Kiếm Tôn

Học viên Thương Mộc học viện cùng Thương Lan học viện vốn là tử địch, địch ý giữa hai học viện vốn là trời sinh! Lúc trước, chỉ cần học viên hai bên gặp mặt, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt phát sinh!

Có điều, Thương Lan học viện ngày càng xuống dốc, mãi tới sau, học viên Thương Lan học viện cơ bản đều tránh học viên Thương Mộc học viện!

Ba người Thương Mộc học viện đi tới trước mặt Diệp Huyền, tên đi đầu liếc mắt đánh giá, châm chọc:

- Hóa ra ngươi chính là tên rác rưởi mà Thương Mộc học viện chúng ta từ bỏ, Khí Biến cảnh? Chậc chậc, Thương Lan học viện thực sự càng sống càng kém! Ngay cả mặt hàng này…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất một cước, một cước đạp giữa ngực kẻ đang nói chuyện.

Ầm!

Trong mắt vô số người, người kia cong người lên liền lập tức bay ra, trên không, tinh huyến nhuộm một mảnh trời!

Đám người ngây dại!

Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch cũng ngây dại, bởi bọn hắn không nghĩ tới Diệp Huyền lại sẽ động thủ!

Hoàn toàn yên tĩnh!

Diệp Huyền một cước đá bay đối phương, lại tiếp tục đưa chân quét ngang, hai người còn lại không kịp đề phòng, cũng trực tiếp bị đá bay ra ngoài!

Diệp Huyền cũng không dừng lại, hắn vọt tới trước mặt ba người, sau đó giật lấy túi tiền bên hông, tiếp đó mới lui lại bên người Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch:

- Chạy!

- Chạy?

Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch đang chuẩn bị làm vố lớn, lập tức ngây người, nghe lầm sao?

Mà Diệp Huyền đã ôm lấy Diệp Linh lên xe ngựa, sau đó lái xe đi.

Đánh người, cướp đồ, xong chạy…

Đám người: “…”



Không chỉ Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi, đám người xung quanh cũng ngây người.


Đánh người xong chạy?

Hai người Mạc Vân Khởi lấy lại tinh thần, lập tức vội vàng đi theo.

Đám người đưa mắt nhìn ba tên học viên Thương Mộc học viện, giờ phút này, sắc mặt bọn hắn đều vô cùng dữ tợn!

Bao năm qua, đã khi nào Thương Mộc học viện bị ăn quả đắng như thế? Không chỉ bị đánh, còn bị cướp tiền, hơn nữa đối thủ còn tới từ Thương Lan học viện!

Vô cùng nhục nhã!

Học viên cầm đầu đột nhiên gầm thét:

- Đuổi cho lão tử!

Nói xong, hắn trực tiếp vọt tới.

Hai người khác cũng vọt theo sau.

Đối với ba người mà nói, chuyện vừa rồi cực kỳ nhục nhã, nếu như không rửa mối nhục này, bọn hắn sẽ trở thành trò cười cho cả Thương Mộc học viện, không chỉ như thế, sẽ còn bôi đen uy danh Thương Mộc học viện!

Mấy chục năm nay, chỉ có Thương Mộc học viện bắt nạt Thương Lan học viện, có khi nào Thương Mộc học viện bị Thương Lan học viện khi dễ qua?

Sỉ nhục, chỉ có máu tươi mới có thể rửa!

Trong mắt ba người, tràn ra sát ý lạnh lẽo!

Mấy người Diệp Huyền mang theo cả đống đồ, tốc độ đương nhiên không thể nhanh, chỉ chốc lát, ba tên học viên Thương Mộc học viện đã đuổi tới kịp.

Diệp Huyền ngừng lại, nhảy xuống xe ngựa, quay người nhìn ba tên học viên Thương Mộc học viện đang đuổi theo.

Rất nhanh, ba người đã cách Diệp Huyền ngày càng gần, nam tử cầm đầu gằn giọng nói:

- Tên tạp chủng nhà ngươi, dám…

Còn chưa nói xong, Diệp Huyền đã đột nhiên lóe lên, lúc xuất hiện, đã đứng trước mặt hắn, cùng lúc đó, Diệp Huyền trực tiếp tung một cước!

Một cước ra, tiếng xé gió vang lên!

Thanh niên nam tử biến sắc, chỉ kịp đưa tay lên đỡ.

Ầm!

Rắc!

Một tiếng vang trầm cùng tiếng xương gãy vang lên, thanh niên nam tử trực tiếp bay ngời đập vào vách tường ngoài mấy trượng.

Bành!

Vách tường rung lên kịch liệt, lập tức ầm ầm sụp đổ, còn may người này cũng phản ứng nhanh, co người lăn về sau, không bị vách tường bao phủ. Thế nhưng, hắn vừa dừng lại, đã thấy một chân đạp lên bụng!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn người dưới chân, người kia đầy vẻ điên cuồng:

- Ngươi có gan thì giết lão tử đi, nếu không, lão tử nhất định diệt cả nhà ngươi! Ngươi…

Đúng lúc, Diệp Huyền đột nhiên đạp một cước lên yết hầu thanh niên nam tử.

Rắc!

Thanh âm của thanh niên nam tử hơi ngừng, máu tươi không ngừng tràn qua khóe miệng, một khắc tắc thở này, hai mắt hắn trợn lên, tràn đầy vẻ không thể tin nổi!

Thấy Diệp Huyền giết người, hai tên học viên Thương Mộc học viện khác lập tức hoảng!

Sở dĩ bọn hắm dám đuổi theo Diệp Huyền, chính là bởi bọn hắn tin, dù thế nào, học viên Thương Lan học viện cũng không dám hạ sát thủ với bọn hắn!

Nhưng, sự thật chứng minh, bọn hắn sai!

Hai người chậm rãi lui về sau, bọn hắn đã sớm không nghĩ tới chuyện sỉ nhục hay rửa nhục, bọn hắn giờ chỉ cần mạng!


Một bên khác, Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch có chút ngưng trọng, nếu như lúc trước chỉ là trò đùa, thì chuyện giờ đã không còn đơn giản vậy nữa!

Phiền lớn rồi!

Cách đó không xa, Diệp Huyền giết nam tử kia, sau liền quay người lên ngựa:

- Đi!

Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi vội vàng đi theo.



Nửa khắc sau, một đám người mặc bạch bào đi tới chỗ lúc trước của Diệp Huyền, vừa thấy thi thể nằm trên đất, đám người lập tức trở nên dữ tợn!

Trong đám người, kẻ cầm đầu cầm hắc sắc trường thương, mày kiếm mắt sáng, dáng người thon dài, có thể nói là tuấn tú lịch sự.

Mà người này, chính là một trong tam đại thiên tài ngoại viện Thương Mộc học viện: Tà Lập!

- Tà Lập học trưởng!

Một tên học viên gằn giọng nói:

- Thương Lan học viện này lại dám ăn gan hùm mật gấu, dám công nhiên giết học viên Thương Mộc học viện ta, Tà Lập học trưởn, ta xin chiến, nếu không giết sạch đám học viên Thương Lan học viện, ta nguyện tự vẫn trước đại môn học viện chúng ta!

Nói xong, hắn muốn xông ra, nhưng đã lại bị một thanh trường thương ngăn lại.

Đám người dồn dập nhìn Tả Lập, Tả Lập nhìn qua cuối đường:

- Nợ máu, trả bằng máu! Hôm nay, ta muốn diệt Thương Lan học viện!

Nói xong, hắn trực tiếp xông ra ngoài.

Mà sau lưng hắn, có tới hai mươi tên học viên Thương Mộc học viện!



Nơi nào đó ngoài dã ngoại, mấy người Diệp Huyền đang cưỡi xem ngựa chạy như điên.

Mạc Vân Khởi nhìn qua Diệp Huyền:

- Vừa rồi có phải quá vọng động hay không?

Diệp Huyền lãnh đạm:

- Ta đã cho hắn cơ hội sống!

Mạc Vân Khởi yên lặng.


Diệp Huyền lại nói:

- Không giết hắn, bọn hắn sẽ đuổi theo không bỏ, hơn nữa, nếu cho bọn hắn cơ hội, bọn hắn sẽ không chút hạ thủ lưu tình với chúng ta, không phải sao?!

Bạch Trạch đột nhiên gật đầu:

- Đúng, nên giết!

Mạc Vân Khởi cười khổ:

- Đúng là nên giết, nhưng giết thì được gì? Thương Mộc học viện chắc chắn sẽ không bỏ qua!

Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi:

- Tới nhỏ, ta đánh, tới già, Kỷ lão đầu đánh!

- Đánh không lại thì sao?

Mạc Vân Khởi hỏi.

Diệp Huyền nhún vai:

- Đánh không lại thì là đánh không lại, còn có thể làm sao?

Mạc Vân Khởi còn muốn nói thêm, Bạch Trạch đã ngắt lời:

- Ngươi có thể bớt nói nhảm được không?

Mạc Vân Khởi: “…”

Đúng lúc này, ba người đột nhiên quay đầu, sau lưng tầm trăm trượng, một đám người đang điên cuồng đuổi theo.

- ------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận