Kiếm Tôn

Lục Bán Trang yên lặng.

Diệp Huyền nói:

- Bọn họ nên gánh vác trách nhiệm của bọn họ, thời gian còn dài, chúng ta sẽ gặp lại. Dẫn bọn họ đi, sống thật tốt tại Trung Thổ Thần Châu, đừng làm yếu đi thanh danh Phỉ Quân chúng ta.

Lục Bán Trang nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng nói khẽ:

- Ta không thể không trở về, nếu không trở về, Thương Mộc học viện và Ám giới sẽ khai chiến với lục gia, gia tộc sẽ chết rất nhiều người.

Nói đến đây, khóe mắt nàng ẩm ướt.

- Nhưng ta trở về, người nào tới giúp ngươi!

Người nào tới giúp ngươi!

Nghe được Lục Bán Trang nói câu này, đám người Lăng Hàn cảm thấy mũi chua chua.

Người nào đến giúp Diệp Huyền?

Thương Mộc học viện và Ám giới lấy thế khinh người, một mình Diệp Huyền thế đơn lực bạc, có bọn họ ở nơi này mới có thể miễn cưỡng đối kháng, mà bây giờ, bọn họ rời đi, tình cảnh của Diệp Huyền không thể nghi ngờ sẽ càng khó khăn hơn.

Diệp Huyền cười nói:

- Còn nhớ rõ lời của Thương Càng không?

Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta đi ra ngoài lăn lộn, con người của ta, tính tình bướng bỉnh, không biết nén giận, cũng không thích ủy khúc cầu toàn, nếu ai khi dễ ta, ta khẳng định sẽ khi dễ trở về, cho dù đánh không lại, chỉ cần bọn họ khi dễ ta, ta sẽ không nhịn, sẽ không sợ!

Nói đến đây, hắn mỉm cười, vừa tiếp tục nói:

- Tính tình của ta là như vậy. Không đổi được! Nếu như có một ngày ta vì vậy mà bị người khác đánh chết, cũng đáng đời Diệp Huyền ta, là thực lực của ta không đủ, ta không oán bất cứ người nào. Sau khi các ngươi quay về, tu luyện thật tốt, ta cam đoan với các ngươi, ta nhất định sẽ tới Trung Thổ Thần Châu tìm các ngươi, đến lúc đó, hi vọng các ngươi còn nhận đại ca này!

Đại ca!

Lăng Hàn nhìn thẳng Diệp Huyền.

- Diệp ca, ngươi vĩnh viễn là đại ca của chúng ta, mãi mãi là như thế. Mà Phỉ Quân dong binh đoàn, cũng chỉ có một vị đại ca.

Dạ Ly gật đầu.

- Một tiếng đại ca, cả đời đại ca!

Thành viên Phỉ Quân dong binh đoàn còn lại đều gật đầu.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Chúng ta sau này còn gặp lại!

Nói xong, hắn nhìn về phía Lục Bán Trang.

- Ngươi là đại tỷ, nên có phong phạm của đại tỷ.

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người đi về phía Hắc Lang cách đó không xa.

- Tất cả mọi người lập tức đi theo ta!

Lăng Hàn nhìn thẳng Diệp Huyền.

- Đại ca, ta ở Trung Thổ Thần Châu chờ ngươi!

- Đại ca, ta cũng ở Trung Thổ Thần Châu chờ ngươi!

- Đại ca, chúng ta chờ ngươi!

- Đại ca, ta tên là Lâm Vân Tiên, rất ít nói chuyện cùng ngươi, thế nhưng... Ta không biết nói chuyện, ngược lại, ta sẽ ở Trung Thổ Thần Châu chờ ngươi!

- Đại ca, nhất định phải sống sót, nhất định phải... Đáp ứng ta...

- Đại ca, thật xin lỗi, thật thật thật xin lỗi, phụ thân ta lấy cái chết bức bách, ta...

- Đại ca... Ta rất muốn lưu lại, thật, thật...

...

Chỉ chốc lát, đám người Lục Bán Trang cưỡi Hắc Lang biến mất cách đó không xa.

Nơi xa, Lục Bán Trang mặt không biểu tình, bên cạnh nàng, trên mặt đám người Lăng Hàn đã sớm bị nước mắt bao trùm.

Lưu lại!

Tất cả mọi người muốn lưu lại!

Thế nhưng, thật sự rất bất đắc dĩ!

Lúc này, Lăng Hàn đột nhiên gầm lên.

- Sau khi ta trở về, ta nhất định phải làm gia chủ, làm gia chủ!

Dạ Ly khẽ gật đầu.

- Ta cũng muốn làm gia chủ...

Mọi người đều gật đầu... Nếu như bọn họ làm gia chủ, lời nói của bọn họ sẽ có trọng lượng, có thể làm chủ tất cả, còn có thể điều động lực lượng gia tộc...

Chỉ có chính mình mạnh lên, lời nói mới có trọng lượng, mới có năng lực chưởng khống vận mệnh của mình!

Dưới Khai Dương thành.

Mãi đến khi đám người Dạ Ly hoàn toàn biến mất ở phương xa, Diệp Huyền lúc này mới quay người.

Đều đi!

Hắn thật ra cũng có phần không bỏ.

Bởi vì thật sự có tình cảm!

Cùng một đám huynh đệ làm rất nhiều việc, loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Đáng tiếc, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, hắn không thể ích kỷ lưu đám người Lăng Hàn ở lại nơi này, như vậy sẽ làm hại người nhà của bọn họ!

Giống như Thương Càng lúc trước, người thiếu niên này rất muốn sống, vô cùng vô cùng muốn sống, thế nhưng, vì không liên lụy mọi người, cho nên quả quyết lựa chọn tự sát.

Lúc này, Khương Cửu đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyền, Khương Cửu nói khẽ:

- Còn có ta!

- Còn có ta!

Cách đó không xa, Mặc Vân Khởi cười hắc hắc.

Khương Cửu!

Mặc Vân Khởi!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, tiếng cười như sấm, chấn động chân trời.

Cách đó không xa, lão giả áo bào trắng đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, ngươi cũng xem như một nhân tài, những thiên tài kiệt ngạo bất tuần tại Trung Thổ Thần Châu thiên tài đều cam nguyện nhận ngươi làm đại ca, hơn nữa còn nguyện ý liều mạng vì ngươi. Đáng tiếc, việc này cũng không có tác dụng gì. Ta cho ngươi biết, như lời Khương quốc viện trưởng Thương Mộc học viện Lý Huyền Thương từng nói, ngươi không có gia nhập Thương Mộc học viện ta, là tổn thất lớn nhất đời của ngươi.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng.

- Nói nhảm thì không cần nói nhiều. Muốn đánh thế nào, nói thẳng đi!

Lão giả áo bào trắng khẽ gật đầu.

- Như ngươi mong muốn!

Vừa dứt lời, hắn lui sang một bên, mà lúc này, một tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Người tới, Diệp Huyền nhận ra, chính là tên nam tử áo xám giao thủ với hắn hôm qua, trên hai tay nam tử áo xám còn mang theo từng vòng sắt.

Diệp Huyền cười nói:

- Dường như chưa đủ!

Nghe được Diệp Huyền, đôi mắt nam tử áo xám hơi nheo lại, ngay lập tức, chân phải hắn đột nhiên giẫm một cái, trong chớp mắt, hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay sau đó, hai cánh tay hắn đã đập thẳng vào mặt Diệp Huyền.

Vào lúc này, từng vòng sắt màu đen trên hai tay hắn xoay tròn dữ dội, đồng thời còn tỏa ra khí kình ác liệt.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, đưa tay đâm ra một kiếm.

Bành!

Nam tử áo xám lui lại vài chục trượng trong nháy mắt, hắn vừa dừng lại, mặt đất dưới chân hắn đã nứt ra, hai tay của hắn không ngừng rung động.

Diệp Huyền cầm kiếm đi về phía nam tử áo xám, trên môi còn nở nụ cười mỉa mai.

- Yêu nghiệt của Trung Thổ Thần Châu chỉ như thế thôi sao?

Nghe vậy, trong mắt nam tử áo xám sinh ra một tia hung ác, lúc này, lão giả áo bào trắng cách đó không xa đột nhiên nói:

- Hắn dùng toàn lực đánh ra mỗi kiếm, ngươi còn lưu thủ, nhất định sẽ ăn thiệt thòi.

Nam tử áo xám nắm chặt tay, cùng lúc đó, hai chân hắn nửa ngồi.

Xoạt xoạt!

Trong khoảnh khắc, mặt đất phạm vi vài chục trượng quanh người hắn nứt ra, cùng lúc đó, một cỗ thế cường đại thế đột nhiên sinh ra, cỗ thế này ép thẳng về phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền cũng không dừng bước lại, hắn tiếp tục tiến lên phía trước, trên người hắn cũng tỏa ra đại thế mạnh mẽ!

Kiếm thế!

Hắn cứ như vậy tiến tới gần nam tử áo xám, rất nhanh, kiếm thế trên người hắn va chạm với thế của nam tử áo xám.

Oanh!

Mặt đất chung quanh hai người rung mạnh!

Diệp Huyền dừng bước lại, thế nhưng rất nhanh, hắn lại tiếp tục tiến lên phía trước.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử nam tử áo xám cách đó không xa bỗng nhiên co rụt lại, hắn đánh giá thấp kiếm thế của Diệp Huyền!

Lúc này, tốc độ của Diệp Huyền đột nhiên tăng tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh, hắn cứ mang theo kiếm lao thẳng về phía nam tử áo xám...

Không chỉ như thế, thế trên người hắn càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, vậy mà giống như dòng lũ lớn có uy năng phá hủy tất cả!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lão giả áo bào trắng cũng thay đổi!

Thế!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui