Kiếm Tôn

Hắn thấy, Diệp Huyền làm như hiện tại, thực sự có chút không sáng suốt!

Một người độc đấu với cả Ám giới cùng Thương Mộc học viện?

Căn bản là chuyện không thể nào!

Diệp Huyền cười nói:

- Coi như ta không tới Đế đô, bọn hắn sẽ dừng lại sao?

Lục lâu chủ yên lặng.

Diệp Huyền lại nói:

- Sẽ không, bọn hắn sẽ lần nữa nhằm vào ta, không chỉ nhằm vào ta, còn sẽ xuất thủ với người bên cạnh ta, so với chờ bọn hắn tới, không bằng ta chủ động xuất kích, không chơi chết bọn hắn, dọa bọn hắn một chút cũng được. Bằng không, một mực bị động chịu đòn, thực sự biệt khuất!

Lục lâu chủ nhìn Diệp Huyền, ánh mắt có chút phức tạp, người này thực sự là lang nhân điển hình a! Coi như có chết, cũng phải cắn một miếng thịt của ngươi!

Thương Mộc học viện cùng Ám giới đúng là không may, đương yên chọc phải người này!

Lục lâu chủ nghĩ một hồi, nói:

- Nếu không, ta phái người… không, để ta tự mình đi ngăn sát thủ Ám giới, có điều, ngươi có thể né khỏi truy xét của bọn hắn hay không, phải xem bản thân ngươi.

Diệp Huyền gật đầu:

- Được!

Lục lâu chủ muốn nói thêm, lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên vội tới, nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền cùng Lục lâu chủ, trầm giọng nói:

- Bên ngoài đã bị bao vây!

Lục lâu chủ nhíu mày:

- Thương Mộc học viện?

Nam tử trung niên gật đầu:

- Mạc Thanh Huyền nói chúng ta giao Diệp Quốc sĩ, nếu không…

Đúng lúc, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Sợ cái rắm! Một chữ, tới!

Nói xong, hắn cầm kiếm trên bàn, ra ngoài.

Nam tử trung niên cùng Lục lâu chủ sửng sốt.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã trở lại, ngồi lại vị trí cũ, để kiếm lên bàn, một hồi yên lặng, lại nhìn Lục lâu chủ cùng nam tử trung niên:

- Cửa sau có thể đi được không?

Lục lâu chủ: “…”

Nam tử trung niên: “…”



Lục lâu chủ nhìn quan nam tử trung niên, nam tử trung niên lại cười khổ:

- Hắc Diễm kỵ của Đại Vân có chừng năm mươi người, trừ đó ra, xung quanh còn có không ít khí tức mờ mịt, hẳn là sát thủ Ám giới.

Năm mươi tên Hắc Diễm kỵ!

Nghe vậy, Lục lâu chủ liền ngưng trọng.

Ở Thanh châu này, Hắc Diễm kỵ chính là tồn tại vô địch dưới Vạn Pháp cảnh, đừng nói là Thanh châu, dù đặt ở Trung Thổ Thần Châu, Hắc Diễm kỵ này cũng không yếu, ít nhất, không kém hơn đạo binh Thương Mộc học viện cùng Ám giới!

Năm mươi tên!

Hiện hắn biết sao Diệp Huyền lại lui lại!

Bởi dù Diệp Huyền có mạnh, cũng khó thể một đánh năm mươi. Hắc Diễm kỵ cũng không phải kỵ binh bình thường, bất kỳ ai trong Hắc Diễm kỵ cũng đều là tinh anh, bất kể là thực lực cá nhân, hay là trang bị trên người, đều là tồn tại cao cấp nhất, sức chiến đấu của bọn hắn, không phải kỵ binh bình thường có thể so sánh.

Nếu Diệp Huyền giao thủ với số kỵ binh này, tất sẽ bị kéo lại, thậm chí sẽ bị mài chết!

- Giờ sao?

Nam tử trung niên đột nhiên hỏi.

Lục lâu chủ nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nhún vai:

- Trốn!

Nghe vậy, nam tử trung niên cùng Lục lâu chủ đều lộ vẻ cổ quái.

Diệp Huyền hơi nghi hoặc:

- Không thể trốn sao?

Lục lâu chủ cười khổ:

- Có thể, đương nhiên có thể, nhưng… không phải ngươi muốn chiến sao?

Trong ấn tượng của hắn, Diệp Huyền thuộc loại vô cùng cường ngạnh!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Người ta có tới năm mươi người, ta chỉ có một thanh kiếm, muốn đánh? Nghĩ ta ngốc sao?

Kỳ thực, hắn cũng không sợ Hắc Diễm kỵ, chủ yếu là sợ đám lão quái vật Thương Mộc học viện, nếu đám người này ẩn trong Hắc Diễm kỵ… không, chắc chắn là đám người này có ẩn trong đó. Điều này còn chưa phải trọng tâm nhất, chính là, tại sao hắn phải liều chết đối phương ở đây?

Đánh thắng được, thì mới đánh! Không đánh được, nên chạy phải chạy!

Lục lâu chủ đứng dậy:

- Tiểu hữu, Túy Tiên lâu ta có sáu thông đạo ngầm, nối thẳng các nơi ra ngoài thành, ngươi theo ta là được!

- Chờ một chút!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy:

- Chờ ta một chút!

Nói xong, hắn cầm Linh Tú kiếm ra ngoài cửa.

Nam tử trung niên cùng Lục lâu chủ nhìn nhau, đầy vẻ khó hiểu.

Ngoài Túy Tiên lâu, Diệp Huyền cầm kiếm ra cửa, trước mặt không xa, trọn vẹn năm mươi tên Hắc Diễm kỵ!

Đám kỵ binh này chỉnh tề như một, trên người phát ra sát khi lăng lệ.

Bình tĩnh để mà nói, đám Hắc Diễm kỵ này rất mạnh, nếu như đánh thật, hắn chưa hẳn có thể đánh được hết đối phương. Những người này, so với một số thiên tài trên Võ bảng Thanh châu, có khi còn mạnh hơn nhiều.

Diệp Huyền vừa ra ngoài, ánh mắt năm mươi tên Hắc Diễm kỵ liền đổ dồn lên người hắn.

Diệp Huyền đột nhiên cầm Linh Tú kiếm, chỉ thẳng năm mươi tên Hắc Diễm kỵ:

- Chờ tới hừng đông, ta cùng các ngươi nhất quyết tử chiến!

Vừa dứt, liền quay vào Túy Tiên lâu.

Bên ngoài, trong một góc nào đó, Ám chủ trầm giọng nói với Mạc Thanh Huyền:

- Hừng đông?

Mạc Thanh Huyền lãnh đạm nói:

- Trong đêm tối, sát thủ Ám giới chiếm ưu thế, mà hắn lại yếu thế, tự nhiên không dám giao thủ với chúng ta trong đêm. Hắn muốn đợi hừng đông, vậy thì chờ hừng đông, thực ra lại hợp ý ta!

Kéo dài thời gian?!

Mục đích của bọn hắn vốn là kéo dài thời gian, bởi bọn hắn hiểu rõ, cho dù có trăm tên Hắc Diễm kỵ ở đây, cũng khó có thể chém được Diệp Huyền, dù sao Diệp Huyền còn có Thập Nhị Kim Nhân. Cho nên, mong muốn của bọn hắn rất đơn giản, chính là ngăn Diệp Huyền, chờ viện binh!

Ám chủ nghĩ một hồi, gật đầu:

- Cũng được!

Cứ như vậy, đám người chờ, chừng hai canh giờ sau, tia sáng đầu tiên cũng xuất hiện.

Đám người nhìn đại môn Túy Tiên lâu, năm mươi tên Hắc Diễm kỵ đã bày sẵn trận đón địch, thần sắc túc mục đề phòng. Bởi bọn hắn biết, đối tượng của bọn hắn là ai!

Kiếm chủ!

Kiếm chủ trẻ nhất Thanh châu, hơn nữa, Diệp Huyền có có Thập Nhị Kim Nhân có thể so với Thần Hợp cảnh đỉnh!

Không ai dám khinh thường!

Năm mươi tên Hắc Diễm kỵ gắt gao nhìn đại môn Túy Tiên lâu, chỉ cần người kia xuất hiện, bọn hắn sẽ lập tức hợp công!

Một giây!

Mười giây!

Nửa khắc!

Một khắc!

Đại môn Túy Tiên lâu, vẫn không thấy bóng dáng người kia!

Góc nào đó, Mạc Thanh Huyền nhíu mày!

Lại qua một khắc, vẫn không có người nào ra!

Sắc mặt hắn đã sớm trở nên âm trầm!

Một khắc đồng hồ sau…

Một lão giả xuất hiện trước cửa Túy Tiên lâu!

Lục lâu chủ!

Lục lâu chủ uể oải duỗi lưng, sau đó nhìn Mạc Thanh Huyền trong góc, cười nói:

- Chào buổi sáng!

Mạc Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục lâu chủ, gắt gao nhìn chằm chằm:

- Người đâu?!

- Người?

Lục lâu chủ mờ mịt:

- Người nào?

- Diệp Huyền?

Lục lâu chủ kinh ngạc nói:

- Ngươi không biết sao? Hắn đã đi.

Oanh!

Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát từ trong cơ thể Mạc Thanh Huyền, thân hình Lục lâu chủ hơi run lên, trực tiếp lui hơn mười trượng, mà mặt đất quanh Mạc Thanh Huyền mười trượng, đã hóa thành một hố sâu.

Mạc Thanh Huyền xiết chặt hai tay, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.

Đi!

Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại trốn!

Trốn!

Không phải nói là hừng đông quyết chiến sao?

Lại có Kiếm tu sợ chết như vậy?

Không phải nói, Kiếm tu nói là đều giữ lời sao?

Quá vô sỉ!

Nói không giữ lời!

Mạc Thanh Huyền tức muốn nổ phổi.

Nơi xa, Lục lâu chủ cười nói:

- Mạc Viện trưởng không nên tức giận, Diệp Quốc sĩ có để lại lời nhắn, hắn nói hôm nay không thoải mái, cho nên quyết định dời ngày tái chiến, ừm, địa điểm cũng đã chọn xong, chính là Thương Mộc học viện của ngươi, ngươi mau về chờ hắn đi! Ha ha…

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- --------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui