Kiếm Tôn

Cứ như vậy, kéo dài chừng một khắc đồng hồ, nữ tử váy trắng đột nhiên chỉ chỉ Diệp Huyền:

- Cho ngươi chút mặt mũi!

Thanh âm vừa dứt, ngọc thủ của nàng điểm nhẹ với Diệp Huyền một cái.

Linh Tú kiếm trên không trung trực tiếp chui vào cơ thể Diệp Huyền.

Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi, co quắp ngồi dưới đất, lau mồ hôi trên trán, bản thân cũng có chút khó thể tin: “Lão tử vừa cứu cả thế giới…”

Đúng lúc này, không gian đột nhiên rung động, dưới ánh mắt vô số người, chân trời đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một nam tử trung niên từ trong vết nứt bước ra, nam tử trung niên liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt lập tức nhìn thấy lão giả bị nữ tử thần bí dùng một sợi tóc chế trụ.

Vừa thấy lão giả, nam tử trung niên hơi nhíu mày, tiếp đó, lại nhìn nữ tử thần bí.

Lão giả đột nhiên gầm thé:

- Nhanh lên!

Lão không biết nữ tử thần bí này đạt tới cảnh giới nào, nhưng lão biết, nữ tử thần bí này không phải tồn tại mà lão cùng nam tử trung niên kia có thể chống lại!

Nam tử trung niên đang muốn nói, đúng lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên đưa tay lấy một sợi tóc hoa, một khắc sau, một sợi kiếm quang phóng lên tận trời.

Trong kiếm qunag, chính là sợi tóc kia!

Trên không, nam tử trung niên liền biến sắc, hai tay đè nhau, đột nhiên đè xuống. Nháy mắt, thiên địa rung động, không gian cũng vì thế mà vặn vẹo.

Nhưng mà, sợi tóc hoa kia đã trực tiếp xuyên qua vòng xoáy, hoặc nói, sợi tóc hoa kia, cùng với không gian vặn vẹo vốn không cùng một không gian!

Xùy!


Trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử trung niên, sợi tóc hoa trực tiếp xuyên thủng mi tâm hắn.

Không gian lập tức khôi phục bình tĩnh.

Nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện, nam tử trung niên gắt gao nhìn lại:

- Ta là Hộ Giới giả, tôn Thiên Đạo, kính Chư Thần, thủ Cửu Châu Thập Giới, hộ ngàn tỷ sinh linh. Ngươi giết hai người chúng ta, ắt bị thiên khiển, Cửu Châu Thập Giới không chỗ dung thân!

- Thiên khiển?

Nữ tử váy trắng mỉa mai, nhìn nam tử trung niên như nhìn giun dế:

- Thế gian này có Thiên nào dám khiển ta? Nếu không phải giới này có người ta muốn tìm, Thiên Đạo gì đó, Chư Thần gì đó, Cửu Châu Thập Giới gì đó, ngàn tỷ sinh linh gì đó, ta đã sớm một kiếm diệt sạch!

- Cuồng vọng!

Nam tử trung niên gắt gao nhìn nữ tử váy trắng, gầm thét như dã thú:

- Ngươi bất kính Thiên Đạo, khinh nhờn Chư Thần, sau này nhất định phải chịu…

Thanh âm im bặt, đầu hắn đã bay ra ngoài.

Nhìn cái đầu đẫm máu, nữ tử váy trắng không chút biểu tình:

- Sâu kiến vô tri, Thiên Đạo Chư Thần trong miệng ngươi, cũng phải kính sợ với ta, bằng không, ta muốn bọn hắn chết, bọn hắn cũng phải chết!

Nói xong, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn lão giả sắp biến mất:

- Tới, gọi người, tiếp tục gọi người! Rác rưởi như vừa rồi không cần gọi, lãng phí kiếm khí của ta! Gọi Thiên Đạo Chư Thần trong lời các ngươi tới, xem bọn hắn có dám tiếp một kiếm của ta hay không?

Lão giả nhìn nữ tử thần bí, không nói, cũng không tiếp tục gọi người, bởi có gọi, cũng chỉ là gọi tới tìm chết!

Cứ vậy, lão giả chậm rãi tiêu vong, một hồi sau, hoàn toàn biến mất.

Nữ tử thần bí ngẩng đầu nhìn chân trời, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt băng lãnh, trong mắt đầy vẻ hờ hững.

Cách không xa, Diệp Huyền có chút thận trọng, bởi hắn phát hiện, vị Kiếm tiên tỷ tỷ này không phải người tốt… động cái liền muốn hủy diệt một thế giới a!

Tính tình này, thực sự quá nóng nảy!

Lúc này, nữ tử thần bí chậm rãi khép hai mắt lại, qua hồi lâu, nàng nói khẽ:

- Một vạn ba ngàn năm, hai mươi mốt người, đều không phải ngươi, bây giờ, ta cũng không biết có phải ngươi hay không, có điều, dù là tỷ lệ một phần vạn, ta cũng sẽ không từ bỏ!

- Tiền bối?

Diệp Huyền đi tới sau lưng nữ tử thần bí, đang muốn nói, nữ tử thần bí đột nhiên lên tiếng:

- Kiếm ý của ngươi, là Thiện Ác kiếm ý, kiếm ý này, nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn. Có thể được Thiên Địa Nhân linh tương trợ. Nhất niệm ác, thương hải tang điền, có thể diệt chúng sinh. Thiện niệm chi đạo, vô cùng phức tạp, khó mà thấu triệt. Người tốt có thể làm ác, ác nhân cũng có thể làm thiện, bất kể thiện ác, nào có thể giới định, hết thảy duy tâm!


Diệp Huyền cẩn thận suy nghĩ lời nữ tử thần bí, hơi thi lễ:

- Ta hiểu!

Nữ tử thần bí chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, hai người cách nhau rất gần, thế nhưng Diệp Huyền vẫn không thể nhìn rõ được dung mạo đối phương.

Nữ tử thần bí lại nói:

- Sau ngày hôm nay, hết thảy đều cần ngươi tự đối mặt. Kiếm tu chi đạo, cần tự ngươi đi, không phải để người khác trải!

Diệp Huyền thi lễ thật sâu:

- Lời tiền bối, ta khắc trong tâm khảm!

Nữ tử thần bí khẽ gật đầu:

- Sau khi khôi phục, cần nhanh chóng tìm đạo đạo tắc thứ hai, chính đạo tắc trong tháp kia, có sáu đạo ở Thanh Thương giới này, ngươi cần thu lại cả sáu, đồng thời cần nhanh chóng đạt tới Vạn Pháp cảnh, không chỉ như thế, còn cần đạt tới Kiếm hoàng, chỉ có như vậy, tương lai khi giới này lâm đại họa, mới có năng lực tự vệ!

- Giới này lâm đại họa?

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Nữ tử thần bí khẽ gật đầu:

- Lúc trước ta nhìn trời, ngoài thế giới này có một cỗ khí tức cực kỳ tà ác, khí tức này đang rình mò giới này, đồng thời không ngừng thôn phệ bản nguyên giới này, có điều, nó làm cực bí ẩn, bởi vậy ngươi không phát hiện. Theo ta phỏng đoán, không cần bao lâu, nó sẽ mượn bản nguyên giới này đột phá bản thân, lúc đó, đại họa tự nhiên lâm đầu!

Diệp Huyền biến sắc:

- Rất mạnh sao?

Nữ tử thần bí ngẩng đầu liếc mắt, đạm thanh nói:

- Đối với người của thế giới này, đúng là rất mạnh!

Diệp Huyền vội hỏi:


- Vậy với tiền bối ngài?

- Sâu kiến!

Nữ tử thần bí bình tĩnh.

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

- Tiền bối, vậy ngài một kiếm diệt nó đi!

Nữ tử thần bí nhìn qua Diệp Huyền:

- Ta không diệt thế giới này, đã là vô cùng nhân từ. Cứu thế? Chỉ cần nó không chọc tới ta, sinh tử ngàn tỷ sinh linh giới này, lại có liên quan gì tới ta?

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi:

- Muốn cứu vớt thế giới?

Diệp Huyền lắc đầu, cứu vớt thế giới? Hắn không vĩ đại như vậy, hắn chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh, chưa từng nghĩ cứu thế!

- -----------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận