Kiếm Tôn

Diệp Huyền lắc đầu:

- Thứ nhất, quá trùng hợp, ta vừa đến đã có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân? Ta không tin. Thứ hai, ngươi chạy quá ổn, dưới tình huống bình thường, bước tiến vốn nên phải xốc xếch, nhưng ngươi lại rất ổn. Thứ ba, ánh mắt ngươi, ánh mắt ngươi có bối rối nhưng lại không có tuyệt vọng. Thứ tư, kỳ thực mấy điều trên đều là ta đoán mò, ta chỉ đề phòng theo bản năng thôi!

Phốc!

Nữ tử phun tinh huyết, trực tiếp ngã xuống…

Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện phù văn quỷ dị, rất nhanh, từng đạo năng lượng chấn động xuất hiện chung quanh.

Trận pháp!

Các đó không xa là một lão giả, lão giả này, chính là Ngô quản sự trên vân thuyền, sau lưng hắn, còn có bảy tám người mặt hắc y!

Đều đạt tới Thần Hợp cảnh đỉnh phong!

Ngô quản sự nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Ngạc nhiên không? Cấm Linh trận đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, hiện, ngươi thử dùng huyền khí xem?!

Diệp Huyền hơi vận chuyển huyền khí trong cơ thể, huyền khí hoàn toàn tĩnh lặng, căn bản không thể điều động.

Ngô quản sự mỉm cười:

- Diệp Huyền, ngươi a, đánh giá quá thấp Ám giới cùng Thương Mộc học viện chúng ta.

Tử cục?

Diệp Huyền cười.

Vừa thấy Diệp Huyền cười, Ngô quản sự lập tức nhíu mày, còn có chỗ dựa?

Không nghĩ nhiều, hắn vung tay:

- Giết!

Thanh âm vừa hạ, bảy tám tên hắc y nhân phía sau hắn lập tức xông lên.

Tất cả, đều là sát thủ đỉnh cấp, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã lao tới trước mặt Diệp Huyền. Mà rõ ràng, Cấm Linh trận này chỉ nhằm vào Diệp Huyền, bởi những hắc y nhân này lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng!

Nhưng đúng lúc…


Phanh phanh phanh phanh…

Từng tiếng trầm vang không ngớt, đám hắc y nhân liên tục lui lại.

Ngô quản sự biến sắc!

Trước mặt Diệp Huyền, xuất hiện năm tôn Kim nhân!

Mà năm tôn Kim nhân này, lại không hề bị Cấm Linh trận ảnh hưởng!

Đương nhiên, không phải là do Cấm Linh trận không tác dụng, mà là trận pháp trong cơ thể Kim nhân, cao cấp hơn Cấm Linh trận này rất rất nhiều.

Sau khi đánh lui đám hắc y nhân, năm tôn Kim nhân đột nhiên oanh loạn xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô quản sự lập tức nheo mắt:

- Rút!

Rút!

Ngô quản sự xoay người liền chạy!

Vừa thấy trận pháp không thể phát huy tác dụng, hắn quả quyết chọn lui, một khi trận phá, dưới Vạn Pháp cảnh tuyệt không có đối thủ của Diệp Huyền!

Căn bản không thể địch!

Đám người Ngô quản sự còn chưa kịp chạy xa, một tiếng bạo tạc đã hiện.

Trận phá!

Ngô quản sự thầm hoảng hốt, tốc độ đột nhiên tăng lên, đúng lúc này, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt Ngô quản sự co rụt lại, vừa muốn xuất thủ, kiếm đã xuyên thủng mi tâm.

Vô lực hoàn thủ!

Cùng lúc đó, đám hắc y nhân kia cũng ngã xuống, giữa mi tâm bọn hắn, cũng cắm một thanh kiếm!

Sau lưng, Diệp Huyền chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy thi thể trên đất, Diệp Huyền lắc đầu:

- Lãng phí linh thạch của lão tử!

Thanh âm vừa dứt, hắn nhẹ nhàng đưa tay, những thanh kiếm kia liền dồn dập bay về kiếm hạp.

Quét dọn chiến trường, hắn lại lắc đầu.

Bởi mấy người này, thực sự quá nghèo, nghèo tới mức cả gần chục tên mà không có tới năm ngàn vạn kim tệ! Linh thạch đã ít lại càng ít!

Như nghĩ tới điều gì đó, hắn quay đầu nhìn cách đó không xa, nơi đó, có hai người.

Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ!

Kỳ thực, từ khi Diệp Huyền rời Khương quốc, Thương Mộc học viện cùng Ám giới đã phái người điều tra tung tích của hắn.

Động tĩnh của Diệp Huyền thế nào, đám Thương Mộc học viện đương nhiên muốn quan tâm. Cho nên vừa biết Diệp Huyền tới Đại Vân, hai người lập tức có chút luống cuống!

Lúc trước, là Diệp Huyền bị động phòng ngự, mà hiện tại, Diệp Huyền chủ động xuất kích, dưới tình huống Vạn Pháp cảnh không thể xuất thủ, ai có thể ngăn được Diệp Huyền?

Không một ai!

Mà hết lần này tới lần khác, Vạn Pháp cảnh lại không thể ra tay!

Bởi, Diệp Huyền có chỗ dựa!

Nếu không có chỗ dựa, hai thế lực bọn hắn còn có thể lấy lớn hiếp nhỏ một phen, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, nhưng vấn đè là, chỗ dựa của Diệp Huyền quá mức khủng bố! Giết Ngự Pháp cảnh như giết gà, điều này khiến bọn hắn không dám tùy tiện ra tay!

Hai người Mạc Thanh Huyền cùng cảm thấy… bất đắc dĩ!

Bất đắc dĩ!

Biệt khuất!


Diệp Huyền không nói, quay người rời đi!

Nói?

Hắn cùng Thương Mộc học viện và Ám giới, không còn gì để nói!

Mạc Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền dừng bước.

Mạc Thanh Huyền nói:

- Việc này, không có khả năng hòa giải, đúng không?

Hòa giải?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Lúc trước là ai nói không chết không thôi, hình như là ngươi thì phải? Sao, giờ không muốn không chết không thôi nữa hả?

Mạc Thanh Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi nhất định sẽ thắng? Diệp Huyền, tiếp tục đấu, sẽ chỉ dẫn tới kết cục lưỡng bại câu thương, ngươi…

Diệp Huyền lắc đầu:

- Chớ nói nhảm, không phải các ngươi giết ta, thì sẽ là ta chơi chết các ngươi!

Nói xong, hắn vòng qua Mạc Thanh Huyền, đi thẳng về trước, rất nhanh, lại ngừng lại:

- Đúng rồi, xin hỏi muốn đi Thương Mộc học viện thì đi thế nào?

Mạc Thanh Huyền: “…”

- Ha ha…

Trong tiếng cười to, Diệp Huyền biến mất cuối đường.

Sau khi Diệp Huyền đi, Mạc Thanh Huyền chậm rãi khép hờ hai mắt, bên cạnh, Ám chủ trầm giọng:

- Ngươi muốn nói giảng hòa, là để kéo dài thời gian?

Mạc Thanh Huyền gật đầu:

- Người này mà tới Đế đô, bất kể là hắn muốn đi Ám giới của ngươi hay Thương Mộc học viện của ta, hai ta đều không thể ngăn cản được, nhất định phải để tổng viện xuất thủ, mới có thể ngăn cản người này. Mà tổng viện, lại cần thời gian… ta tới cầu hòa, chính là muốn cầu một chút thời gian, mà người này, rõ ràng cũng đã nhìn thấu ý đồ của ta!

Ám chủ trầm giọng:

- Hiện thế nào?

Mạc Thanh Huyền mở lớn hai mắt nhìn về xa:


- Nhất định phải cản, không để người này tới Đế đô, nếu không, với Ám giới ngươi hay Thương Mộc học viện ta đều là tai họa. Đi, tìm Kháo Sơn Vương!

Nói xong, hai người liền biến mất.

Nội thành, Diệp Huyền tìm được Thương Mộc học viện, đáng tiếc, Thương Mộc học viện trong nội thành đã không còn ai!

Đều đã đi!

Không chỉ là người đi, mà toàn bộ đồ đáng tiền trong Thương Mộc học viện cũng đã bị mang đi. Thực sự khiến Diệp Huyền không nhịn được mà muốn chửi bậy.

Hắn cũng không dừng lại, lập tức xoay người rời đi!

Mục tiêu hiện tại của hắn, chính là Đế đô Đại Vân đế quốc!



Hoàng cung Đại Vân đế quốc.

Một nữ tử ngồi trước hồ nước, hai chân vung vẩy trong hồ, bốn phía tụ tập vô số cá nhỏ.

Nữ tử cúi đầu nhìn cá nhỏ, đôi chân trắng noãn nhẹ nhàng nhộn nhạo, nhìn những con cá nhỏ không ngừng tới va chạm, khóe miệng không khởi nhếch lên một đường.

Đúng lúc, một nữ tử mặc khôi giáp, đeo trường kiếm đi tới, hơi khom người:

- Ngô Vương, Mạc viện trưởn, Ám chủ cầu kiến!

Nữ tử hơi nhếch khóe miệng, nụ cười càng thêm động lòng người:

- Cho mời!

Nữ tử mặc khôi giáp rời đi.

Chỉ một chốc, Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ đi tới, vừa thấy nữ tử, Mạc Thanh Huyền hơi thi lễ:

- Liên cô nương!

- ---------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận