Kiếm Tôn

Bên dưới, Diệp Huyền cầm trường kiếm giằng co cùng cả ngàn học viên Thương Mộc học viện!

Lúc này, một tên trưởng lão xuất hiện:

- Diệp Huyền, ngươi hà cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt?

- Đuổi tận giết tuyệt?

Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng:

- Hẳn là phải để ta hỏi Thương Mộc học viện các ngươi mới đúng, từ đầu tới giờ, Thương Mộc học viện các ngươi truy sát ta bao nhiêu lần? Các ngươi có đếm qua không?

Trưởng lão kia đang muốn nói, Diệp Huyền lại đột nhiên tiếp lời:

- Đừng nói nhảm, hoặc các ngươi chết, hoặc ta chết, không chết không thôi.

Thanh âm vừa dứt, lập tức cầm kiếm vọt tới.

Thấy Diệp Huyền xuất thủ, đám học viên Thương Mộc học viện liền biến sắc, thế nhưng cũng không trốn, mà vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Một người chiến một ngàn người!

Thấy Diệp Huyền muốn thực sự đánh, đám người bên dưới cũng bối rối.

Một ngàn!

Đám học viên Thương Mộc học viện này, có ai là kẻ đơn giản sao?

Rõ là không phải!

Những người này, đều là tinh anh nhất Đại Vân đế quốc!

Đương nhiên, bất kể đánh đánh thắng hay không đánh thắng, đám người đều vô cùng bội phục Diệp Huyền!

Bởi Diệp Huyền dám đánh!

Trong đám người, Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay, không ngừng vung trảm, mỗi một lần vung lên, đều sẽ có một tên học viên Thương Mộc học viện ngã xuống.

Đám học viên này đều là tinh anh, nhưng không ai có thể tiếp một kiếm của hắn…

Thế nhưng, Diệp Huyền cũng không dễ chịu, bởi hắn vừa giết một tên, lại lập tức có tên khác xông lên! Giờ phút này, trên người hắn đã xuất hiện từng vết thương, còn may là có Thiện Niệm kiếm ý hộ thể, nếu không, sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn hiện tại.


Còn Thập Nhị Kim Nhân, tạm thời hắn không muốn dùng.

Hiện, hắn chỉ còn không tới trăm vạn linh thạch, nói cách khác, nhiều nhất chỉ có thể thôi động một lần. Mà lần này, nhất định phải giữ cho thời khắc mấu chốt nhất!

Giết!

Trong đám người, Diệp Huyền giết tới đỏ mắt, giờ khắc này, hắn đã giết tới năm sáu mươi người!

Đều là một kiếm đoạt mạng!

Đám cường giả Vạn Pháp cảnh của Thương Mộc học viện không thể động thủ, chỉ có thể nhìn Diệp Huyền không ngừng đồ sát học viên!

Kiếm tiên!

Ai ai cũng biết, sau lưng Diệp Huyền là Kiếm tiên, hơn nữa, vị Kiếm tiên này còn hết sức bao che khuyết điểm.

Trên Hạo Nhiên điện, còn đang cắm một thanh kiếm cùng một cái đầu a!

Bất đắc dĩ!

Hoang mang!

Giờ khắc này, đám người giả Vạn Pháp cảnh Thương Mộc học viện đều cảm thấy hoang mang. Nếu bọn hắn động thủ, nhất định có thể trấn sát Diệp Huyền, thế nhưng, bọn hắn lại không thể động thủ, mà bọn hắn không động thủ, cứ để như thế, có thể Diệp Huyền sẽ thực sự giết sạch thế hệ trẻ Thương Mộc học viện!

Tới lúc đó, Thương Mộc học viện cũng chỉ còn trên danh nghĩa!

Ầm!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bị đụng bay, bay ngoài chục trượng mới ầm ầm nện xuống đất, vừa đứng dậy, hơn mười tên học viên Thương Mộc học viện đã vọt tới, giờ khắc này, đám học viên Thương Mộc học viện cũng giết tới đỏ mắt!

Hai mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra.

Xuy xuy!

Hai sợi kiếm quang như hai đạo chớp giật bắn tới, mười tên học viên Thương Mộc học viện cừa mới vọt lên, nháy mắt đã bị hai sợi kiếm quang miểu sát! Có điều, đã lại có mấy chục người khác vọt tới!

Diệp Huyền lau máu trên miệng, nhấc kiếm xông tới!

Giết!


Trong đầu Diệp Huyền hiện tại, chỉ có một sát niệm duy nhất!

Đúng lúc này, một tên hắc y nhân xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, Diệp Huyền mạnh mẽ xoay người, chém xuống một kiếm.

Bành!

Hắc y nhân kia trực tiếp bị một kiếm chẻ đôi, máu tươi bắn tung tóe.

Thế nhưng, sau lưng Diệp Huyền, lần nữa xuất hiện một tên hắc y nhân.

Xùy!

Một cây chủy thủy cắm thẳng vào gáy Diệp Huyền, có điều, lại bị Thiện Niệm kiếm ý chặn lại, thế nhưng, lại mấy đạo hàn mang xuất hiện bốn phía, trực chỉ điểm yếu hại.

Trong lúc mấu chốt, kiếm hạp sau lưng đột nhiên rung lên.

Thoáng cái, bảy thanh phi kiếm từ trong kiếm hạp bay ra.

Oanh…

Sáu tên hắc y nhân trực tiếp bị chấn bay ra ngoài chục trượng!

Thế nhưng, rất nhanh, sáu tên hắc y nhân này lại biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền nhíu mày, đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên xuất hiện.

Diệp Huyền hơi chút sửng sốt.

Thác Bạt Tiểu Yêu!

Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng cười một tiếng:

- Kiếm tu, ngựa của ngươi!

Nói xong, nàng chỉ chỉ ra ngoài, nơi đó, có một thớt Hắc Diễm mã.

Diệp Huyền đang muốn nói, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên quay người vung búa.


Ầm!

Một tên học viên Thương Mộc học viện chớp mắt bị đánh bay!

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn bốn phía, phì phì một bãi nước miếng:

- Phi, nhiều người đánh một người, không biết xấu hổ.

Nói xong, nàng thả người nhảy lên, một búa đập xuống.

Oanh!

Mặt đất rung lên kịch liệt, hơn ba mươi tên học viên Thương Mộc học viện trực tiếp bị đánh bay!

Diệp Huyền vội đi tới, kéo Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Ngươi tới làm gì?

Thác Bạt Tiểu Yêu liếc nhìn Diệp Huyền:

- Đương nhiên là tới giúp ngươi đánh nhau!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Đây là chuyện của ta, ngươi chớ dính vào.

Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ nghĩ một chút, nói:

- Cha ta nói, ra ngoài phải nói nghĩa khí! Ngươi biết nghĩa khí là gì không? Nghĩa khí chính là… chính là… ừm, ta không nói, ngươi hiểu mà, đúng không?

Diệp Huyền: “…”

Thác Bạt Tiểu Yêu tới gần Diệp Huyền, hết sức chăm chú hỏi:

- Ta rất nghĩa khí a?

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiểu Yêu, Thương Mộc học viện cùng Ám giới này có thể lực rất lớn, ngươi dính vào, có thể sẽ liên lụy tới gia tộc ngươi!

Thác Bạt Tiểu Yêu vung tay nhỏ, tuyệt không quan tâm:

- Không sợ, cha ta rất biết đánh nhau, đại bá ta cũng rất biết đánh nhau, tam thúc ta cũng có thể dùng được!

Diệp Huyền còn muốn nói, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên vỗ vỗ vai hắn:

- Lão cha thường nói, kẻ sỹ chết vì tri kỷ! Mặc dù ta không thể vì ngươi mà chết, nhưng giúp ngươi đánh chết mấy người thì được.


Nói xong, nàng cầm búa liếc nhìn bốn phía:

- Ta là Thác Bạt Tiểu Yêu, cha ta rất biết đánh nhau, đại bá ta cũng rất biết đánh nhau, tam thúc ta cũng rất lợi hại… các ngươi yên tâm, Thác Bạt Tiểu Yêu ta sẽ không ỷ lại cha ta, nếu ta đánh không lại các ngươi, tuyệt đối sẽ không gọi cha ta! Đương nhiên, nếu cha ta tự tới đánh các ngươi, vậy cũng không liên quan tới ta!

Mọi người: “…”

Diệp Huyền lắc đầu cười nhẹ, hắn không động thủ, mà đi hướng lên núi.

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua bốn phía, chân thành nói:

- Cha ta, thực sự rất biết đánh nhau!

Nói xong, nàng bước nhanh theo Diệp Huyền.

Nhìn Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu lên núi, sắc mặt đám học viên Thương Mộc học viện đều trở nên cực khó coi, thế nhưng lại không ai dám động thủ!

Mấy tên cường giả Vạn Pháp cảnh cũng không!

Cứ như vậy, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu thuận lợi lên tới Thương Mộc học viện. Đi qua mấy ngôi đại điện, cuối cùng tới Hạo Nhiên điện.

Đường dưới Hạo Nhiên điện, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tấm biển bên trên, trên đó, cắm một thanh kiếm ngưng tụ từ lá cây, trên kiếm, còn cắm một cái đầu.

Thụ Diệp kiếm!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, lập tức bay lên, rất nhanh đã nắm lấy chuôi Thụ Diệp kiếm!

Cảm giác lạnh buốt!

Diệp Huyền rút Thụ Diệp kiếm, vững vàng tiếp đất, rất nhanh lại nhíu mày.

Bởi hắn phát hiện, thanh Thụ Diệp kiếm này, lại không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt!

Đơn thuần chỉ là lá cây!

Có chuyện gì vậy?

Không phải thứ này là một kiện thần binh sao?

Diệp Huyền có chút mờ mịt.

- -----------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận