Kiếm Tôn

Thời gian từng chút trôi qua, càng lên cao, số người lại càng ít, một hồi lâu sau, số người tiếp tục đã không tới một trăm! Mà trong đó, đại đa số muốn bước thêm đều rất gian nan!

Có điều, vẫn có thể nhận thấy, tên đi trước nhất là một nam tử mặc cẩm y, người này dẫn đầu từ khi mới bắt đầu, bỏ đám người phía sau mấy chục trượng, vốn còn nghĩ tốc độ hắn sẽ dần chậm lại, nhưng không ngờ tới, tới tận đây rồi, tốc độ người này vẫn rất nhanh!

Mà cách dưới không xa, là một tên mặc hoa bào cùng một tên đeo trường đao.

Mà sau hai người này, chỉ còn lại không tới trăm người, phần lớn trong đó mệt tới bở hơi tai, bước bước duy gian.

Còn Diệp Huyền, hắn vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, cỗ áp lực kia không thể ảnh hưởng tới hắn, thậm chí, càng đi lên, cỗ áp lực kia lại càng khiến hắn thoải mái!

Có điều hắn cũng không có ý đi nahnh, dù sao chỉ cần tới điểm cuối là được.

Đơn giản để nói, không cần tận lực, muốn đi thế nào thì đi!

Sau nửa canh giờ, số người còn đi chỉ còn lại chừng bốn mươi người, mà giờ khắc này, người đi đầu đã tới điểm cuối, nam tử mặc hoa bào cùng nam tử đeo trường đao cũng lần lượt cán đích theo.

Vừa tới gần điểm cuối, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn một cọc gỗ ven đường, trên cọc có treo một bộ thi thể, tử ngoài nhìn có thể thấy, người này chừng hai mươi tuổi, bộ dạng có chút thê thảm, tứ chi không còn, thậm chí con ngươi cũng bị móc, chỉ còn hai cái lỗ trống rỗng đen ngòm.

Khỏi phải nói, đây cũng là thi thể học viên Thương Lan học viện, hơn nữa, nhìn bộ dạng này, xem ra mới chết không lâu.

Diệp Huyền lắc đầu thở dài, Thương Mộc học viện cùng Thương Lan học viện hẳn phải có huyết hải thâm cừu.

Không dừng lại lâu, Diệp Huyền liền nhanh chóng tới điểm kết thúc.

Sau khi bốn mươi hai người đều tới điểm cuối, đầu Tiên Hạc lúc trước lại bay tới, trên Tiên Hạc, Thương Lê nhìn một vòng, ánh mắt rơi lên người Diệp Huyền, ánh mắt trở nên băng lãnh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi cau mày lại, bởi hắn cảm nhận được địch ý của đối phương.

Chỉ là hắn có chút không hiểu, hắn vốn không biết đối phương, vì sao thái độ của đối phương lại như thế?

- Ngươi đứng ra!


Trên lưng Tiên Hạc, Thương Lê nhìn Diệp Huyền, thanh âm băng lãnh, không chút tình cảm.

Diệp Huyền nhìn qua Thương Lê, sau đó bước ra.

Thương Lê nhìn xuống:

- Yêu cầu thấp nhất của Thương Mộc học viện ta là trước mười tám đạt tới Ngự Khí cảnh, mà ngươi, chưa tới Ngự Khí cảnh đúng không?

Chưa tới Ngự Khí cảnh!

Lời vừa ra, đám người xung quanh lập tức ngẩn người, rất nhanh, đều dồn dập nhìn Diệp Huyền.

Phải biết, yêu cầu thấp nhất của Thương Mộc học viện là trước mười tám đạt tới Ngự Khí cảnh, mà Diệp Huyền chưa đạt tới Ngự Khí cảnh, nếu nói nghiêm trọng một chút, Diệp Huyền đang gian dối.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Thương trưởng lão, dù ta chưa đạt tới Ngự Khí cảnh, nhưng ta đã thông qua ải thứ nhất! Ta…

- Thì sao?

Trên lưng Tiên Hạc, Thương Lê lạnh lùng nói:

- Quy củ của Thương Mộc học viện chính là trước mười tám chưa đạt Ngự Khí cảnh thì không thể tham gia khảo hạch, dù ngươi thông qua ải thứ nhất, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Cho nên, ta tuyên bố, lần này ngươi không có tư cách sát hạch, theo quy củ, nên chịu trăm trượng độc côn, đồng thời lập tức đuổi khỏi Thương sơn!

Thanh âm Thương Lê vừa hạ, đã có hai tên cường giả Lăng Không cảnh tới trước mặt Diệp Huyền.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn thẳng Thương Lê:

- Thương trưởng lão, trước kia ta ngươi chưa từng gặp mặt, mà ngươi vừa thấy đã nhằm vào ta như vậy, trước đó ta có đắc tội ngươi sao!


Hắn không ngốc, tự nhiên biết kẻ này cố ý nhằm vào hắn!

Thương Lê khẽ nở nụ cười mỉa mai:

- Nhằm vào ngươi? Hừ, nếu đã sớm biết, sao trước còn như thế?

Thương Lê!

Diệp Huyền nheo mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, tối qua hắn đánh một người, mà kẻ đó tên là Thương Kỳ, giờ phút này, nhìn kỹ có thể thấy, trước ngực Thương Lê trưởng lão có một huy chương tương tự của khương kỳ.

Huynh chương này, bình thường đều là huy chương gia tộc, cũng là một loại đại biểu cho thân phận. Không thể nghi ngờ, người trước mắt chính là trưởng bối của Thương Kỳ!

Diệp Huyền đang muốn nói, lúc này, một tên nam tử gần đó đột nhiên đứng dậy:

- Diệp Huyền, ngươi thực sự ngu ngốc!

Diệp Huyền nhìn qua người kia, kẻ này có chút quen mắt. Rất nhanh, hắn liền nhớ tới, người này chính là người ra mặt giúp Mạt Tùy Thanh, Lý Phượng.

Lý Phượng cười lạnh:

- Ngươi cho rằng ngươi có An Quốc sĩ che chở liền có thể không để ai vào mắt? Hôm nay, để ngươi thấy lực lượng chúng ta thế nào!

Nói xong, hắn hơi thi lễ với Thương Lê:

- Thương trưởng lão, người này chưa đạt tới Ngự Khí cảnh, lại muốn tham gia khảo hạch lần này, như vậy rõ là coi thường quy củ Thương Mộc học viện, xâm phạm uy nghiêm học viện, mong Thưởng trưởng lão nghiêm trị người này.

Thanh âm Lý Phượng vừa dứt, bên cạnh Diệp Huyền, lại có bảy tám người đứng dậy, đồng thời nói:

- Mong Thương Lê trưởng lão nghiêm trị người này!


Thương Lê cười lạnh:

- Đúng, lão phu lại quên chuyện này, người đâu, bắt lấy kẻ này, loạn côn đánh chết, lấy đó răn đe.

Hai tên Lăng Không cảnh đang muốn động thủ, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một viên ngọc bội, nhìn Thương Lê:

- Đây là ngọc bội của An Quốc sĩ, ta được nàng dẫn tiến vào học viện!

Nghe vậy, đám người xung quanh đều khiếp sợ.

An Quốc sĩ dẫn tiến!

Chuyện này không thể xem thường!

Cho dù là nam tử mặc cẩm y dẫn đầu kia, cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn Diệp Huyền, trong mắt có chút tò mò.

An Quốc sĩ, đây chính là thần tượng trong lòng thế hệ trẻ Khương quốc!

Trên không, sắc mặt Thương Lê trở nên khó coi, hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại có ngọc bội của An Lan Tú.

Mặt mũi của An Quốc sĩ, nhất định phải cho!

Nhìn thấy Thương Lê yên lặng, Lý Phượng ở bên lại quýnh lên, hoàn toàn không chút suy nghĩ, nộ chỉ Diệp Huyền:

- Càn rỡ, một tên phế vật Khí Biến cảnh nho nhỏ, sau có thể được An Quốc sĩ dẫn tiến, ngọc bội này nhất định là giả, ngươi…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã đứng trước mặt Lý Phượng, dưới ánh mắt mấy chục người xung quanh, Diệp Huyền trực tiếp một tát bạt lên mặt Lý Phượnh:

- Nói nhảm nhiều vậy…

Ba!

Lý phượng trực tiếp bị tát bay.


Đám người cùng ngây người.

Đánh người?

Đánh người ngay trước cửa Thương Mộc học viện?

Lý Phượng cũng ngơ ngác, bởi hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại xuất thủ, đây chính là Thương Mộc học viện a, mà Thương Lê còn ở trên kia.

Cho dù là Thương Lê, cũng hơi ngẩn người, bởi hắn không nghĩ tới, lại có người dám động thủ ngay trước mặt hắn!

Hơn nữa, còn động thủ trắng trợn như thế!

Lúc này, Lý Phượng từ dưới bò dậy, nội chỉ Diệp Huyền, gằn giọng nói:

- Ngươi lại càn rỡ như thế, ngươi…

Lời còn chưa nói xong, Diệp Huyền đã lần nữa lấn người mà lên, ngay sau đó, khi Lý Phượng còn chưa lấy lại tinh thần, Diệp Huyền đã lần nữa bạt tai.

Ba!

Một tiếng da thịt va chạm vang lên vang dội, Lý Phượng lần nữa bị tát bay!

Thấy cảnh này, đám người xung quanh không kìm được khiếp sợ nhìn Diệp Huyền!

Lý Phượng rõ ràng là Ngự Khí cảnh, nhưng lại hoàn toàn không thể hoàn thủ trước Diệp Huyền!

Nếu lần đầu có thể nói là Diệp Huyền đánh lén, nhưng lần thứ hai, Lý Phượng đã sớm cảnh giác, thế nhưng, lại vẫn không thể kháng nổi một tát!

Thực lực tuyệt đối!

- Càn rỡ!

- ----------

Phóng tác: xonevictory


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận