Kiếm Tôn

Diệp Huyền lại nói:

- Ta không hy vọng học viên của ta đều là một đám cừu non bị nuôi nhốt, bọn hắn nhất định phải ra ngoài, ra ngoài cảm thụ một chút chiến tranh tàn khốc, vơis bọn hắn mà nói, đây cũng là một loại tu luyện. Nếu không phải như vậy, có một ngày Thương Lan học viện gặp phải mối nguy, ngay cả sức đánh một trận bọn hắn cũng không có.

Sau khi kiến thức được những thiên tài Trung Thổ Thần Châu như Lăng Hàn và Lục Cuồng, hắn rõ ràng một chút.

Nếu như chỉ tu luyện trong nhà, không đi ra xông xáo một lần, tu luyện cả một đời cũng là một phế vật!

Lăng Hàn và những thành viên Đệ Cửu dong binh đoàn, bọn hắn tu luyện ra vậy sao?

Không!

Bọn hắn đánh ra! Bọn hắn đã trải qua vô số lần sinh tử chiến, mới có được thực lực như vậy!

Nếu những học viên Thương Lan học viện này không đi ra ngoài, không đi liều mạng, cả đời bọn hắn cũng không sánh nổi những thiên tài và yêu nghiệt Trung Thổ Thần Châu.

Một khối sắt, nếu không thông qua thiên chuy bách luyện, vĩnh viễn sẽ không trở thành một thanh kiếm sắc bén!

Mặc Nguyên nhìn Diệp Huyền rất rất lâu, thời gian dần trôi qua, thần sắc hắn trở nên hòa nhã:

- Đi theo ta.

Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút, bởi vì hắn phát hiện, Mặc Nguyên và Phong Lam này có chút thần bí.

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền đi theo.

Ba người tới hậu sơn, Mặc Nguyên dừng bước lại, hắn quay người nhìn Diệp Huyền, hắn mở ra lòng bàn tay, một cái hộp xuất hiện trong tay.

Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút:

- Đây là?

Mặc Nguyên mở hộp ra, trong hộp, trưng bày mười hai người tí hon màu vàng, trong tay mỗi một Kim Nhân đều nắm một thanh trường thương màu vàng!

Mặc Nguyên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Thập Nhị Kim Nhân, một vị Đế Vương kinh tài tuyệt diễm đã tụ tập vàng ròng khắp thiên hạ cửu châu tạo thành, bên trong mỗi một Kim Nhân giấu một tòa trận pháp, rót linh khí vào, khởi động Kim Nhân, có thể trấn thiên hạ cửu châu. Có điều, chúng nó đã từng bị trọng thương, linh tính bị hao tổn, bây giờ chỉ tương đương với Thần Hợp cảnh, hơn nữa, bởi vì trận pháp bị phá hư, một lần thôi động, cần rất nhiều Cực phẩm Linh khí.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Uy lực như thế nào?

Mặc Nguyên khẽ vẩy tay phải một cái, trong hộp, một Kim Nhân đột nhiên hóa thành một vệt kim quang rơi xuống một bên, mà giờ khắc này, người tí hon màu vàng này đã biến thành một đại kim nhân, còn cao lớn hơn Diệp Huyền rất nhiều!

Mặc Nguyên lãnh đạm nói:

- Thử một chút!

Diệp Huyền bấm tay một cái, một sợi kiếm quang đột nhiên đánh vào trên thân tôn Kim Nhân kia.

Kim Nhân không nhúc nhích chút nào, kiếm đâm ra, ngay cả một chút dấu vết cũng không có!

Vẻ mặt Diệp Huyền khẽ biến. Kiếm của hắn, chính là chân kiếm a!

Một lát sau, Diệp Huyền nhìn qua Mặc Nguyên:

- Điều kiện.

Mặc Nguyên nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Vào Nho đạo ta, trở thành người phát ngôn của Nho đạo ta, nếu ngươi nguyện, Nho đạo ta nhất định ủng hộ ngươi.

Nho đạo!

Nghe Mặc Nguyên nói, Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Nho đạo?

Mặc Nguyên gật đầu:

- Một thế lực tu hành cổ lão, vì một số duyên cớ đặc thù, đạo thống đã từng băng diệt, truyền thừa lưu lại lác đác không có mấy. Thực không dám giấu giếm, hai người chúng ta đều là truyền nhân Nho đạo, trên thân gánh vác trách nhiệm phục hưng Nho đạo.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Sao lại chọn ta?

Mặc Nguyên lắc đầu cười khẽ:

- Hai người chúng ta đã từng đi qua Thương Lan châu, đi qua Thương Lan học viện, cũng đã tới Thanh Châu, tiếp xúc qua Thương Mộc học viện, mặc dù hai học viện này được xưng là học viện, nhưng không có môn học thuật này, bọn hắn chỉ trọng học viên tu luyện, cũng chỉ coi trọng thực lực học viên, mà không trọng học thức của bọn hắn, không trọng tư tưởng của bọn hắn.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngay lúc hai người chúng ta muốn vứt bỏ, Lục quốc sư để hai người chúng ta tới đây nhìn một chút, ngươi đã khiến hai người chúng ta có chút ngoài ý muốn. Ở chỗ này, hai người chúng ta thấy được hi vọng, mà ngươi, đầy đủ ưu tú, tuổi còn trẻ đã đến cấp độ Kiếm Chủ, quả thực khiến hai người chúng ta bất ngờ...

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngươi có thể nhìn thấu ta!

Trong thanh âm, mang theo một tia khiếp sợ!

Bởi vì hắn đã là dùng đạo tắc ẩn giấu thực lực bản thân!

Mặc Nguyên cười nói:

- Nếu ta đoán không lầm, trên người ngươi hẳn là có một đạo tắc, đúng không?

Đạo tắc!

Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên ngưng trọng, hắn đã đánh giá thấp nghiêm trọng hai người trước mắt a!

Mặc Nguyên lại nói:

- Ngươi yên tâm, hai người chúng ta không có ác ý gì với ngươi, cũng không dám có ác ý.

Không dám!

Lúc trước, bọn hắn đã thấy nữ tử thần bí bên trong Giới Ngục tháp đại sát tứ phương.

Kiếm Tiên?

Bọn hắn đã gặp qua Kiếm Tiên, mà mấy thủ đoạn của nữ tử thần bí này, đã không phải Kiếm Tiên có thể làm được... Mỗi lần nghĩ tới đây, hai người đều kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bởi vì nữ tử thần bí này, có thể không chỉ là Kiếm Tiên, thậm chí có thể là phía trên Kiếm Tiên!

Đương nhiên, sở dĩ bọn hắn lựa chọn Diệp Huyền, còn là vì dự tính ban đầu của Diệp Huyền khi mở học viện.

Diệp Huyền chú trọng học thuật, chú trọng gia quốc, điểm này, đúng là bọn họ cần có, bởi vì bọn hắn cần phải làm là truyền bá học thuật, truyền bá tư tưởng Nho đạo của bản thân, mà nếu như Thương Lan học viện càng ngày càng lớn, về sau lực ảnh hưởng tự nhiên cũng càng lúc càng lớn, khi đó, tư tưởng Nho đạo và học thuật có thể được truyền bá càng rộng rãi!

Còn có một điểm, chính là Diệp Huyền đủ mạnh!

Không có thực lực, không có tiềm lực, hết thảy đều là nói nhảm!

Giữa sân, Diệp Huyền yên lặng.

Hai người Mặc Nguyên lẳng lặng chờ đợi Diệp Huyền hồi đáp.

Một lát sau, Diệp Huyền nói:

- Ta không hiểu rõ Nho đạo.

Mặc Nguyên cười nói:

- Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, ngày sau nếu ngươi cảm thấy Nho đạo ta có vấn đề, tùy thời có thể đuổi việc hai người chúng ta. Mà ngươi vào Nho đạo ta, cũng chỉ là hình thức, ngày sau ngươi có thể gia nhập bất kỳ thế lực nào, về phần người phát ngôn của Nho đạo ta, cũng chỉ là tên tuổi, không có bất kỳ ước thúc gì, chỉ là ngày sau khi hai người chúng ta mượn nhờ Thương Lan học viện tuyên truyền tư tưởng Nho đạo cùng với học thuật, sẽ lấy tên tuổi của ngươi. Dĩ nhiên, hai người chúng ta cũng sẽ dùng hết khả năng giữ gìn Thương Lan học viện, giữ gìn ngươi.

Một bên, Phong Lam đột nhiên nói:

- Đơn giản một điểm, tương đương với chúng ta hợp tác, không có quan hệ trên dưới, mọi người hỗ trợ nhau, hợp tác cùng có lợi.

Diệp Huyền cười nói:

- Như thế, ta tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Nghe vậy, Mặc Nguyên và Phong Lam đều cười.

Mặc Nguyên đưa hộp tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không khách khí, nhận lấy hộp, sau đó nói:

- Vật này sử dụng thế nào?

Mặc Nguyên nói:

- Thập Nhị Kim Nhân, đều cần linh khí thôi động, một lần thôi động, một Kim Nhân cần ít nhất mười vạn cực phẩm linh thạch, mà nhiều nhất chỉ có thể duy trì một khắc đồng hồ.

Mặt mũi Diệp Huyền tràn đầy kinh ngạc:

- Mười vạn cực phẩm linh thạch một tôn? Chỉ có thể duy trì một khắc đồng hồ? Có lầm hay không?

Mặc Nguyên cười khổ:

- Mặc dù hơi đắt, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, nếu ngươi có đủ cực phẩm linh thạch, Thập Nhị Kim Nhân này, ngay cả cường giả Vạn Pháp cảnh cũng có thể chém giết.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, nụ cười hết sức đắng chát, còn mang theo một chút bất đắc dĩ.

Trên người hắn bây giờ có hơn một trăm vạn cực phẩm linh thạch, nếu dùng để thôi động Thập Nhị Kim Nhân này, một lần là thấy đáy! Trọng yếu nhất, chính là chỉ có thể duy trì một khắc đồng hồ!

Quá ngắn!

Đây quả thực là đốt tiền a!

Mặc dù đồ chơi này rất tốt, thế nhưng, hắn thật sự không dám dùng tùy ý, dùng một lần là nghèo rớt mồng tơi a!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui