Kiếm Tôn

Nói xong, hắn nhìn Mạc Thanh Huyền không xa:

- Mạc Viện trưởng, nếu ngươi không đánh lại, ngươi có thể nói thẳng, ta tuyệt sẽ không giết ngươi! Không cần để nhiều người như vậy vây ta làm gì!

Phốc!

Mạc Thanh Huyền trực tiếp thổ huyết, gắt gao nhìn Diệp Huyền, trong mắt đầy oán độc cùng phức tạp.

Đến giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được chỗ kinh khủng của Diệp Huyền!

Phải nhớ, Diệp Huyền mới chỉ là thông tu cảnh!

Nếu Diệp Huyền đạt tới Thần Hợp cảnh… khi đó, so với Vạn Pháp cảnh cũng sẽ tuyệt không kém.

Quá yêu nghiệt!

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:

- Mạc Viện trưởng, đến cùng là muốn đơn đấu, hay là muốn quần ẩu, ngươi nói đi chứ.

- Đơn đấu!

Bên dưới, một thanh âm vang lên.

- Đơn đấu!

Rất nhanh, càng nhiều thanh âm vang lên.

Diệp Huyền đột nhiên nhìn tới đám người, tay trái nhẹ đè xuống, mọi người lập tức an tĩnh lại.

Diệp Huyền cười nói:

- Tự giới thiệu bản thân một chút, Diệp Huyền, Viện trưởng Thương Lan học viện, người ngoài còn gọi là Khương quốc đệ nhất mỹ nam.

Nghe vậy, đám người lập tức cười vang.

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ qua từng học viên Thương Mộc học viện:


- Học viên Thương Mộc học viện, có tới dám tới đánh một trận?

- Diệp Huyền!

Một học viên Thương Mộc học viện đứng dậy, gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi…

Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, thanh âm học viên này liền ngừng lại, bởi một thanh kiếm đã đâm tới yết hầu hắn mà không hay biết.

Nháy mắt, bốn phía trở nên an tĩnh.

Diệp Huyền điểm nhẹ, phi kiếm lập tức bay về, lại lấy một tấm lụa trắng, lau nhẹ vết máu tươi:

- Lão tử tới giết người, không phải tới tâm sự!

Nói xong, hắn nhìn đám học viên cách không xa:

- Người tiếp theo!

Đám học viên Thương Mộc học viện gắt gao nhìn Diệp Huyền, cả đám giận tới tái xanh, lại không ai dám động!

Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu cười, nhìn Mạc Thanh Huyền cách đó không xa:

- Mạc Viện trưởng, không phải Thương Mộc học viện các ngươi luôn muốn diệt trừ ta? Hiện ta đứng ở đây, sao, các ngươi không muốn nữa?

- Diệp Huyền!

Một học viên đứng dậy, căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi chớ khinh người quá đáng, Thương Mộc học viện ta…

Diệp Huyền đột nhiên hất phi kiếm.

Xùy!

Ngoài chục trưởng, tên học viên vừa đứng lên lập tức bay đầu.

Máu tươi bắn ra như suối!

Diệp Huyền hơi mở bàn tay, Linh Tú kiếm đã quay trở lại, hắn cầm kiếm chỉ qua từng học viên đang phẫn nộ tới cực điểm:

- Khinh người quá đáng? Hôm nay lão tử muốn khinh người. Lão tử không nói nhảm với các ngươi, tới, dưới Vạn Pháp cảnh Thương Mộc học viện, toàn bộ cùng lên đi! Lão tử một mình đơn đấu với toàn bộ các ngươi!

Lời vừa dứt, bên dưới lập tức ồn ào!

Phải biết, số học viên Thương Mộc học viện ở đây có tới cả ngàn người đó!

Một người đánh một ngàn người?

Diệp Huyền điên rồi sao?

Đám học viên Thương Mộc học viện nghe Diệp Huyền nói, lập tức giận tới tím mặt. Bọn hắn, nào còn có thể nhẫn?

Rất nhanh, từng tên một vông lên.

Diệp Huyền nhếch miệng, kiếm hạp sau lưng rung lên kịch liệt, chốc lát, bảy thanh phi kiếm bay ra, bảy tên học viên Thương Mộc học viện đồng thời bị phi kiếm xuyên tim, ngã xuống tại chỗ.

- Dừng tay!

Mạc Thanh Huyền đột nhiên lên tiếng, đám học viên dồn dập dừng lại, nhưng Diệp Huyền cũng không có ngừng, cầm kiếm vọt thẳng tới, nhưng nơi đi qua, từng học viên Thương Mộc học viện ngã ngã xuống như ngả dạ!

- Càn rỡ!


Mạc Thanh Huyền đột nhiên gầm thét, thoáng cái đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, nhìn thấy nụ cười này của Diệp Huyền, sắc mặt Mạc Thanh Huyền lập tức đại biến, đang muốn khôi phục cảnh giới, thế nhưng đã chậm.

Thập Nhị Kim Nhân đồng thời xuất hiện!

Mười hai vị Kim nhân cùng ra tay, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang chợt lóe lên!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhìn thấy cảnh này, đám cường giả Vạn Pháp cảnh Thương Mộc học viện lập tức biến sắc, đang muốn xuất thủ cứu Mạc Thanh Huyền, thế nhưng Thập Nhị Kim Nhân đã lui lại sau lưng Diệp Huyền, mà giờ khắc này, kiếm của Diệp Huyền đã đâm thẳng tới mi tâm Mạc Thanh Huyền!

Xung quanh lần nữa an tĩnh!

Không kịp?

Đại não đám đạo sư, học viên Thương Mộc học viện cũng trống rỗng!

Mạc Thanh Huyền gắt gao nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười nhạt:

- Ngươi đợi thời khắc này đã lâu? Ngươi cho rằng hiện đã là kết thúc? Không! Hiện mới chỉ là bắt đầu! Diệp Huyền, giết một Mạc Thanh Huyền ta, tổng viện còn vô số Mạc Thanh Huyền khác, ngươi…

Lúc này, Diệp Huyền cầm kiếm đẩy tới.

Xùy!

Kiếm trực tiếp xuyên đầu Mạc Thanh Huyền, thanh âm Mạc Thanh Huyền cũng ngừng lại.

Diệp Huyền nhìn thẳng, lắc đầu:

- Vô số Mạc Thanh Huyền? Ta rất sợ đó nha…

Thanh âm vừa dứt, lại đưa kiếm gọt ngang.

Xùy!

Đầu Mạc Thanh Huyền lập tức bay ra.

Không gian bốn phía an tĩnh như đông lại!

Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền nhẹ phẩy một cái, nạp giới trên tay Mạc Thanh Huyền trực tiếp bay tới trước mặt, không cần nhìn, trực tiếp thu lại, sau đó ngẩng đầu nhìn đám đạo sư, học viên Thương Mộc học viện:

- Còn chưa giết đã, còn muốn giết thêm, các ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?

Đám người: “…”

Chưa giết đã!


Còn muốn giết thêm!

Bốn phía an tĩnh không tiếng động, tất cả cùng nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền này thực sự muốn một mình đơn đấu cả Thương Mộc học viện?

Giữa sườn núi, một nữ tử ngồi trên nhảy cây, hai chân như ngọc nhẹ nhàng đong đẩy.

Nhìn Diệp Huyền bên dưới, khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên:

- Tốt cho một cái chữa giết đã, còn muốn giết thêm! Đại trượng phu, nên như thế!

Sau lưng này, một nữ tử mặc khôi giáp, đeo trường kiếm nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Nữ tử như nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn nữ tử mặc khôi giáp sau lưng:

- A Tà, Kiếm đạo của ngươi với hắn, ai càng cao hơn một bậc?

Nữ tử mặt khôi giáp hơi cúi đầu, không nói.

Nữ tử mỉm cười, quay đầu nhìn xuống, ngọc thủ nhẹ vo vo lọn tóc:

- Thế nhân đều nói Diệp Huyền là kiếm chủ trẻ nhất Thanh châu, kỳ thực, A Tà ngươi mới là kiếm chủ trẻ nhất Thanh châu! Một vị kiếm chủ, lại ở bên cạnh ta làm hộ vệ, thực sự quá ủy khuất ngươi!

Nghe vậy, nữ tử mặc khôi giáp lập tức biến sắc, quỳ một chân xuống đất:

- Ngô Vương, A Tà nguyện vĩnh viễn đi theo ngài!

Nữ tử cười nói:

- Đứng lên đi, cùng ta xem hồi kịch hôm nay kết thúc thế nào.

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền, trên mặt nở nụ cười như có như không.

- ----------

Phóng tác: xonevictory


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận