Kiếm Tôn

Lão giả áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nghiêm túc nói:

- Thật, không phải ta tự khoác lác, An gia các ngươi có thể "đi sâu" hiểu ta một chút, chỉ cần các ngươi hiểu ta, sẽ phát hiện ta là một người vô cùng ưu tú.

Lão giả áo đen đột nhiên nói:

- Ta không phải An gia!

Diệp Huyền: "..."

Lão giả áo đen nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt không hề che giấu sát ý:

- Nhưng mà, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ "đi sâu" hiểu ngươi.

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.

Tại chỗ, Diệp Huyền ngây người, sau đó lắc đầu:

- Đây là kẻ địch con mẹ nó a...

Lúc này, Khương Cửu đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn chân trời phía xa, nói khẽ:

- Nàng đi rồi sao?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về nơi xa, An Lan Tú đã biến mất ở phía cuối.

Đi thật.

Không chút dừng lại!

Khương Cửu nhẹ giọng nói:

- Nàng đi vội vàng như vậy... Có thể sự tình rất nghiêm trọng!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!


Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, trong mắt có vẻ lo âu, gia tộc An Lan Tú vô cùng không tầm thường, nếu Diệp Huyền và An Lan Tú chỉ là bằng hữu bình thường, có thể vẫn không sao, nhưng vấn đề là thái độ của An Lan Tú đối với Diệp Huyền, quả thực không bình thường lắm.

Ví dụ như xưng hô Tiểu An!

Nàng chỉ biết, toàn bộ Khương quốc, chỉ có nàng có thể gọi An Lan Tú là Tiểu An. Đã từng, đại ca của nàng, cũng chính là Đại hoàng tử Khương quốc thử gọi như vậy, mà lúc đó, An Lan Tú cũng không cho Đại hoàng tử chút mặt mũi nào, một thương trực tiếp chỉ vào mặt Đại hoàng tử...

Từ đó về sau, ngoại trừ nàng, không ai dám gọi nhũ danh của An Lan Tú.

Mà vừa rồi, Diệp Huyền đã gọi. Thế nhưng, An Lan Tú cũng không hề phản cảm gì!

Kỳ thật, chỉ cần không phải mù lòa, đều có thể nhìn ra quan hệ giữa An Lan Tú và Diệp Huyền không bình thường!

Diệp Huyền ưu tú sao?

Khẳng định là ưu tú!

Thế nhưng, trong mắt những thế gia hào phú này, vẫn chưa đủ, loại thế gia này, đã thấy nhiều thiên tài yêu nghiệt, thiên tài yêu nghiệt bình thường, căn bản khó vào mắt bọn hắn. hơn nữa, với bọn hắn mà nói, không chỉ xét thiên phú, còn phải xét thân phận bối cảnh.

Cũng chính là môn đăng hộ đối!

Đại tộc hào phú vô cùng coi trọng điểm này!

Diệp Huyền và An Lan Tú, hiển nhiên là môn không đăng, hộ không đối!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chúng ta đi thôi!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Khương Cửu nhìn thoáng qua phần cuối nơi xa, đã không còn thấy hình bóng An Lan Tú, một lát sau, nàng khẽ thở dài, quay người rời đi.

Từ khi An Lan Tú xuất hiện, toàn bộ khu vực Khương quốc đột nhiên bình tĩnh lại.

Dù đại quân Sở quốc và Càn quốc chưa hoàn toàn rời khỏi khu vực Khương quốc, nhưng cũng không phát động tiến công lần nữa, cũng không dám tiến công, bởi vì hiện tại, bọn hắn còn không biết An Lan Tú đến đây với ý đồ gì.

Nói tóm lại, Khương quốc có thể thở một hơi!


Khai Dương thành.

Khai Dương thành cũng không lớn, chỉ có năm sáu trăm ngàn nhân khẩu, thế nhưng, khi đại quân Sở quốc đến, nhân số của Khai Dương thành thiếu đi ít nhất một nửa!

Đều chạy trốn!

Sau khi Diệp Huyền trở lại Khai Dương thành, một mình hắn cứ bước đi trên đường như vậy.

Nghĩ!

Nghĩ rất nhiều chuyện.

Vừa rồi ở ngoài thành, kỳ thật hắn đã bị đánh gãy.

Không phải nhân tố bên ngoài đánh gãy, mà là chính hắn đánh gãy!

Bởi vì hắn phát hiện, khi hắn cảm thụ hết thảy chung quanh, tỉ như lúc cảm thụ gió, hắn thế mà vô phương ổn định lại tâm thần!

Táo bạo!

Khi hắn muốn lẳng lặng cảm thụ những ngọn gió chung quanh, hắn mới phát hiện hóa ra bản thân táo bạo đến cỡ nào!

Từ sau khi rời khỏi Thanh Thành, một đường đi tới, bản thân thật quá táo bạo.

Thế giới này, không chỉ có chém chém giết giết, cũng không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, mà lúc trước, hắn vẫn không để ý đến những thứ này.

Hiện tại, hắn chỉ muốn yên tĩnh, sau đó nghiêm túc nhìn chung quanh một chút, nghiêm túc cảm thụ được gió, cảm thụ được đường đi, cảm thụ được hết thảy chung quanh!

Đi đi, bất tri bất giác, hắn đi tới một bờ sông, hai bên bờ sông, là từng dãy phòng nhỏ, mà giờ khắc này, trong những phòng nhỏ này đã không có ai cả.

Hai bên đường phố, người không, phòng trống.

Chạy trốn!

Chiến tranh, những người bình thường này, trước mặt chiến tranh đơn giản chỉ yếu ớt như một trang giấy.


Khu vực Thanh Châu, cường giả vi tôn, thế nhưng, không phải tất cả mọi người đều có thể học võ, bởi vậy, càng đông hơn chính là những người bình thường, đối diện với chiến tranh, người bình thường chưa từng học võ không có bất kỳ năng lực phản kháng gì.

Mà đối với những đỉnh cấp thế lực kia mà nói, bản thân sao lại không phải một người "Phổ thông"?

Đúng lúc này, một tiểu nữ hài đột nhiên chạy tới trước mặt hắn, tiểu nữ hài ước chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ váy ngắn rách nát, váy thật sự rất nát, khắp nơi đều là lỗ thủng. Mà đầu gối của nàng, có hai vết sẹo, vết sẹo rất lớn, huyết dịch đã ngưng kết.

Tiểu nữ hài mang một đôi giày cỏ cũ nát, phần trước đế giày đều đã bạc đi, bởi vậy, năm đầu ngón chân của tiểu nữ hài cũng rụt lại bên trong, bởi vì khi nàng duỗi ra, đầu ngón chân sẽ trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn Diệp Huyền, ánh mắt rất là xinh đẹp, âm thanh của nàng giòn vang:

- Diệp ca ca, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu chúng ta.

Cứu?

Diệp Huyền sửng sốt, hắn quay đầu, cách đó không xa, nhiều người đứng đấy, có nam có nữ, rõ ràng, những người này chính là thân nhân của tiểu nữ hài.

Lúc này, một nam tử trung niên vội vàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, hai chân của hắn khẽ cong, quỳ xuống, sau đó tầng tầng dập đầu:

- Đám tiểu nhân là người bị Sở Quân đuổi theo ngoài thành trước đó, nếu không phải Diệp quốc sĩ xuất hiện, chúng ta đã sớm chết ở ngoài thành, cảm tạ ân cứu mạng của Diệp quốc sĩ.

Cách đó không xa, mấy người cũng dồn dập quỳ xuống.

Tiểu nữ hài trước mặt Diệp Huyền cũng muốn học người lớn quỳ xuống, nhưng đã được Diệp Huyền bế lên.

Sắc mặt nam tử trung niên đại biến:

- Đồng Đồng mau xuống đây, chớ có làm bẩn quần áo của Diệp quốc sĩ!

Tiểu nữ hài đang muốn tránh thoát Diệp Huyền, Diệp Huyền lại cười nói:

- Chớ động, để ca ca ôm ngươi!

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền:

- Ta... Bẩn...

Diệp Huyền nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ hài, cười nói:

- Tuyệt không bẩn!

Tiểu nữ hài trừng mắt nhìn, sau đó nàng cũng nhẹ nhàng hôn Diệp Huyền một cái.

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, hắn nhìn qua nam tử trung niên:

- Các ngươi đứng lên!


Nam tử trung niên do dự một chút, sau đó dồn dập đứng lên, nhưng thân thể vẫn nửa khom xuống, không phải e ngại, mà là tôn kính.

Tôn kính phát ra từ phế phủ!

Diệp Huyền hỏi:

- Các ngươi có chỗ ở không?

Nam tử trung niên lắc đầu:

- Trước đó không biết đi đâu, bây giờ muốn đi đế đô, bởi vì nơi đó, có thể sẽ tương đối an toàn.

An toàn!

Diệp Huyền yên lặng, một lát sau, hắn nói khẽ:

- Lần này đi đế đô, lộ trình xa xôi, các ngươi lại không có sức tự vệ, thực sự quá nguy hiểm, cứ lưu lại trong thành, thế nào?

Nam tử trung niên cười khổ:

- Đại quân ngoài thành...

Diệp Huyền cười nói:

- Ta cam đoan với các ngươi, thành này sẽ không bị đại quân Sở quốc phá, các ngươi cứ an tâm ở lại trong thành, thế nào?

Đám người nam tử trung niên liếc mắt nhìn nhau, sau đó mọi người dồn dập quỳ xuống, nam tử trung niên cúi đầu thật sâu:

- Chúng ta tin tưởng Diệp quốc sĩ!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đứng lên đi!

Đám người nam tử trung niên đứng dậy.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Đa tạ kukkak đã đẩy Kim phiếu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận