Kiếm Tôn

Trong đại điện, yên tĩnh, dường như ngưng kết.

Chết!

Đường đường quốc chủ Sở quốc mà cứ thế chết đi!

Một đám đại thần Sở quốc giữa sân có tâm lý yếu kém một chút đã tê liệt trên mặt đất, người còn lại, cũng không kiềm được run rẩy, chỉ có số ít người vẫn có thể duy trì trấn định.

Mà sau lưng Diệp Huyền, vẻ mặt lão giả kia âm trầm tới cực điểm!

Giữa sân, hắn là người duy nhất có năng lực giết Diệp Huyền, thế nhưng, hắn không dám động thủ!

Thứ nhất: Nếu động thủ, rất có thể chính hắn sẽ chết trước. Lý Mục chính là ví dụ tốt nhất, đây chính là cường giả Ngự Pháp cảnh a. Thứ hai, nếu động thủ, làm Diệp Huyền nóng giận, giận chó đánh mèo bách tính Sở quốc, khi đó, toàn bộ bách tính Sở quốc đều gặp tai ương.

Không thể động thủ!

Lão giả chậm rãi đóng hai mắt lại, cuối cùng, hắn thấp giọng thở dài, Sở quốc hiện tại, đã là thịt cá của Khương quốc, Khương quốc muốn cắt thế nào thì cắt thế đó!

Diệp Huyền nhìn qua những đại thần Sở quốc phía dưới:

- Phái ra một đại biểu.

Giữa sân, không người dám đi ra!

Diệp Huyền nhún vai:

- Vậy giết sạch!

Nghe Diệp Huyền nói, những đại thần Sở quốc trong sân hoảng hốt, lúc này, một lão giả lưng còng đi ra.

Lão giả đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thẳng Diệp Huyền, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi:

- Lão phu Lý Sĩ, thái phó Sở quốc.


Diệp Huyền gật đầu:

- Ta nói mấy điều kiện, ngươi chậm rãi nghe, sau khi nghe xong, nếu không đồng ý, chúng ta lại đổi một người để nói.

Nói xong, hắn đặt Linh Tú kiếm lên bàn:

- Thứ nhất, ta muốn mang đi tất cả vật phẩm trong quốc khố Sở quốc. Thứ hai, hằng năm, Sở quốc cần bồi thường cho Khương quốc ta năm trăm triệu kim tệ. Thứ ba, Sở quốc có một tòa thành, dường như gọi là Bắc thành, ân, tòa thành này khá gần Khương quốc ta, ngày sau nó là của Khương quốc ta. Chính là ba điều kiện này, các ngươi có vấn đề sao?

Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, sắc mặt đám đại thần Sở quốc giữa sân đều cực kỳ khó coi.

Mang đi toàn bộ bảo vật trong quốc khố Sở quốc?

Đây là khiến Sở quốc trở thành một nước nghèo a!

Ngoài ra, còn muốn Sở quốc bồi thường năm trăm triệu kim tệ hằng năm, đây là xem Sở quốc như dê nuôi a!

Trọng yếu nhất chính là Bắc thành, tòa thành này chính là đại thành thứ hai của Sở quốc, chỉ kém đế đô Sở quốc, hơn nữa, tòa thành này có ưu thế tự nhiên về địa lý, nam có thể cản Khương quốc và Ninh quốc, lui có nơi hiểm yếu để đỡ, bởi vì hai bên Bắc thành, là sông lớn mịt mờ!

Nếu Khương quốc chiếm được tòa thành này, chẳng khác nào giữ ngay yếu hầu Sở quốc!

Lý Sĩ đã tức đến thân thể run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi dứt khoát diệt Sở quốc ta đi!

Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, một cước đá đầu quốc chủ Sở quốc tới trước mặt Lý Sĩ, hắn cúi người nhe răng cười:

- Diệt Sở quốc ngươi? Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi cho rằng ta không làm được? Không diệt Sở quốc ngươi, là không muốn để binh sĩ Khương quốc ta chết thêm nữa.

Nói xong, hắn đi đến trước mặt Lý Sĩ:

- Còn có, xin nhớ kỹ một điểm, không phải Khương quốc ta phát động chiến tranh, là Sở quốc ngươi phát động!

Lý Sĩ nắm chặt hai tay:

- Ngươi làm như thế, không phải quá tàn nhẫn?

Khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một vệt mỉa mai:

- Tàn nhẫn? Nếu Sở quốc ngươi đánh vào Khương quốc ta, các ngươi sẽ nói với Khương quốc ta tàn nhẫn hay không tàn nhẫn gì sao? Không, sẽ không. Nếu Sở quốc ngươi đánh vào Khương quốc, vô số dân chúng của Khương quốc ta sẽ chết, thậm chí là chết rất thảm.

Nói xong, hắn quay người trở về trước long ỷ:

- Ta không phải một người dễ nói chuyện, đặc biệt là với Sở quốc ngươi, ta cũng không muốn nói nhảm nhiều lời, được hay không, một câu thôi.

Thanh âm vừa dứt, Linh Tú kiếm trên bàn trước mặt Diệp Huyền đột nhiên khẽ run lên.

Giữa sân lại an tĩnh lần nữa.

Uy hiếp!

Diệp Huyền chính là đang uy hiếp trắng trợn, không hề che giấu.

Lý Sĩ tức đến thân thể cũng run rẩy.

Đáp ứng?

Nếu đáp ứng, Sở quốc sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, đồng thời sẽ trở thành tiểu quốc Tam lưu, nếu không đáp ứng, dĩ nhiên ma đầu sát nhân trước mắt này sẽ nhuộm đỏ đại điện.


Chắc chắn Diệp Huyền dám làm, cũng có thực lực làm như thế, không ai hoài nghi điểm này!

- Sở quốc ta đáp ứng ngươi!

Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ ngoài điện.

Mọi người quay người nhìn lại, một nữ tử đứng ở cửa điện, nữ tử hai mươi tuổi, mặc một bộ váy hoa cung trang hoa lệ.

Nhìn thấy nữ tử, đám đại thần Sở quốc giữa sân dồn dập hành lễ.

Đại công chúa Sở quốc: Sở Triều Hàn.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Sở Triều Hàn chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ba điều kiện vừa rồi, Sở quốc ta đáp ứng.

Diệp Huyền gật đầu:

- Dẫn ta đi quốc khố Sở quốc!

Sở Triều Hàn quay người rời đi.

Cứ như vậy, được Sở Triều Hàn dẫn đường, Diệp Huyền đi tới quốc khố Sở quốc, Diệp Huyền nhìn cũng không nhìn, một mạch thu hết vào trong Giới Ngục tháp.

Từ đầu đến cuối, Sở Triều Hàn không hề nói lời nào.

Diệp Huyền rời khỏi bảo khố, Sở Triều Hàn chậm rãi đi theo.

Cổng, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua phía dưới, ở phía dưới, có hơn vạn binh sĩ Sở quốc, trong mắt đám binh sĩ Sở quốc này, có kiêng kị, có e ngại, nhưng cũng có phẫn nộ và oán độc.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Ta không sợ các ngươi trả thù, tuyệt không sợ.

Nói xong, hắn chậm rãi đi đến phía nơi xa.

Ngay từ đầu, có hai tên lính không nhường đường, thế nhưng sau một khắc, hai tên lính này trực tiếp bay đầu.

Trong nháy mắt, đám binh sĩ Sở quốc giữa sân đã muốn động thủ, lúc này, Đại công chúa cách đó không xa đột nhiên gầm thét:

- Lui ra!


Đám binh sĩ kia nhìn về phía Đại công chúa, Sở Triều Hàn lạnh lùng nhìn thoáng qua những binh lính kia:

- Toàn bộ lui ra, người vi phạm tru cửu tộc!

Đám binh sĩ kia rất không cam tâm thối lui ra hai phía, nhường ra một con đường.

Diệp Huyền đi đến phía nơi xa, đột nhiên, hắn dừng lại, mà lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đính ở giữa chân mày Sở Triều Hàn.

Sở Triều Hàn mặt không biểu tình, trong mắt không có nửa phần gợn sóng.

Mà những binh lính chung quanh đã nổi giận, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ta không muốn binh sĩ Khương quốc lâm vào trong chiến tranh, ngươi là một nữ tử thông minh, hẳn phải biết làm thế nào mới có thể để Sở quốc sống lâu hơn.

Sở Triều Hàn gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Yên tâm, trước khi ngươi chết, binh sĩ Sở quốc ta sẽ không bước vào đất đai Khương quốc nửa bước!

Diệp Huyền gật đầu:

- Đủ thẳng thắn. Nhớ kỹ lời ngươi nói, khi ta còn sống, Sở quốc dám có dị động, sự tình sẽ không đơn giản như hôm nay!

Nói xong, hắn bước nhanh đi đến phía nơi xa.

Hai phía, binh sĩ Sở quốc không một ai dám động!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận