Kiếm Tôn

Sở dĩ đám kỵ binh hắc diễm này mạnh mẽ, ngoại trừ thực lực của cá nhân bọn hắn, còn có một phần là vì những trang bị này!

Những trang bị này, đều là Minh giai đó a, ngay cả khi Khương quốc dốc hết quốc lực cũng không mua nổi!

Quá trân quý!

Diệp Huyền thu hồi những trang bị trên mặt đất kia, hắn không chỉ muốn cho Thương Lan học viện mặc vào trang bị tốt nhất, còn muốn rèn đúc ra một nhánh kỵ binh!

Một nhánh kỵ binh còn cường đại hơn Hắc Diễm quân!

Chỉ có thực lực đủ mạnh, mới có thể không bị người lấn!

Nhưng vào lúc này, cuối tầm mắt nơi xa, một đám binh sĩ xuất hiện.

Khương Cửu!

Khương Cửu mang theo một đám binh sĩ Khương quốc đi vào trước mặt Diệp Huyền, nàng bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyền:

- Giết hơn hai vạn tên kỵ binh Sở quốc.

Diệp Huyền nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Khương Cửu:

- Chúng ta thắng.

Thắng!

Giữa sân, vô số binh sĩ Khương quốc đồng thời gầm thét.

Khương quốc thắng!

Đám học viên Thương Lan học viện kia cũng đồng thời nộ rống lên, sau trận chiến này, những học viên này đều phát sinh một chút thuế biến!

Sau nửa canh giờ, trước tường thành Khai Dương đã phá toái, dưới tường, vô số thi thể, ít nhất hơn hai vạn!

Toàn bộ đều là thi thể binh sĩ Khương quốc!

Trong đó có hoàn hảo, cũng có tàn khuyết, trong đó có tuổi tác lớn vô cùng, cũng có tuổi tác phi thường nhỏ... Đám người Diệp Huyền đứng trước những thi thể này, bầu không khí giữa sân rất là ngưng trọng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên nói:


- Lạy!

Tất cả mọi người giữa sân cúi đầu thật sâu, Diệp Huyền cũng cúi đầu thật sâu!

Những binh sĩ này hi sinh vì quốc, đáng giá để tất cả mọi người Khương quốc cúi đầu.

Diệp Huyền quay người nhìn qua tất cả mọi người trước mặt:

- Nhớ kỹ, nơi này chôn cất những người vĩ đại nhất Khương quốc ta, tất cả bọn hắn, đều xứng đáng được bách tính Khương quốc ta ghi khắc.

Nói xong, hắn chỉ chỉ đám binh sĩ kia:

- Mỗi một người bọn hắn, đều là quốc sĩ của Khương quốc ta!

Giữa sân, trong mắt hết thảy binh sĩ Khương quốc chợt ứa nước mắt.

Tôn trọng!

Lúc trước, kỳ thật địa vị của binh sĩ cũng không cao, bởi vì đây là thế giới của võ giả! Như Thương Mộc học viện trước đó, học viên Thương Mộc học viện ra ngoài, trời sinh hơn người một bậc! Còn có những kẻ được gọi là thiên tài yêu nghiệt... Mà binh sĩ, lại có mấy người được tôn trọng?

Mà giờ khắc này, Diệp Huyền tôn trọng!

Loại được tôn trọng này, cảm giác được coi trọng, làm cho những binh sĩ giữa sân nhịn không được chảy xuống nước mắt.

Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, trong mắt có một tia phức tạp.

Trong lòng Diệp Huyền cũng có chút phức tạp, hắn đi lên từ tầng dưới chót, lúc ở Thanh Thành, trước khi hắn trở thành thế tử, mỗi lần ra ngoài cùng mấy người, gia tộc có từng để ý sinh tử của bọn hắn sao?

Không có!

Người thượng vị, phần lớn thời điểm chỉ để ý lợi ích và kết quả!

Binh sĩ nên được tôn trọng!

Diệp Huyền đột nhiên nhìn qua Khương Cửu:

- Giúp ta chọn lựa mấy người, khoảng bảy mươi người, ta muốn thành lập một nhánh đạo binh!


Đạo binh!

Sau khi kiến thức được đạo binh Thương Mộc học viện và Ám giới, trong lòng Diệp Huyền đã có một ý nghĩ. Đó chính là thành lập đạo binh thuộc về Thương Lan học viện, mà lúc trước, sau khi nhìn thấy kỵ binh hắc diễm, hắn càng kiên định ý nghĩ của bản thân.

Thương Lan học viện nhất định phải có một nhánh đạo binh mạnh mẽ!

Mà hiện tại, hắn có trang bị, mặc dù không nhiều tiền, nhưng cũng sẽ có ngay, chỉ có thiếu người!

Chọn người, tự nhiên là chọn lựa từ trong quân đội, những binh lính này đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, chỉ cần tiến hành bồi dưỡng, nhất định ngày sau có thể trở thành tinh nhuệ dùng một chiến trăm!

Khương Cửu khẽ gật đầu:

- Tốt, để ta chọn người!

Đúng lúc này, Lục Cửu Ca ngồi trên xe lăn đi tới trước mặt Diệp Huyền và Khương Cửu, hai người nhìn về phía Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca lấy ra một tấm địa đồ, nàng chỉ chỉ trên bản đồ:

- Lúc trước ta đã để quốc chủ mang binh tới trợ giúp Lâm Khiếu nguyên soái, Sở quốc đại bại, có lẽ Càn quốc cũng đã triệt binh. Hắc Diễm quân của Đại Vân đế quốc toàn quân bị diệt, trong thời gian ngắn, nhất định không dám tùy tiện mạo phạm, lúc này, chính là cơ hội ngàn năm một thuở của Khương quốc ta.

Khương Cửu trầm giọng nói:

- Diệt Sở Càn?

Lục Cửu Ca cười nói:

- Tự nhiên là phải diệt, lúc này không diệt, chờ đến khi nào?

Khương Cửu lắc đầu:

- Mặc dù Khương quốc ta thắng, nhưng cũng là thắng thảm, nếu khai chiến lần nữa...

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua những binh lính giữa sân kia, trên thân phần lớn binh sĩ đều là chồng chất vết thương.

Lục Cửu Ca cười nói:

- Ta biết nỗi lo của điện hạ, diệt hai nước này, không cần quân đội, một người là đủ!

Một người!


Khương Cửu ngây người, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền.

Lục Cửu Ca nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tên của Diệp quốc sĩ, đã truyền khắp Thanh Châu, sau ngày hôm nay, cường giả phía trên Vạn Pháp cảnh và Vạn Pháp cảnh nhất định không dám tiếp tục ra tay, cơ hội tốt như vậy, Diệp quốc sĩ nên nắm bắt thật tốt!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Một mình ta, không diệt được hai nước!

Khóe miệng Lục Cửu Ca hơi nhấc lên, không nói gì.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Hiểu rõ.

Nói xong, hắn nhìn qua ba người Kỷ An Chi cách đó không xa:

- Ba người các ngươi dẫn học viên trở về Thương Lan học viên, sự tình của học viện, ba người các ngươi phụ trách.

Mặc Vân Khởi cười khổ:

- Diệp thổ phỉ, mới đánh xong, nghỉ ngơi một chút đi!

Diệp Huyền đi đến trước mặt Mặc Vân Khởi, hắn đưa tay phải ra:

- Hơn chục người Thương Lan học viện, ngươi nuôi sao?

Khóe miệng Mặc Vân Khởi khẽ co quắp, hắn lui về sau một bước:

- Được, xem như vừa rồi ta không nói gì.

Diệp Huyền đá đá Mặc Vân Khởi:

- Xéo đi nhanh lên!

Mặc Vân Khởi cười hắc hắc, xoay người chạy.

Kỷ An Chi đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Cẩn thận.

Nói xong, nàng xoay người rời đi, thế nhưng vừa đi được hai bước, nàng đột nhiên quay lại trước mặt Diệp Huyền, nàng lấy ra một viên nạp giới đặt vào trong tay Diệp Huyền, sau đó xoay người rời đi, lần này, nàng không quay đầu lại.


Diệp Huyền nhìn thoáng qua nạp giới, khi thấy đồ vật trong nạp giới, hắn ngây dại.

Màn thầu! Bánh bao! Đùi gà!

Trong nạp giới đều là ba loại này, trọng yếu nhất chính là không ít, ít nhất hơn mấy trăm màn thầu, bánh bao cũng khoảng mấy trăm, đùi gà càng nhiều hơn, có lẽ hơn 1000...

Ông trời ơi!

Diệp Huyền hoàn toàn bối rối.

Bạch Trạch khẽ vỗ vai Diệp Huyền:

- Về nhà sớm!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Một bên, học viên Thương Lan học viện đi tới trước mặt Diệp Huyền, mọi người đồng thời thi lễ:

- Viện trưởng bảo trọng!

Nói xong, mọi người quay người rời đi.

Có điều, có một người lưu lại!

Diệp Hinh!

Diệp Hinh đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng hơi cúi đầu, thế nhưng rất nhanh, nàng lấy dũng khí nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta, vừa rồi ta giết bốn mươi mốt người, giết được nhiều nhất!

Nói xong, nàng nắm thật chặt hai nắm tay nhỏ, trong mắt có chút hưng phấn.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Lợi hại.

Nói xong, hắn mở ra lòng bàn tay, một kiện Cực phẩm Linh khí xuất hiện trước mặt Diệp Hinh:

- Thưởng cho ngươi!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận