy nghĩ tới thực lực của mình một chút, một lát sau, hắn chân thành nói:

- Chúng ta là người giảng đạo lý, ngươi yên tâm, ta là người kính lão, hắn là trưởng bối, ta sẽ không động thủ với hắn, ta sẽ nói chuyện với hắn thật tốt!

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Huyền, thầm nói:

- Nói giống như ngươi đánh thắng được ấy...

Được sự dẫn dắt của Bạch Trạch, rất nhanh, bọn họ đi tới chỗ sâu trong Mang Sơn, mà những yêu thú kia cũng lui xuống.

Đối với bọn nó mà nói, tiến vào Mang Sơn chính là về nhà của mình.

Bạch Trạch mang theo Diệp Huyền đi tới một sơn động, cửa hang phi thường lớn, còn lớn gấp năm sáu lần cửa chính đế đô của Khương quốc.

Lúc đi tới đây, chung quanh đột nhiên xuất hiện một ít yêu thú, dạng yêu thú gì cũng có, có chút Diệp Huyền chưa thấy qua, mà một ít yêu thú này dồn dập đi tới trước mặt Bạch Trạch, cũng rất thân mật với Bạch Trạch, mà Bạch Trạch cũng rất cao hứng.

Đúng lúc này, những yêu thú kia đột nhiên lui qua một bên, trong hang động cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đi ra.

Nam tử trung niên thể trạng vô cùng cao lớn, còn lớn hơn Diệp Huyền rất nhiều, cả người nhìn sơ qua đặc biệt khôi ngô dũng mãnh.

Mang Sơn Yêu Vương!

Mang Sơn Yêu Vương nhìn lên người Bạch Trạch, Bạch Trạch nhếch miệng cười một tiếng.

- Nghĩa phụ, đây là đại ca của ta.

Đại ca!

Mang Sơn Yêu Vương híp mắt lại, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, lúc này, Diệp Huyền đi tới, hành lễ thật sâu.

- Nghĩa phụ tốt!

Nghĩa phụ!

Bạch Trạch ngây người.

Mang Sơn Yêu Vương cũng ngẩn người, nghĩa phụ? Cái quỷ gì?

Diệp Huyền chân thành nói:

- Ta là huynh đệ của Bạch Trạch, nghĩa phụ của hắn dĩ nhiên chính là nghĩa phụ của ta. A đúng rồi, lần này đến đây, mang đến cho nghĩa phụ một chút đồ chơi nhỏ, xin nghĩa phụ vui vẻ nhận lấy.

Nói xong, tay phải hắn mở ra, một cái khay xuất hiện trên tay hắn, trên khay, có mười trái cây to như quả đấm, những trái cây này trong trắng lộ hồng, còn tỏa ra một mùi thơm ngạt ngào.

Đào Linh quả!

Nhìn thấy những trái cây này, ánh mắt các yêu thú đều nhìn thẳng.

Đào Linh quả tương đương với Phá Không đan, có thể trợ giúp yêu thú tăng lên cảnh giới. Thế nhưng Đào Linh quả còn trân quý hơn Phá Không đan rất nhiều lần, bởi vì yêu thú đột phá còn khó khăn hơn nhân loại nhiều lắm, hoặc là nói, yêu thú còn lạc hậu hơn nhân loại rất nhiều, chúng nó cũng không thể luyện chế đan dược và luyện khí.

So sánh với nhân loại, chúng nó sáng tạo cái mới không đủ, thế nhưng có thân thể là ưu thế trời sinh, ví dụ như tuổi thọ, yêu thú cùng giai so sánh cùng nhân loại, nhân loại bình thường chơi không lại yêu thú.

Mà yêu thú tăng lên, phần lớn đều dựa vào thời gian để chồng chất, ngoại trừ sử dụng thời gian chồng chất ra, còn có thể dùng thiên tài địa bảo giữa thiên địa để đề thăng, thế nhưng loại thiên tài địa bảo này quá trân quý.

Giống như Đào Linh quả, một viên có giá khoảng hai ức kim tệ.

Diệp Huyền một lần đưa ra mười quả, kỳ thật đã tính là rất hào phóng.

Sở dĩ lần này chậm tới Mang Sơn một ngày, cũng bởi vì hắn muốn tìm kiếm này Đào Linh quả, cũng may là có Túy Tiên lâu, bằng không hắn có tiền cũng khó mà tìm được trọng bảo như thế.

Mang Sơn Yêu Vương nhìn thoáng qua Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một tấm thẻ màu vàng đưa tới trước mặt Mang Sơn Yêu Vương.

- Tiền bối, trong tấm thẻ này có một ức kim tệ, xem như ta cùng Bạch Trạch hiếu kính ngươi!

Một ức kim tệ!

Gương mặt Mang Sơn Yêu Vương hơi thay đổi, một ức kim tệ, đây cũng không phải là một con số nhỏ, đối với Mang Sơn mà nói, càng là của cải lớn bằng trời, phải biết, hiện tại toàn bộ Mang Sơn còn không thể bỏ ra nổi một ức kim tệ!

Bên cạnh, Bạch Trạch cũng có chút khiếp sợ, bởi vì hắn cũng không nghĩ tới Diệp Huyền còn xuất ra một ức kim tệ đưa cho Mang Sơn...

Mang Sơn Yêu Vương nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, hắn nói:

- Vì cái gì?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Nếu lần này không có Mang Sơn tương trợ, chúng ta đều đã chết tại Đường quốc. Tình này, Diệp Huyền ta, Thương Lan học viện vĩnh viễn ghi nhớ.

Hắn chưa từng cảm thấy người khác giúp mình là đương nhiên, người khác giúp mình, phần nhân tình này phải ghi nhớ vĩnh viễn, đồng thời, có thể hồi báo người khác thì nên hồi báo!

Có ân báo ân, có thù, tất báo thù!

Mang Sơn Yêu Vương im lặng một lát, sau đó nói:

- Tiến đến ngồi đi!

Nói xong, hắn quay người đi vào hang núi.

Diệp Huyền giao tấm thẻ vàng và Đào Linh quả đưa cho Bạch Trạch, sau đó ra hiệu một cái, Bạch Trạch lưỡng lự.

- Diệp thổ phỉ, cái này...

Diệp Huyền một cước đá vào mông của Bạch Trạch.

- Nói nhiều như vậy làm cái gì? Tranh thủ thời gian đưa sang!

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nhếch miệng cười một tiếng.

- Tốt! Nghe đại ca ngươi!

Nói xong, hắn bước nhanh đuổi theo Mang Sơn Yêu Vương.

Tại chỗ, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, sau đó cũng đi vào theo.

Trong hang động rất lớn, cũng rất rộng rãi, trong này có một số khí cụ của nhân loại, điểm ấy nhường Diệp Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.

Ba người ngồi quanh bàn, trên mặt bàn còn đặt một ít đồ ăn, còn có rượu.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui