Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Mới chỉ nửa ngày không gặp, La Hạo Nhiên một thân khí tức âm hàn vài phần. Bốn phía yêu thú rít gào không ngớt, khiến cho thạch bích trên đỉnh động như rung lên; mùi huyết tinh lan ra khắp nơi, làm chúng thêm phần đối khát, chỉ chờ mệnh lệnh là lao lên.

Lâm Phương Sinh thần sắc nghiêm nghị, trong tay từ từ hiện lên hình dáng trong suốt của Huyền Âm Bàn Long kiếm, lại có hơn mười lợi kiếm nữa vây quanh y, sói con cùng Ma Tu, dựa theo quy luật của Thiên Cương Địa Sát mà vận chuyển, kiếm ý dày đặc, sát khí tận trời, trong chốc lát đã tràn ngập trong động. Mấy yêu thú không chịu nổi kiếm khí lạnh thấu xương này, chân sau mềm nhũn, ngồi phục xuống, rên ư ử cầu xin khoan dung.

Lâm Phương Sinh đôi mắt sáng ngời giờ trở nên băng lãnh, nhìn chăm chú La Hạo Nhiên, “La Hạo Nhiên, ngươi đường đường là thiếu chủ Kiếm Nguyên Tông, nay lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, nếu là chấp mê bất ngộ, tất không được thiện, phải cẩn thận cân nhắc.”

La Hạo Nhiên nghe vậy, ngửa đầu cười ha hả, xòe một tay ra, lập tức có một đèn phù Thanh đồng hiện ra, đón gió lớn lên dài gần hai thước, bấc đèn sáng mỏng manh lúc ẩn lúc hiện, bên trong ẩn ẩn hình gương mặt Quỷ vực vương, nhất thời âm phong từng trận, quỷ dị không ngờ.

Diêm Tà cả kinh, “Diệt hồn đăng sao lại ở trong tay ngươi?”

“Chẳng qua cũng là Ma Tu cấu kết với hạng người đạo chích, chẳng lẽ cẩu thả như vậy cũng nói ra được lời đàng hoàng? Đúng là không thú vị chút nào.” La Hạo Nhiên vươn tay vào Diệt hồn đăng, đốm sáng yếu ớt bị tóm lấy, bị kẻ kia nuốt vào.

Trong giây lát, khí tức toàn thân La Hạo Nhiên đột nhiên biến đổi, ngưng mạch nhảy lên Kim Đan, một thanh lợi kiếm nhanh như chớp điện vung ra, “Lâm Phương Sinh, tiểu gia nhất định phải khiến ngươi sống nhận hết nhục nhã, chết không có chỗ chôn!”

Kiếm trận cấp tốc vận chuyển, ngay lập tức có một thanh Địa Sát chặn trước mặt hắn, một khi tiếp xúc liền văng ra vô số mảnh nhỏ. Lâm Phương Sinh cũng thụ thương, phun ra ba ngụm máu tươi, chỉ có thể tùy tay ôm sói con vào lòng, phi thân đạp lên phi kiếm, thêm một thanh linh kiếm vào kiếm trận.

Diêm Tà rút bạch cốt trượng, vẽ ra một đạo hắc khí hình cung ở giữa không trung. Hình cung kia đột nhiên vỡ ra, giống như một cái miệng lớn, từ đó tuôn ra bao nhiêu Quỷ ảnh hung thần ác sát, kêu lên từng tiếng bén nhọn, đánh úp về phía La Hạo Nhiên.


La Hạo Nhiên khẽ “hửm” một tiếng, ngửa đầu rít một tiếng, thê lương chói tai. Mấy tu sĩ quanh đó như hổ rình mồi, cùng với yêu thú, tựa như nghe được lệnh, đồng loạt lao lên.

Lâm Phương Sinh khai hỏa toàn bộ kiếm trận, giết luôn mấy tu sĩ, yêu thú không biết sống chết. Quỷ linh mà Diêm Tà triệu hồi cũng hung ác lạ thường, không hề nề hà với La Hạo Nhiên, thản nhiên phá rách bụng mấy tu sĩ ngáng đường, tay chân đứt rời vung ra vương vãi. Vô số xích hồng bay lả tả, tựa như huyết vũ, ngay cả hồ nước cũng nhiễm đỏ một mảng, dần dần nhạt đi.

La Hạo Nhiên cười lạnh lùng, lấy ra bảy linh kiếm, hình thành thế Bắc Đẩu, triền đấu kiếm trận cùng Lâm Phương Sinh. Hắn nay tu vi Kim Đan, linh lực ùn ùn không dứt, hai kiếm Diêu Quang cùng Khai Dương thế công sắc bén, sát ý vô cùng; bốn kiếm Xu, Tuyền, Ki, Quyền cũng công khí, theo đuổi đấu pháp không rời.

Lâm Phương Sinh cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, linh lực cấp tốc vận chuyển, đan điền rỗng rồi lại đầy, mạnh mẽ khống chế Thiên Cương Địa Sát trận, mỗi kiếm ý của đối phương đều chặn hết; đồng thời cũng phải phòng bị tu sĩ cùng yêu thú đánh lén. Chỉ qua thời gian nửa chén trà, y sắc mặt đã tái nhợt, mồ hôi ướt áo, cũng sắp tàn bại.

Y thấy trong ánh mắt tối tăm của La Hạo Nhiên hiện lên vài phần hứng thú tàn khốc, trong lòng biết người này còn chưa hạ sát chiêu, muốn đem y bắt giữ, sau đó… Chắc chắn là muốn làm nhục y.

Lâm Phương Sinh thấy Diêm Tà bị tầng tầng yêu thú vây quanh đến không thấy tung tích, lập tức bứt ra, tránh đi một kiếm lôi đình vạn quân của La Hạo Nhiên, triển khai chỗ linh khí ít ỏi để đến bên Diêm Tà, kiếm trận cũng vung ra một mảnh máu tươi. Y nắm lấy tay Diêm Tà, tay còn lại cầm một ngọc phù, nói, “La Hạo Nhiên, thời gian của ngươi không nhiều, cần phải quý trọng.”

Diêm Tà khó hiểu, một đôi mắt tím ánh vẻ lo lắng dị thường, “Phương Sinh ca ca, không được! Ta vì ngươi ngăn cản một hai, ngươi thử xem trong nước…”

Lâm Phương Sinh không đợi hắn nói xong, kích phát ngọc phù, nhất thời ánh sáng đỏ tươi lóe ra, giống như một hồng cầu, bao lấy hai người một thú.

Khi hồng quang tiêu tán liền không thấy bộ dáng nhóm người Lâm Phương Sinh. La Hạo Nhiên cả giận nói, “Lũ chuột nhắt vô sỉ!” Một đạo kiếm quang chém xuống, đem tiểu trúc giữa hồ chém thành hai nửa, cũng có hơn mười yêu thú dính phải kiếm khí, rống lên mấy tiếng liền chết.


Về phần Lâm Phương Sinh cùng Diêm Tà, hiện tại hai người đang ở trong Thủy tinh cung của Tư Hoa Quân. Bạch ngọc điêu lan, cát mịn dưới chân, bóng cây lay động, linh khí như sương, trông rất quen mắt. Đây chính là nơi mà lần đầu y bị mạch nước ngầm cuốn đi, rơi vào đình viện.

Giống như lần trước, lại có một đội lính tôm tướng cua áp giải đến Thiên điện. Tư Hoa Quân đang nằm trên nhuyễn tháp, một mỹ nhân đang bóp chân, một mỹ nhân khác đang rót rượu, một mỹ nhân quạt, lại có một mỹ nhân mềm mềm nằm trong lòng, gương mặt buồn rầu, mắt quét xuống dưới.

“Ta còn nói mấy ngày thôi, sao ngươi lại vội vàng đến đây, chẳng lẽ là tưởng niệm vi phu. Ai ngờ ngươi tới đây còn mang theo nhân tình, chẳng lẽ muốn vi phu một đao chém chết hắn?”

Diêm Tà thấy hắn như vậy, cười nhu hòa, nắm lấy tay phải của Lâm Phương Sinh, bộ dạng thiếu niên chân thành, từng câu từng chữ chạm đến chân tâm, “Ta cùng Phương Sinh ca ca lưỡng tình tương duyệt, Diêm Tà trung trinh, chưa bao giờ hai lòng, cũng không phải là nhân tình gì hết.”

Lâm Phương Sinh vùng tay ra, lãnh đạm nói, “Chuyện gấp phải làm, cũng không thể mặc kệ hắn. Được nhờ phù truyền tống của ngươi giúp, ta ắt sẽ báo…” Lời còn chưa dứt đã phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay chực đổ.

Tư Hoa Quân buông mỹ nhân trong lòng ra, thân hình nhoáng lên một cái, Diêm Tà chưa kịp kêu lên “Phương Sinh ca ca” đã bị hắn giành trước một bước, ôm thanh niên tuấn tú trắng bệch kia vào lòng, kiểm tra mạch của y, “Là do vết thương nhẹ cùng thoát lực mà thôi, không có gì đáng lo. Vị này là khách không mời mà đến, bỏ xuống không tiện, thứ cho không thể chiêu đợi.”

Dứt lời cũng không quay đầu lại, nghênh ngang mà đi.




Lần này Lâm Phương Sinh hôn mê năm ngày. Trong lúc trầm hôn, y mơ hồ cảm giác có một cỗ nhiệt lực mạnh mẽ không ngừng xỏ xuyên trong cơ thể, tầm mắt mờ sương, chỉ thấy một bóng hồng ngân, phục trang đẹp đẽ, lại có một đôi mắt vàng óng ánh như quả hạnh yêu dị nhìn mình, đôi tay như ưng trảo mạnh mẽ chế trụ y.

Mà y cũng dây dưa cùng đạo hồng ngân kia, khoái cảm tầng tầng, tiết ra một lần lại một lần.

Đợi đến năm ngày sau tỉnh lại, thấy cơn mộng xuân như vậy thật hoang đường vô căn cứ, vớ vẩn đến cực điểm.



Vân giường ngọc noãn, rường cột chạm trổ, ngay cả đệm chăn trên người cũng là hàng thượng đẳng, mềm mại tinh tế.

Lâm Phương Sinh chậm rãi ngồi dậy mới phát hiện trên người là một bộ trung y mới sạch. Đột nhiên một loạt tiếng rống “ngao ngao” vang lên, đồng thời là tiếng móng vuốt cào loạn lên cửa, trong tiếng kêu non nớt là lớp lớp lo âu.

Cửa gỗ két một tiếng, mở từ ngoài ra, Lâm Phương Sinh chưa kịp nhìn là ai đã thấy một quả cầu lông tròn tròn, ba bước thì một bước lảo đảo, năm bước thì một lần chúi đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới; y liền tung chăn xuống giường, nhấc chân nó lên.

Sói con lông trắng như tuyết không chút do dự, cắn luôn tay y, đáng tiếc răng nanh non mịn  không một chút uy hiếp, gặm gặm nửa ngày không được gì, vừa nôn nóng vừa ủy khuất, ô ô khóc òa.

Lâm Phương Sinh do dự một lát, lấy từ trong Càn khôn giới trên bàn ra một viên Dưỡng Nguyên đan. Sói con mau chóng vươn đầu lưỡi hồng hồng, nuốt luôn vào, chưa thỏa mãn liếm liếm ngón tay y.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng cười sang sảng của Tư Hoa Quân, “Súc sinh này thật giảo hoạt, nếu không phải tự tay ngươi cho ăn thì nó nhất định không chịu nuốt. Giờ đã đói bụng năm ngày, cũng coi như là giáo huấn.”


Lâm Phương Sinh cùng nhìn ra, quả cầu lông này mấy ngày trước còn mượt mà một chút, giờ chỉ còn da bọc xương. Sói con liếm đầu lưỡi, một đôi mắt xanh trong vắt ngóng nhìn.

Bất giác mềm lòng, y lại cho nó thêm một viên.

Tư Hoa Quân vỗ về vai y, “Người đối xử với tiểu súc sinh này còn tốt hơn ân nhân cứu mạng mình nữa,  đúng là vong ơn bội nghĩa.”

Lâm Phương Sinh không khỏi hổ thẹn, đem sói con đã ăn uống no đủ đặt lên giường, “Đợi ta gửi tin cho sư tôn, thanh tẩy thay y phục sẽ lại đến gặp ngươi. Việc báo ân, chỉ cần có thể làm được, ta sẽ làm.”

Tư Hoa Quân sung sướng thỏa mãn, thấy ra một thanh kiếm phù, “Ta đã thông báo với Hách Liên Vạn Thành rồi. Nhân giới hình như có chuyện, truyền đến tận Yêu giới, nói không chừng vi phu còn phải bồi nương tử đi một chuyến.”

Lâm Phương Sinh không trả lời, nhận lấy kiếm phù, theo thị nữ dẫn đường, đi tắm rửa.

Kiếm phù kia là sư tôn nhắn lại, nói y chuyên tâm dưỡng thương; lại nói Chinh Mạc chưa xuất quan, trong môn lại có chuyện. La Hạo Nhiên bị trọng thương, trở về nói do Lâm Phương Sinh gây ra, còn nói y cấu kết với Ma Tu, dùng Thiên Ma chú hại tính mạng nhiều người. Có Tưởng Hoa Thắng, Nguyên Tung và nhiều thế gia khác cũng làm chứng, không thể chối cãi, làm nhiều người tin theo.

Nếu không phải Vạn Kiếm môn có thực lực mạnh mẽ, chỉ sợ đã bị vây công. Nay Kiếm Nguyên tông cầm đầu, khí thế bức người mà kéo đến, đòi Hách Liên Vạn Thành giao Lâm Phương Sinh ra. Cho nên Hách Liên Vạn Thành dặn dò kĩ càng y không được để lộ tung tích.

Lâm Phương Sinh biết La Hạo Nhiên ti bỉ, làm ra việc thế này, cũng không nằm ngoài phán đoán. Y liền đem chuyện mình vào núi Tướng Nhạc, tao ngộ La Hạo Nhiên, cả Diệt hồn đăng,… báo hết cho sư tôn.

Sau khi gửi kiếm phù, y cởi trung y ra, ngâm mình vào ôn tuyền, đả tọa một lúc, phát hiện kinh mạch bị thương lúc tranh đấu với La Hạo Nhiên giờ đã khỏi hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận