Kiếm Tôn

Mặc Nguyên lại nói:

- Còn có một chuyện, chính là hai người chúng ta không thể công khai giúp ngươi, trên thân hai người chúng ta cũng mang theo một chút ân oán thị phi, nếu ra tay, có thể sẽ trêu chọc cho ngươi một số thị phi và phiền phức, bởi vậy, chúng ta không thể quang minh chính đại ra tay. Có điều, vẫn có thể âm thầm ra tay.

Diệp Huyền cười nói:

- Như vậy, ta cám ơn trước!

Mặc Nguyên mỉm cười:

- Hợp tác cùng có lợi!

Nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:

- Ngươi còn nhớ đến vị Lục quốc sư kia?

Diệp Huyền gật đầu:

- Tự nhiên!

Mặc Nguyên trầm giọng nói:

- Người này là truyền nhân binh đạo, lần này Đại Vân đế quốc xuất động, có lẽ chính là cơ hội nàng muốn chờ, mà theo hai người chúng ta biết, người nàng chọn hẳn là Cửu công chúa điện hạ, nếu ngươi đã trở về đế đô, có thể đi tìm nàng, có lẽ sẽ có thu hoạch không nhỏ!

Lục Cửu Ca!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Được. Hai vị tiền bối, sau khi ta đi, hết thảy sự tình của Thương Lan học viện, làm phiền hai vị tiền bối!

Mặc Nguyên khẽ vuốt râu:

- Không thể đổ cho người khác, lần này ngươi đi Khai Dương thành, vạn sự cẩn thận.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, cáo biệt với hai người.

Nhìn Diệp Huyền rời đi, Mặc Nguyên nói khẽ:

- Có lẽ hắn chính là hy vọng duy nhất của hai người chúng ta ở Thanh Thương giới này.

Phong Lam trầm giọng nói:

- Đáng tiếc, trên người hắn có quá nhiều thị phi, Thương Mộc học viện, Ám giới, Đại Vân đế quốc... Ai! Loạn tâm!

Mặc Nguyên lãnh đạm nói:

- Không sao, mặc dù hai người chúng ta không thể xuất thủ lộ liễu, nhưng không có nghĩa là hai người chúng ta không thể trợ giúp hắn theo phương diện khác. Hắn là hy vọng duy nhất của hai người chúng ta ở Thanh Thương giới, dù như thế nào, cũng phải liều một lần.

...

Trong Thương Lan điện, Diệp Huyền và Kỷ An Chi cùng với Bạch Trạch ngồi quanh bàn.

Trên bàn, bốn món ăn một chén canh.

Sau khi ăn xong, Diệp Huyền đặt bát cơm lên bàn:

- Giữa trưa ngày mai ta sẽ mang bọn hắn rời đi ngay!

Bạch Trạch nói:

- Ta muốn đi cùng!

Kỷ An Chi để đũa xuống:

- Cùng một chỗ!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hai người, hắn đang muốn nói chuyện, Bạch Trạch đột nhiên nói:

- Diệp thổ phỉ, đây là trận chiến cuối cùng, hoặc mọi người đồng thời trở về, hoặc mọi người cùng chết ở Khai Dương thành.

Diệp Huyền yên lặng.

Bạch Trạch lại nói:

- Ở lại nơi này, là một loại dày vò, vạn sự, chúng ta đồng thời đối mặt, được chứ?

Diệp Huyền yên lặng một lát, gật đầu:

- Tốt, giữa trưa ngày mai, mọi người đi đồng thời!

Bạch Trạch nhếch miệng cười một tiếng:

- Lại ăn một bát, ha ha!

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Sau buổi cơm tối, đã là ban đêm.

Ngoài điện, không trăng cũng không sao, trời đất một mảnh tăm tối.

Diệp Huyền ngồi trước thềm đá, trong tay hắn, là một người gỗ nhỏ.

Diệp Linh!

Diệp Huyền khẽ vuốt ve người gỗ nhỏ trong tay, muội muội Diệp Linh đã rời đi một đoạn thời gian!

Hiện tại nàng sống thế nào?

Hắn tự nhiên là lo lắng!

Trung Thổ Thần Châu!

Tay phải Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt người gỗ nhỏ, hắn nhất định phải càng thêm cố gắng!

...

Trung Thổ Thần Châu, Bắc Cảnh.

Bắc Cảnh mấy vạn dặm, quanh năm chí hàn, trong nơi này ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay.

Ở vị trí trung ương của Bắc Cảnh, có một tòa cung điện, một tòa cung điện khắc băng, trong cung điện, giờ phút này, vô số nữ tử đang vây quanh trước một đài băng.

Trên đài băng, một tiểu nữ hài ngồi xếp bằng, tiểu nữ hài tuổi cũng không lớn, chỉ có mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng có chút non nớt.

Tóc của tiểu nữ hài là băng sắc, quanh thân nàng không ngừng tản ra từng đạo khí tức mạnh mẽ, nhưng cỗ khí tức này còn chưa khuếch tán ra đã bị một màn sáng băng sắc thật mỏng ngăn cản.

Không biết qua bao lâu, khí tức trên người tiểu nữ hài đột nhiên tăng vọt, cỗ khí tức này ngày càng mạnh, mạnh đến mức màn sáng băng sắc kia cũng đã sắp không ngăn nổi!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người giữa sân đại biến, nhao nhao lui lại, mà cách đó không xa, một người mỹ phụ nắm chặt hai tay, trong mắt tràn ngập khẩn trương:

- Đừng đột phá, tuyệt đối đừng đột phá... Nếu đạt đến Vạn Pháp cảnh lúc này, cũng không phải chuyện tốt với ngươi, đè xuống, ép...

Nơi xa, khí tức của tiểu nữ hài vẫn đang điên cuồng tăng vọt, mà trong tay tiểu nữ hài, là một người gỗ nhỏ...

...

Khương quốc.

Đêm khuya, Diệp Huyền cũng không nghỉ ngơi, mà đi vào trong một rừng trúc ngoài thành Khương quốc, trong rừng trúc, có một phòng trúc tinh sảo.

Bên trong phòng trúc, ánh nến sáng choang.

Diệp Huyền đi tới trước phòng trúc, cửa đột nhiên mở ra, hắn hơi ngẩn người, không suy nghĩ nhiều, hắn tiến vào bên trong phòng trúc, bên trong phòng trúc, Lục Cửu Ca ngồi trên xe lăn, trên đầu gối phủ kín một tầng chăn lông thật dày, mà trong tay nàng, cầm một quyển sách.

Nhìn thấy Diệp Huyền, Lục Cửu Ca mỉm cười:

- Đã lâu không gặp! Ta đã chuẩn bị kỹ càng! Hiện tại có thể đi sao?

Diệp Huyền ngạc nhiên:

- Ngươi biết ý đồ đến của ta?

Lục Cửu Ca cười nói:

- Tự nhiên!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi muốn đi cùng ta?

Trên mặt Lục Cửu Ca vẫn mang theo nụ cười như cũ:

- Không nguyện ý sao?

Diệp Huyền đi đến trước mặt Lục Cửu Ca:

- Vì sao?

Lục Cửu Ca lắc đầu:

- Không có ác ý với ngươi, cũng không có ác ý với Khương quốc, vậy đủ chưa?

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó gật đầu:

- Đủ rồi!

Khóe miệng Lục Cửu Ca hơi nhấc lên:

- Vậy đi thôi!

Diệp Huyền nói:

- Đi Thương Lan học viện?

Lục Cửu Ca lắc đầu:

- Đi Khai Dương thành.

Diệp Huyền nói:

- Hừng đông sẽ đi.

Lục Cửu Ca nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Đi bây giờ, lập tức đi, sau khi trời sáng, cũng đã muộn.

Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Vì sao?

Lục Cửu Ca bấm tay một cái, một tờ giấy bay đến trước mặt Diệp Huyền, sau khi thấy nội dung trên tờ giấy, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, xoay người rời đi. Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ: Hắc Diễm quân đã chạy đến!

Hắc Diễm quân!

Diệp Huyền tự nhiên nghe qua chi quân đội khiến chư quốc xung quanh nghe đến đã biến sắc này!

Khương Cửu và binh sĩ Khai Dương thành, nhất định không ngăn nổi.

Diệp Huyền đi không bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay người trở về phòng trúc, hắn đi đến trước mặt Lục Cửu Ca:

- Sao ngươi không đi?

Lục Cửu Ca lãnh đạm nói:

- Ta có thể đi sao?

Diệp Huyền: "..."

Lục Cửu Ca nói:

- Trần Bá giúp ta làm việc, hiện tại, ta một mình.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Lục Cửu Ca, sau đó trực tiếp ôm lấy Lục Cửu Ca mà chạy.

Sau khi chạy ra phòng trúc, Diệp Huyền một đường chạy như điên, mà trong ngực hắn, Lục Cửu Ca đột nhiên nói:

- Ta là bảo ngươi đẩy xe lăn của ta, không có bảo ngươi ôm ta!

Diệp Huyền yên lặng một chớp mắt, sau đó nói:

- Ngươi nói gì? Gió lớn, ta nghe không rõ...

Lục Cửu Ca: "..."

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui