Kiếm Tôn

Diệp Huyền lui trở về trước cửa thành, cửa thành chật hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho mấy chục kỵ binh đồng thời tiến vào, với hắn mà nói, là vô cùng có lợi không thể nghi ngờ!

Diệp Huyền vừa lui trở về cửa thành, mấy chục kỵ binh trực tiếp lao đến, Diệp Huyền vung ra một kiếm, một mảnh kiếm quang quét ngang qua!

Xuy...

Mười mấy tên kỵ binh trong chốc lát từ trên ngựa rơi xuống, thế nhưng sau một khắc, đã có mấy chục kỵ giẫm lên vô số thi thể vọt tới trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền đột nhiên mở ra hai mắt.

Xuy xuy!

Hai đạo kiếm quang bắn ra nhanh như điện, kiếm quang như điện, xuyên nhanh qua, những nơi đi qua, mười mấy tên kỵ binh Sở quốc trong nháy mắt đã chặt ngang, máu tươi bắn tung tóe.

Thế nhưng sau một khắc, lại một đám kỵ binh Sở quốc lao đến, lúc này, Diệp Huyền bấm tay một điểm ra phía trước, hai thanh phi kiếm bắn ra theo cánh tay của hắn!

Tật Ảnh!

Hai thanh kiếm bay xuyên qua giữa sân, yên lặng, nhanh như điện, những nơi đi qua, từng cái đầu dồn dập rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.

Trong khoảnh khắc, hai thanh phi kiếm đã chém giết mấy chục tên kỵ binh!

Một đám thi thể!

Thế nhưng sau một khắc, cũng đã có vô số kỵ binh Sở quốc vọt tới!

Khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một vệt dữ tợn, chân phải của hắn gắt gao bám sát mặt đất, vô số đại địa chi lực tụ đến thân thể của hắn.

Khởi động đạo tắc!

Lúc những kỵ binh kia cách Diệp Huyền còn có hơn một trượng, Diệp Huyền đột nhiên đạp chân phải một cái, cả người bắn ra tựa như một mũi tên rời cung.

Xuy!

Một tên kỵ binh Sở quốc dẫn đầu trong nháy mắt đã bay đầu, ngay sau đó, đám kỵ binh sau lưng tên này dồn dập ngã xuống đất, lúc Diệp Huyền xuất hiện bên ngoài cửa thành, phía sau hắn, mấy chục tên kỵ binh đã ngã xuống toàn bộ!

Mấy trăm cỗ thi thể chồng chất trước cửa thành, kỵ binh đã vô phương tiếp tục công kích!

Diệp Huyền cầm trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, trên Linh Tú kiếm, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống từ thân kiếm...


Mà trước mặt Diệp Huyền, đám kỵ binh kia đã dừng lại, trong mắt những kỵ binh này, đã có vẻ sợ hãi!

Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông!

Diệp Huyền thủ ở cửa thành này, ai có thể xông qua?

Nhưng vào lúc này, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên đánh vào trên tường thành Khai Dương.

Oanh!

Toàn bộ tường thành Khai Dương lập tức vỡ tan, trên tường thành, vô số binh sĩ Khương quốc dồn dập rơi xuống đất...

Thành phá!

Không đúng, tường thành đã bị phá!

Giờ phút này, Khai Dương thành đã mất tường thành, vùng đất bằng phẳng!

Phía dưới, Diệp Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua Lý Mục cách đó không xa, ra tay, đúng là Lý Mục.

Lý Mục nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Không phải ngươi có thể cản sao? Tiếp tục cản ta?

Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt thanh kiếm, quanh người hắn tản ra một cỗ khí tức thô bạo! Có điều, những khí tức này đều bị Thiện Niệm kiếm ý của hắn tán đi!

Nơi xa, Lý Mục cười dữ tợn:

- Tiếp tục cản a!

Thanh âm vừa dứt, hắn vung lên tay phải, trong chốc lát, mười vạn thiết kỵ chạy như điên,

Mười vạn thiết kỵ đồng thời chạy tới, khủng bố bực nào?

Đại địa đều phải run rẩy!

Mà giờ khắc này, Khai Dương thành đã không còn bất kỳ lá chắn gì nữa!

Làm sao cản?

Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt Linh Tú kiếm, giờ phút này hắn mới bi ai phát hiện, nếu loại cường giả cấp bậc như Lý Mục ra tay, đối với hắn hiện tại mà nói, không có bất kỳ lực lượng gì để ngăn cản.

Mặc dù Lý Mục không trắng trợn ra tay với hắn, nhưng tính chất đã là như nhau!

Nữ tử thần bí?

Hắn nghĩ tới trước tiên đúng là nữ tử thần bí, loại cục diện trước mắt, nữ tử thần bí một kiếm là có thể giải quyết.

Nhưng nghĩ lại, bản thân làm sao có thể chuyện gì cũng dựa vào nữ tử thần bí?

Lúc này, Kỷ An Chi, Khương Cửu, Bạch Trạch, Mặc Vân Khởi, còn có vô số học viên Thương Lan học viện cùng với binh sĩ Khương quốc dồn dập đi tới sau lưng Diệp Huyền.

Nhìn vô số kỵ binh Sở quốc vọt tới từ xa, trong mắt đám người Khương Cửu, không có nửa phần e ngại.

Khương Cửu đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhẹ nhàng giúp Diệp Huyền lau sạch máu tươi trên khóe miệng, ôn nhu nói:

- Ngươi đã tận lực.

Tận lực!

Diệp Huyền ngây người, sau một khắc, hắn cười.

Tận lực!

Tương lai không ai biết, nhất thời nỗ lực, tận lực là được! Về phần kết quả, không cần quá để ý.

Vạn sự, tận lực là được!

Diệp Huyền quay đầu nhìn qua từng người giữa sân, cười nói:


- Nếu hôm nay chúng ta chết trận ở đây, các ngươi có hối hận không?

Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:

- Ngươi vốn có thể trốn đi, lại cùng chúng ta chết trận ở đây, ngươi có hối hận?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không hối hận.

Khương Cửu mỉm cười:

- Ta cũng không hối hận.

- Không hối hận!

Giữa sân, vô số người đồng thời gầm thét.

Không hối hận!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

- Mặc dù chúng ta không thể sinh cùng tháng cùng năm, nhưng chúng ta nguyện chết cùng năm cùng tháng! Có điều, trước khi chết, chúng ta cũng phải kéo một cái đệm lưng!

Thanh âm vừa dứt, hắn giơ tay phải một chỉ ra phía trước.

Xuy!

Hai thanh kiếm cấp tốc xuyên qua trong sân!

Hơn mười tên kỵ binh Sở quốc cách hơn mười trượng, một cái đầu nối tiếp một cái đầu rơi xuống đất...

- Tử chiến!

Sau lưng Diệp Huyền, vô số người đồng thời gầm thét.

Nhưng vào lúc này, giữa sân bất ngờ xảy ra chuyện.

Lý Mục cách đó không xa đột nhiên quay đầu nhìn về phía nơi xa, nơi đó, một đội kỵ binh đang cấp tốc chạy tới, có hơn mấy vạn!

Cầm đầu, lại là một nữ tử!

Thác Bạt Ngạn!

Quốc chủ Ninh quốc!

Lý Mục ngây ngẩn cả người!

Viện quân từ đâu tới?


Đúng lúc này, một tên tướng lĩnh kỵ binh Sở quốc vội vàng chạy đến:

- Báo, phát hiện hàng loạt kỵ binh Ninh quốc bên cánh phải, kẻ đến không thiện!

Kỵ binh Ninh quốc?

Lý Mục nhìn về phía đám kỵ binh vọt tới từ nơi xa, rất nhanh, sắc mặt hắn đại biến!

Bởi vì đám kỵ binh này đang vọt tới phía bọn hắn!

Lý Mục gằn giọng nói:

- Ninh quốc nổi điên làm gì?

- Giết!

Nơi xa, Thác Bạt Ngạn gầm thét, thiết kỵ Ninh quốc sau lưng tăng tốc độ, vọt thẳng vào bên trong kỵ binh Sở quốc. Bởi vì bọn hắn vọt tới từ mặt bên, kỵ binh Sở quốc căn bản không có thời gian phòng ngự, trực tiếp bị tách ra trận hình.

Nhìn thấy một màn này, đám người Khương Cửu cách đó không xa đều sửng sốt.

Ninh quốc xuất binh tương trợ?

Bọn hắn rõ ràng vẫn có chút mộng, bởi vì không nghĩ tới Ninh quốc sẽ xuất binh tương trợ trong thời điểm này!

Diệp Huyền lấy lại tinh thần trước tiên, lập tức, tay hắn cầm trường kiếm nộ chỉ nơi xa:

- Giết!

Nói xong, hắn đã lao ra!

Sau lưng Diệp Huyền, vô số binh sĩ Khương quốc và học viên Thương Lan học viện cũng theo sát xông ra ngoài.

Mà giờ khắc này, có thể nói là kỵ binh Sở quốc bị hai mặt giáp công!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận