Kiếm Tôn

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, hiện tại, hắn cũng đã xem như Kiếm Chủ,

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn bấm tay một điểm ra phía trước, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trong sân, ngoài 30 trượng, một nhánh cây "Xoạt xoạt" một tiếng đã rơi xuống, mà ngay lúc nó muốn rơi xuống đất, Linh Tú kiếm đột nhiên xuất hiện, nhánh cây vững vàng rơi vào trên Linh Tú kiếm, mà sau một khắc, kiếm quang lóe lên, Linh Tú kiếm xuất hiện trước mặt hắn!

Nụ cười trên khóe miệng Diệp Huyền dần dần mở rộng.

Hiện tại, Ngự Kiếm thuật của hắn, so với trước đó, mặc kệ là tốc độ hay lực lượng, đều đã phát sinh một chất thuế biến!

Trọng yếu nhất, chính là hiện tại, hắn ngự kiếm thật đúng là thuận buồm xuôi gió, không có nửa phần cứng nhắc, kiếm này, giống như tay của hắn.

Lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền không xa.

Ngũ lâu chủ Túy Tiên Lâu!

Diệp Huyền khẽ điểm chân phải một cái, thôi động đạo tắc, khí tức trên người hắn lập tức được đạo tắc che giấu, chuẩn xác mà nói, là mượn đại địa chi lực để ẩn giấu.

Thật lâu trước đó, hắn đã phát hiện, đạo tắc này có thể ẩn giấu khí tức và cảnh giới của hắn, nhưng trước đó, hoàn toàn không cần phải che giấu bản thân. Thế nhưng hiện tại, hắn không muốn bại lộ thực lực chân chính của bản thân, lưu một át chủ bài, có hiệu quả xuất kỳ bất ý!

Ngũ lâu chủ đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn đắng chát cười một tiếng:

- Tiểu hữu, ôm quyền, sự tình lần này, Túy Tiên Lâu ta đã lựa chọn rời khỏi.

Thần sắc Diệp Huyền bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu:

- Ta đã đoán được!

Ngũ lâu chủ lắc đầu:

- Thật có lỗi.

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối chớ nói như thế, Túy Tiên Lâu đã giúp ta nhiều đại ân.


Nói xong, hắn chân thành nói:

- Túy Tiên Lâu giúp ta, là tình cảm, không giúp ta, cũng là an phận, còn nữa, trong khoảng thời gian này, Túy Tiên Lâu đã mấy lần xuất thủ tương trợ ta trong thời khắc nguy nan, tình này, Diệp Huyền ta khắc trong tâm khảm, ngày khác, Túy Tiên Lâu có cần gì, trong phạm vi năng lực, Diệp Huyền ta nhất định nghĩa bất dung từ.

Trong mắt Ngũ lâu chủ có một tia phức tạp, nếu nói ban đầu hắn tương trợ Diệp Huyền, là muốn lôi kéo Kiếm Tiên sau lưng Diệp Huyền, vậy hiện tại, đối với Diệp Huyền, hắn thật sự thưởng thức. Mặc dù Diệp Huyền có lúc xúc động, nhưng là một người vô cùng trọng tình.

Lúc trước, Thương Mộc học viện không thu nhận Diệp Huyền, tuyệt đối là một quyết định ngu xuẩn nhất trăm năm qua!

Loại thiên tài này, nếu thu nhận, chỉ cần đối tốt với hắn, hắn sẽ dùng mạng báo đáp ngươi!

Tựa như Kỷ lão đầu, Thương Lan học viện...

Ngũ lâu chủ lắc đầu thở dài, hai tay của hắn mở ra, một chiếc thật dài xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa hộp tới trước mặt Diệp Huyền:

- Tiểu hữu, đây là thứ ngươi cần.

Diệp Huyền mở hộp ra, trong hộp, có hai thanh kiếm, hai thanh kiếm giống nhau như đúc.

Kiếm dài, khoảng năm thước, nhưng thân kiếm cũng rất hẹp, chỉ không đến một ngón tay!

Tế kiếm!

Ngũ lâu chủ nói khẽ:

- Hai thanh kiếm này gọi là "Tật Ảnh", chúng không phải kiếm phổ thông, là phi kiếm, chuyên định chế cho một số Kiếm Tiên dùng ngự kiếm làm chủ. Nếu tiểu hữu có thể ngự kiếm, có được kiếm này, uy lực sẽ gia tăng ít nhất không chỉ gấp hai. Túy Tiên Lâu ta đã xóa đi ấn ký kiếm tu bên trong, tiểu hữu có thể dùng bất cứ lúc nào.

Tật Ảnh!

Diệp Huyền nhìn qua hộp, tay phải của hắn hợp chỉ, khẽ vẩy một cái, trong hộp, hai thanh kiếm trực tiếp bay lên.

Diệp Huyền hợp chỉ một điểm ra phía trước, trong chớp mắt, hai thanh kiếm xuất hiện ở phía sau hai gốc cây ngoài 50 trượng, sau một khắc, hai thanh kiếm lại trở về trước mặt Diệp Huyền, mà ngoài 50 trượng, ngọn hai gốc cây, hai mảnh lá cây chậm rãi rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, Ngũ lâu chủ có một tia chấn động.

Hắn biết Diệp Huyền có thể ngự kiếm, thế nhưng, hắn không ngờ tới tốc độ ngự kiếm của Diệp Huyền lại nhanh như vậy, nhanh đến mức làm hắn có chút kinh hãi, đây căn bản không phải tốc độ một Thông U cảnh có thể đạt tới.

Trước mặt Ngũ lâu chủ, Diệp Huyền khẽ vuốt ve hai thanh kiếm, tán thán nói:

- Tật Ảnh, hảo Tật Ảnh, hảo kiếm!

Hai thanh kiếm dường như xúc động, khẽ run lên, phát ra một thanh âm kiếm reo nhẹ nhàng.

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, thu hồi hai thanh kiếm, sau đó ôm quyền với Ngũ lâu chủ:

- Tiền bối, đa tạ!

Nói xong, hắn xuất ra một tấm thẻ vàng, mà lúc này, Ngũ lâu chủ đột nhiên lắc đầu:

- Không cần. Kiếm này, là Túy Tiên Lâu ta tặng cho tiểu hữu.

Diệp Huyền lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Giao tình thì giao tình, mua bán thì mua bán.

Nói xong, hắn đặt tấm thẻ vàng ở trước mặt Ngũ lâu chủ, thấy Ngũ lâu chủ không thu, hắn chân thành nói:


- Nếu tiền bối không thu, ngày sau ta cũng không dám làm phiền Túy Tiên Lâu nữa.

Nghe vậy, Ngũ lâu chủ đắng chát cười một tiếng, sau đó thu hồi hai tấm thẻ vàng.

Trong thẻ vàng, là hai ức kim tệ!

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối, nếu có thể, phương diện tình báo ngày sau, có thể ta vẫn sẽ làm phiền quý lâu, ngoài ra, nếu muốn bán thứ gì, có thể cũng sẽ tìm quý lâu!

Ngũ lâu chủ nghiêm mặt nói:

- Phía trên đã có bàn giao, trong phạm vi năng lực của Túy Tiên Lâu, Túy Tiên Lâu ta sẽ cố gắng hiệp trợ tiểu hữu, chỉ là việc xuất động cường giả...

Diệp Huyền mỉm cười:

- Đã đủ. Tiền bối, sau này còn gặp lại!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Ngũ lâu chủ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Nếu không ngã xuống, ngày sau nhất định là một vị Kiếm Tiên a!

Nói xong, hắn quay người biến mất tại chỗ.

...

Diệp Huyền đi tới trên tường thành Khai Dương, một đường đi qua, vô số binh sĩ dồn dập hành lễ, nhìn Diệp Huyền, trong mắt những binh lính này, đều là hưng phấn!

Kiếm tu!

Kiếm tu Khương quốc!

Đây là vinh hãnh của Khương quốc!

Diệp Huyền đi vào bên cạnh Khương Cửu, Khương Cửu nhìn phần cuối phía xa, nói khẽ:

- Bọn hắn vẫn chưa lui binh!


Diệp Huyền nhìn qua nơi xa, ở cuối tầm mắt, có thể thấy được một mảnh đại quân đen nghịt.

Kỵ binh Sở quốc!

Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên chạy tới một đám kỵ binh, cũng không nhiều người, chỉ có hai mươi người.

Xem xét cách ăn mặc, cũng không phải binh sĩ Sở quốc.

Bên cạnh Diệp Huyền, Khương Cửu trầm giọng nói:

- Binh sĩ Đại Vân!

Đại Vân đế quốc, cuối cùng cũng hiện thân!

Diệp Huyền nhìn qua dưới thành, lúc này, hai mươi người kia đã đến dưới thành, một nam tử tuổi trung niên cầm đầu ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền và Khương Cửu:

- Hàng! Hoặc chết!

Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đính giữa chân mày nam tử trung niên.

Trên tường thành, Diệp Huyền nhìn qua phía dưới:

- Gió lớn, không nghe rõ, còn xin lặp lại lần nữa.

Mọi người: "..."

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận