Kiếm Tôn

Trước cửa thành, Mặc Vân Khởi gắt gao nhìn nam tử vọt tới phía hắn kia, kỳ thật, trong nội tâm, hắn muốn chạy trốn!

Bởi vì vừa rồi liều mạng với Lý Mộc Lâm, hắn đã bị trọng thương, bây giờ thấy thế của nam tử đại đao này, hắn biết rõ, bản thân không ngăn nổi!

Cứng rắn chống đỡ, rất có thể sẽ chết!

Mặc Vân Khởi đột nhiên gầm thét:

- Trốn cái lông mao a! Lão tử là Thương Lan học viện, lão tử là huynh đệ của Diệp thổ phỉ, lão tử không thể mất mặt, tới chiến a!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên giẫm chân phải xuống đất, hai tay nắm hắc côn trực tiếp vọt tới phía nam tử!

Trong cơ thể Mặc Vân Khởi, huyền khí điên cuồng phun trào, vô số huyền khí tựa như thủy triều tràn vào bên trong hắc côn trong tay hắn, mà giờ khắc này, trên người hắn cũng tụ tập một cỗ côn thế! Có điều, cỗ côn thế của hắn lại kém hơn thế của nam tử đạo đao rất nhiều!

Thế nhưng, trong mắt Mặc Vân Khởi không hề e ngại, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh!

Cứ như vậy, trong ánh mắt vô số người, hai người ngày càng gần, năm trượng, ba trượng, hai trượng, một trượng...

Nam tử đại đao chém xuống một đao!

Mặc Vân Khởi hai tay cầm côn đập ra một côn!

Yên lặng một chớp mắt!

Xuy!

Trường côn lập tức vỡ tan, đại đao chém thẳng xuống đầu Mặc Vân Khởi, đồng tử của Mặc Vân Khởi co rụt lại, thân hình lóe lên lùi về sau, tránh thoát một đao trí mạng này trong gang tấc, đao trực tiếp chém thẳng mặt đất, thế nhưng sau một khắc, nam tử đại đao đột nhiên buông tay, xông lên phía trước, một đầu gối trực tiếp đè vào phần bụng Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi trợn to hai mắt, cả người trực tiếp co quắp bay ngược về sau, vừa bay, trọn vẹn xa hơn mười trượng, cuối cùng đập ầm ầm trên cửa thành Khai Dương phía xa!

Ầm!

Cửa thành kịch liệt run lên, ngay sau đó, Mặc Vân Khởi rơi nện xuống đất, vô số bụi đất bốc lên!


Cách đó không xa, nam tử đại đao giơ ra tay phải, đại đao phía sau hắn đột nhiên bay lên, sau đó xuất hiện trong tay hắn.

Nam tử dẫn theo đại đao đi đến chỗ Mặc Vân Khởi dưới tường thành!

Mặc Vân Khởi bò lên, khóe miệng của hắn không ngừng tràn ra máu tươi, trong cơ thể càng đau như xé rách!

Mặc Vân Khởi gắt gao nhìn nam tử đại đao đi tới từ nơi xa, hắn lau máu tươi trên khóe miệng:

- Móa nó, Diệp thổ phỉ, ngươi sẽ không chờ đến lúc ta chết rồi mới đến chứ...

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, không hề phát hiện bóng người Diệp Huyền.

Mà nam tử nơi xa đã ngày càng gần!

Khóe miệng Mặc Vân Khởi co rút:

- Diệp thổ phỉ... Diệp ca... Đại ca... Thân ca ca... Cứu mạng a... Ta thật sự không muốn chết a!

Tham sống sợ chết?

Mấy ai không sợ chết?

Đừng nói Mặc Vân Khởi, ngay cả Diệp Huyền cũng sợ chết, hoặc là nói, không muốn chết!

Trong nhân thế, rất nhiều lo lắng, rất nhiều chuyện tốt đẹp, nếu có thể sống sót, ai lại muốn chết đây?

Nhưng nếu không thể không chết, vậy cũng không có cách nào!

Như lúc này!

Mặc Vân Khởi vốn dĩ có thể trốn, thế nhưng, hắn không lựa chọn trốn, ý nghĩ của hắn, là có thể cản bao lâu hay bấy lâu, tận lực tranh thủ thời gian cho Diệp Huyền!

Bởi vì một khi thành bị phá, kỵ binh bắt đầu công kích, khi đó, với Khai Dương thành mà nói, chính là một sự tình mang tính hủy diệt!

Mặc Vân Khởi lau máu tươi trên khóe miệng, thần sắc hắn dữ tợn, hắn cứ thế đi về phía nam tử đại đao.

Thân hình nam tử đại đao đột nhiên run lên, sau một khắc, cả người hắn trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Mặc Vân Khởi, thoáng qua, một thanh đại đao chặt thẳng xuống đầu Mặc Vân Khởi!

Đao chém xuống, có tiếng xé rách chói tai vang vọng!

Trong mắt Mặc Vân Khởi một mảnh băng lãnh, hắn cũng không cản một đao này, mà là mở ra tay phải, một ngọn phi đao từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra.

Cản đao?

Hắn biết rõ, hắn không cản nổi!

Bởi vậy, hắn lựa chọn lấy mạng đổi mạng, thực sự không được, lui một bước, lấy mạng đổi thương cũng được, hắn chỉ có thể làm được như vậy!

Ngay lúc đại đao kia cách đỉnh đầu Mặc Vân Khởi còn có mười mấy centimet, nó đột nhiên ngừng!

Bởi vì một thanh kiếm gắt gao đè vào phía trên lưỡi đại đao, chuôi kiếm này chặn tất cả lực lượng của đại đao!

Mà phi đao của Mặc Vân Khởi cũng không thể chém vào phần bụng nam tử, dưới quần áo của nam tử, là một hộ giáp màu đen nhánh, giáp này mạnh mẽ chặn phi đao!

Tay phải nam tử đại đao cầm đao đè ép về phía trước.

Ầm!


Kiếm bị đánh bay, thế nhưng sau một khắc, kiếm lại bay tới!

Nam tử đại đao nhăn mày lại, cầm đao một chém về phía trước!

Ầm!

Kiếm bị đánh bay lần nữa, có điều, nam tử đại đao cũng lui về sau trọn vẹn mười trượng!

Nam tử đại đao ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một tên nam tử chậm rãi đi tới.

Diệp Huyền!

Vừa nhìn thấy Diệp Huyền, toàn bộ binh sĩ trên tường thành lập tức sôi trào lên, vô số tiếng rống giận dữ không ngừng vang vọng từ trên tường thành!

Sĩ khí tăng vọt!

Mà Khương Cửu đang chém giết với người, vừa nhìn thấy Diệp Huyền, trên gương mặt lây dính máu tươi của nàng cũng nổi lên một nụ cười!

Đến rồi!

Hắn đến rồi!

ĐI cùng Diệp Huyền, còn có Kỷ An Chi và Bạch Trạch, cùng với hết thảy học viên Thương Lan học viện!

Những học viên này đã xông lên tường thành, đang chém giết với những cường giả Lăng Không cảnh Sở quốc!

Binh lính bình thường đánh không lại những Lăng Không cảnh này, thế nhưng học viên Thương Lan học viện cũng không sợ, trong bọn hắn, thấp nhất cũng là Lăng Không cảnh!

Một bên khác, lúc hai người Lý Mục thấy Diệp Huyền, khóe miệng Lý Mục lập tức nổi lên một nụ cười âm trầm:

- Cuối cùng cũng xuất hiện sao?

Trước đó, Diệp Huyền một mực chưa xuất hiện, hắn vẫn có chút lo lắng, không phải lo lắng Diệp Huyền chạy trốn, mà lo Diệp Huyền có động tác khác!

Bên cạnh, Ám Chủ hỏi:

- Ra tay?

Lý Mục lắc đầu:


- Để người của ngươi điều tra bốn phía một hồi trước, người này cũng không ngu ngốc, có thể có lưu chuẩn bị ở sau, bất kể như thế nào, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt nhất!

Ám Chủ khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Lý Mục nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, trong mắt không hề che giấu băng lãnh và sát ý!

Vì đối phó Diệp Huyền, Thương Mộc học viện đã bỏ ra rất nhiều đại giới, lần này, không thành công cũng thành nhân!

Diệp Huyền đi đến bên cạnh Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi lập tức ngã xuống, Diệp Huyền đỡ lấy Mặc Vân Khởi, sau đó lấy ra một viên Kim Sang đan thả vào trong miệng Mặc Vân Khởi.

Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi tới muộn một chút, chúng ta cũng chỉ có thể kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ.

Diệp Huyền vỗ vỗ bả vai Mặc Vân Khởi, nói khẽ:

- Tiếp theo, giao cho ta!

Nói xong, hắn đưa Mặc Vân Khởi đến trước mặt Bạch Trạch ở trên tường thành, sau đó hắn quay người, điểm ra một chỉ.

Xuy!

Hơn mười trượng bên ngoài, một tên đạo binh Ám giới trong nháy mắt đã bị sợi kiếm quang này xuyên thủng đầu!

Sau một khắc, kiếm quang tựa như một đạo chớp giật nhanh chóng xuyên qua, vài chục trượng ngoài xa, năm sáu tên binh sĩ Sở quốc trong nháy mắt đã bay đầu, máu tươi phun ra tựa như suối...

Miểu sát!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận