Kiếm Tôn

Nữ tử nhìn Diệp Huyền rất lâu, thời gian dần trôi qua, vẻ mặt nàng vô cùng ngưng trọng, bởi vì dù Diệp Huyền ở trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại không cảm giác được khí tức của Diệp Huyền!

Rõ ràng, nguyên nhân là nhờ nữ tử thần bí!

Đúng lúc này, nữ tử đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài thác nước, rất nhanh, một lão giả rơi vào trên một gốc cây nơi xa.

Sắc mặt nữ tử biến hóa, sau một khắc, nàng trực tiếp vọt đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó cứ thế dán sát lên người Diệp Huyền, thân thể Diệp Huyền cứng ngắc tại chỗ.

Mà bên ngoài, lão giả nhìn lướt qua bốn phía, hắn nhìn thoáng qua vị trí thác nước, thần thức quét qua bốn phía thác nước, thoáng qua, hắn quay người biến mất ở phía xa.

Trong hố nhỏ, nữ tử nhìn Diệp Huyền gần trong gang tấc:

- Cõng ta đi Ninh quốc.

Trong thanh âm, lộ ra một tia không được nghi ngờ, còn có một tia sát ý!

Diệp Huyền yên lặng, nhưng trong lòng thì đang kêu rên: "Tiền bối... Cứu mạng a..."

Nữ tử thần bí vẫn không trả lời.

Đêm khuya, ánh trăng nhàn nhạt chiếu nghiêng xuống, mặt đất một mảnh màu bạc.

Sau thác nước, trong hố nhỏ, Diệp Huyền ngồi dưới đất, ở trước mặt hắn chính là nữ tử áo bào đen kia.

Hai người ngồi rất gần nhau, bởi vì hố vốn đã rất nhỏ, Diệp Huyền có thể cảm nhận được rõ ràng mùi thơm trên người nữ tử truyền đến. Có điều giờ phút này, trong lòng hắn không có nửa điểm kiều diễm, hiện tại, hắn chỉ muốn chạy trốn!

Đáng tiếc là, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn!

Mặc dù nữ nhân trước mắt này thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng, thế nhưng, tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể chống lại!

Bây giờ, hắn chỉ có thể chờ đợi, tìm cơ hội!


Về phần nữ tử thần bí, hắn cũng không có hy vọng gì!

Lúc này, nữ tử áo bào đen đột nhiên đứng lên:

- Cõng ta đi!

Diệp Huyền nhìn xuống dưới chân nữ tử áo bào đen, giờ phút này hắn mới phát hiện, dưới chân nữ tử áo bào đen này có một vũng máu, không thể nghi ngờ, hai chân nữ tử áo bào đen này hẳn là bị trọng thương! Nhìn thấy một màn này, trong đầu Diệp Huyền có một chút ý nghĩ.

- Muốn chạy?

Nữ tử áo bào đen đột nhiên cười nói:

- Ngươi cứ thử đi?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử áo bào đen, sau cùng, hắn vẫn không lựa chọn chạy trốn, chênh lệch cảnh giới giữa hắn và nữ tử trước mắt này thật sự là rất rất lớn!

Chênh lệch này, căn bản không phải ngoại vật gì đó có thể bù đắp!

Diệp Huyền đưa lưng về phía nữ tử áo bào đen, nữ tử áo bào đen cũng không kiêng dè gì, trực tiếp ghé vào trên lưng Diệp Huyền.

Lớn!

Đây là cảm giác của Diệp Huyền lúc này, lúc trước hắn chỉ cảm thấy một vị trí nào đó của nàng rất hùng vĩ, nhưng lúc này tự mình cảm nhận, hắn phát hiện, có lẽ còn phải lớn hơn!

Cảm giác thứ hai là: Mềm!

Vô cùng mềm, lúc này, Diệp Huyền nghĩ đến một câu: Nhuyễn ngọc ôn hương.

Không dám suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền nhảy ra thác nước, sau đó chạy thẳng theo hướng nữ tử áo bào đen chỉ.

Trên lưng Diệp Huyền, nữ tử áo bào đen nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẻ mặt hờ hững, trong mắt có một tia nghi hoặc. Bởi vì cho tới bây giờ, nàng vẫn không hiểu rõ vì sao Diệp Huyền đứng trước mặt nàng, nàng lại không cách nào cảm nhận được khí tức của Diệp Huyền, đây là phi thường không bình thường, phải biết, nàng rõ ràng là cao hơn Diệp Huyền mấy cảnh giới, chênh lệch này, công pháp gì cũng không đền bù được!

Thế nhưng, nàng chính là không cảm giác được Diệp Huyền tồn tại!

Diệp Huyền cũng không biết, cũng chính nguyên nhân này, nữ tử áo bào đen mới không hạ sát thủ với hắn.

Ngược lại, bây giờ hắn rất buồn bực, nữ tử thần bí nói xong, có nàng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không nói lời nào. Lần này tốt, tất cả sinh tử chỉ trong một ý niệm của nữ tử áo bào đen!

Biệt khuất a!

Mặc dù biệt khuất, hắn cũng không dám nói gì, đều là đại lão, không thể trêu vào a!

Diệp Huyền một đường chạy như điên, thẳng đến biên cảnh Ninh quốc.

Ninh quốc!

Diệp Huyền cũng có hiểu biết về quốc gia này, bởi vì quốc gia gần Khương quốc nhất, chính là Đường quốc và Ninh quốc, mà Khương quốc và Đường quốc lại không ngừng giao tranh, về phần Ninh quốc, không giao hảo với Khương quốc, cũng không giao hảo cùng Đường quốc, có chút ý tứ tọa sơn quan hổ đấu.

Mà Đường quốc và Khương quốc đến bây giờ cũng không quyết tuyệt, cũng có một phần nguyên nhân là kiêng kị Ninh quốc này! Có Ninh quốc, mặc kệ là Khương quốc hay là Đường quốc, đều không dám tùy tiện khai chiến!

Ước chừng sau nửa canh giờ, nữ tử áo bào đen trên lưng Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngừng!

Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền đã ngừng lại. Hắn vừa dừng lại, trên đỉnh đầu hắn lập tức vang lên âm thanh xé gió, mà không chỉ một tiếng. Cảm nhận được đỉnh đầu lóe lên hai đạo uy áp, vẻ mặt Diệp Huyền cũng ngưng trọng lên, hai đạo uy áp kia, bất luận một đạo nào, đều không phải hắn hiện tại có thể đối kháng!


Nữ tử áo bào đen ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cười lạnh:

- Tốt cho một Túy Tiên lâu, thế mà xuất động hai vị cường giả Thần Hợp cảnh!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiền bối, nếu không chúng ta đầu hàng đi?

Nếu như đầu hàng Túy Tiên lâu, có thẻ tím, vấn đề cũng không lớn.

- Đầu hàng?

Nữ tử áo bào đen bị một câu này của Diệp Huyền chọc cười:

- Đầu hàng tặng đầu người sao?

Diệp Huyền:

- ...

Nữ tử áo bào đen vỗ nhẹ đầu Diệp Huyền:

- Đi được rồi!

Diệp Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước.

Trên đường chạy, hắn khó tránh khỏi có một ít ma sát thân thể với nữ tử áo bào đen, đặc biệt là sau lưng truyền đến chủng loại dị dạng kia làm cho hắn rất là... Dễ chịu! Nhưng mà, hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, phải biết, thực lực của nữ nhân này là vượt xa hắn.

Một đêm trôi qua, lúc này, Diệp Huyền và nữ tử áo bào đen đã rời đi vị trí Lưỡng Giới Sơn, cách biên cảnh Ninh quốc không đến một ngày đường.

Khi Diệp Huyền cõng nữ tử áo bào đen đi ngang qua một bờ sông, nữ tử áo bào đen đột nhiên nói:

- Ngừng!

Diệp Huyền ngừng lại.

Nữ tử áo bào đen chỉ chỉ bờ sông:


- Cõng ta đi qua!

Diệp Huyền đành phải làm theo.

Diệp Huyền đặt nữ tử áo bào đen trên một tảng đá gần bờ sông, sau đó hắn lui qua một bên, con mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.

- Muốn chạy trốn?

Nữ tử áo bào đen quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Trong vòng năm mươi trượng, ta có thể tuỳ tiện đánh chết ngươi, không tin, ngươi có thể thử một chút!

Diệp Huyền yên lặng, nhưng trong lòng kêu gào: "Tiền bối, ngươi nhẫn tâm nhìn nữ nhân này khi dễ ta như vậy? Đi ra đánh nàng a!"

Nữ tử thần bí không nói gì!

Diệp Huyền một mặt sinh không thể luyến!

Lúc này, nữ tử áo bào đen đột nhiên nói:

- Đến!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử áo bào đen, hắn suy nghĩ một chút, sau đó đi tới trước mặt nữ tử áo bào đen:

- Sau khi ta đưa ngươi đến Ninh quốc, ngươi sẽ giết ta diệt khẩu, đúng không?

- ---------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận