Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Lại một đêm triền miên.

Khi Lâm Phương Sinh tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, sắc trắng xanh qua song cửa sổ chiếu vào, thấm lạnh như nước, rơi lên gò má.

Y chỉ thấy ngực cùng bụng nằng nặng, giống như có đá tảng đè lên.

Mở mắt ra nhìn xuống, đã thấy đầu tóc đen xõa ra của Diêm Tà gối lên đầu mình, sói con cuộn bốn chân lại thành một quả cầu trụi lủi nằm gọn trên bụng y.

Một người một thú, đều đang trong mộng đẹp.

Lâm Phương Sinh gạt hai cục nợ này sang bên, đứng dậy tắm rửa.

Không bao lâu, đã một thân thanh thuần như nước, da trắng áo xanh đứng ở cửa, đón nhận ánh mắt ấm áp ngập ý cười của Diêm Tà, “Ta phải về Vạn Kiếm môn.”

Lời vừa dứt đã thấy nụ cười tuấn tú của Diêm Tà cứng lại.

Lâm Phương Sinh chỉ có thể nói tiếp, “Nay thời thế rối loạn, ta không thể bảo hộ chu toàn cho ngươi. Kiếm Nguyên tông giờ như hổ rình mồi, nội môn không tránh khỏi huyết chiến, chi bằng để ngươi ở lại thành. Khi nào xong việc sẽ đưa ngươi về bái sư.”

Diêm Tà cũng đứng dậy, đi tới gần, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, ôn nhu cười nói, “Làm phiền Phương Sinh ca ca giải thích dài dòng, ta sẽ chờ ngươi trở về.”

Hai người nhìn nhau cười, đều sáng tỏ tâm ý đối phương.

Lâm Phương Sinh lấy Thiên Kinh các ra, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Diêm Tà trao cho y một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe miệng, mềm mại ấm áp, hệt như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại trong khoảng khắc.

Y đương ngẩn người  đã thấy hắn cười nói, “Ta giờ lưu lại thành, cũng không có chỗ dùng đến. Không bằng ca ca giữ lại làm vật phòng thân, ta cũng sẽ yên tâm hơn. Huống chi bảo vật này… ngưng mạch tám tầng trở lên mới có thể dùng.”

Lâm Phương Sinh liền thấy hổ thẹn, bản thân lại đâm đúng chỗ đau của thiếu niên.


Y chỉ đành yên lặng thu Thiên Kinh các lại, dặn dò mấy thứ linh tinh, chút nữa thì chuyện bé xé to. May mà lúc ấy cấm chế xung quanh phòng có xao động, thanh âm của tiểu nhị vang lên từ bên ngoài, “Lâm tiên sư, mạo muội quấy rầy. Bên ngoài có một vị Tư Hoa cung chủ đưa bái thiếp đến.”

Lâm Phương Sinh âm thầm thả lỏng, xoay người đi như bỏ chạy mà mở cửa phòng.

Diêm Tà khi thấy y nghe đến tên của Tư Hoa Quân liền vội vàng như thế ánh mắt tối sầm lại, “Phương Sinh ca ca, trong lòng của ngươi sao lại có thể chứa được nhiều người như thế? Như vậy để ta giết hết tất cả đi!”

Nói xong toàn thân lạnh như băng, khiến cho sói con vốn bị vứt qua một bên vội cuộn sâu vào trong chăn.

Lâm Phương Sinh không hề phát hiện ra dị thường. Ngoài cửa có một nam một nữ, sóng vai mà đứng, đều là tu vi Kim Đan. Vị nam tử mặc một thân áo đen, dung mạo anh tuấn, thần sắc cung kính; nữ tử vận đồ đỏ tươi, tư sắc xinh đẹp, nhưng lại rất ngạo mạn, thấy y xuất hiện cũng chỉ gật đầu một cách mất tự nhiên, không chịu hành lễ.

Tiểu nhị đứng bên tươi cười đầy mặt, “Tư Hoa cung chủ là khách quý của bỉ điếm, không nghĩ Lâm tiên sư lại quen biết cùng cung chủ đại nhân, nếu có gì mạo phạm thỉnh tiên sư bao dung.”

Nữ tử ngại hắn nói nhiều, hơi hơi nhăn mi, cắt lời, “Chủ nhân chúng ta muốn gặp ngươi, mau mau đi theo ta.”

Lâm Phương Sinh thấy nữ Yêu Tu này vênh mặt hất hàm sai khiến mình, không có lễ nghi, sắc mặt trầm xuống, “Nếu muốn gặp, bảo hắn tự mình đến.”

Nói xong cũng không để ai phản ứng đã đóng sầm cửa lại.

Nữ yêu kia lại cất giọng cao vút, “Thật to gan, cũng chỉ là ngưng mạch như loài bò sát, lọt vào mắt xanh của cung chủ cũng không biết ơn. Ta chỉ muốn xé ngươi thành thịt vụn, cho lũ sói ăn!”

Tiểu nhị cùng nam nhân đi cùng khuyên can mãi mới thôi.

Lâm Phương Sinh cũng không thèm để ý, quay người đi vào phòng, nhấc Viêm Dạ lên, cho vào trong ngự thú bài. Chỉ thấy Diêm Tà thản nhiên ngồi xuống, rót ra ai chén trà, “Hậu cung đông người, chung quy chả tránh được liên lụy.”

Lâm Phương Sinh thấy hắn nói một câu hai nghĩa, cũng không buồn so đo, nhận lấy chén trà liền uống một hơi hết sạch, “Đường đường nam nhi thân cao bảy thước lại so đo với một nữ nhi còn ra thể thống gì? Ta đã trả một tháng tiền phòng, khi nào phá xong huyết chú, giết La Hạo Nhiên xong sẽ quay về tìm ngươi.”

Diêm Tà mân mê chén trà vốn không còn một giọt, lưu luyến không rời mà nói, “Phương Sinh ca ca, ngươi phải cẩn thận đấy. Nếu ngươi không tới, ta cũng sẽ không đi.”


Lâm Phương Sinh nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy tỏa sáng rực rỡ của hắn, nở một nụ cười nhẹ, rồi khẽ chạm lên khóe môi hắn, “Ta đương nhiên sẽ cẩn thận.”

Dặn dò xong xuôi, Lâm Phương Sinh cũng không dông dài nữa, mở cửa phòng ra.

Đã thấy một Tư Hoa Quân dáng người cao ngất, tựa như thần đang đi từ phía hành lang tới.

Nhìn thấy người phía sau Lâm Phương Sinh, trong mắt Tư Hoa Quân hiện lên một tầng tàn khốc, “Thứ ma vật ngươi không ở trong sào huyệt chờ chết, cố tình xông vào Đại Uyên thành, đúng là cuồng vọng.”

Ống tay áo hoàng kim chức cẩm vung lên, một cỗ linh áp bài sơn đảo hải ập đến, đánh thẳng vào ngực Diêm Tà.

Lâm Phương Sinh vội rút kiếm ra cũng không cản lại được, chỉ thấy thân thể Diêm Tà bay về phía sau, phá vỡ vách tường lâm viện, ngã rớt vào trong đình viện.

Lâm Phương Sinh chạy vội đến, thấy Diêm Tà mặt mũi trắng bệch, lồng ngực mở rộng, máu tươi từ đó tràn ra, thấy cả xương trắng. Đột ngột, từ miệng vết thương bùng lên một ngọn lửa đỏ, thiêu rụi xác chết.

Chỉ mới qua vài hơi thở, một thiếu niên vừa nói vừa cười “Ngươi không đến, ta không đi”, giờ đã chỉ còn vài vụn tro, gió thổi liền tan biến.

Lâm Phương Sinh hai gối mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, ruột gan như muốn nứt ra, hận không thể lấy thân mình thay thế, mùi máu tràn lên cổ họng, chỉ chực trào ra.

Tư Hoa Quân vẫn lãnh tâm lãnh phế, ngạc nhiên hỏi, “Đây là pháp môn gì? Sao ta chưa từng thấy?”

Hắn ngồi xổm xuống, tỉ mẩn vẽ xuống bùn đất dưới chân, cẩn thận ngâm cứu.

Nháo ra động tĩnh như thế mà hành lang cùng đình viện vẫn lặng thinh, không biết chưởng quỹ kia ứng đối với các khách nhân thế nào.

Lâm Phương Sinh nắm lấy cổ tay Tư Hoa Quân, gương mặt dữ tợn dị thường, “Hắn đã bị phá ma công, giờ chỉ như phàm nhân, không còn gì cả, cớ sao phải đuổi tận giết tuyệt?”


Tư Hoa Quân vốn chưởng quản Thủy tinh cung, người người lấy lòng, ai ai cung kính; bị chất vấn thế này là lần đầu tiên.

Điều này động đến tính khí của hắn, hắn rút tay Lâm Phương Sinh ra, tự đánh một chưởng lên gốc hòe kế bên. Hoa hòe oánh bạch trong sáng rơi như tuyết, từng đợt từng đợt phủ xuống đầy người.

Lâm Phương Sinh cố nén lại huyết khí cuồn cuộn đang dâng lên từ lồng ngực, không chút do dự triệu ra năm mươi tư linh kiếm, đằng đằng sát khí bắn về phía Tư Hoa Quân.

Hắn cười lạnh, “Ma Tu kia không biết dùng cách nào mà lại giấu được ma khí, lừa được con kiến chứ không qua nổi pháp nhãn bổn tọa. Đáng thương kẻ như ngươi lại bị hắn lừa gạt, thật đúng là không có thuốc chữa.”

Ống tay áo vung lên liền đánh tan được kiếm trận. Mấy linh kiếm thượng hạng ngũ quang thập sắc rơi xuống đất, tiếng chạm nền trong veo giòn tan, lại như châu lớn châu nhỏ lạc ngọc bình thường, không hề êm tai.

Lâm Phương Sinh còn đang trụ lại bằng nơi hiểm yếu, đã thấy thân ảnh Yêu Tu kia chợt lóe, khi đến gần lập tức chế trụ hai tay y, nhấn một cái vào đỉnh đầu, dán lên gốc hòe bên cạnh.

Giống hệt như kìm sắt, không thể tránh thoát.

Tu sĩ ngưng mạch bao nhiêu, trước mặt một Hóa Thần e cũng chẳng bằng con kiến.

Yêu Tu kia hơi thở nóng như lửa, hai mắt hàm chứa lửa giận cùng dục vọng chiếm hữu không thể che lấp, cảm giác như chỉ cần hắn nhìn chằm chằm một khắc là có thể thiêu rụi một thân y bào của y.

Lâm Phương Sinh ngập tràn phẫn nộ, lại càng bị kích thích, cười lạnh, “Nay hủy thi diệt tích, không có chứng cứ, lời ngươi nói sao có thể tin được.”

Tư Hoa Quân nhướn mày, “Đều không phải ta…” Đang nói chợt ngừng lại, cười nhạo hai tiếng, “Ta đường đường là bá chủ Bắc Minh, cần gì phải giải thích với ngươi…”

“Chắc là sợ đuối lý… Ngươi, buông tay!”

Lâm Phương Sinh vô cùng kinh sợ, chỉ vì Tư Hoa Quân bắt đầu xả vạt áo, đồng thời xé mở luôn tiết khố.

Lúc này mặt trời đang lên cao nhất, ánh sáng chói mắt chiếu rực đình viện, linh hòe trên đỉnh đầu xanh biếc như ngọc thạch, được nắng chiếu vào gần như trong suốt.

Tại lúc ngày sáng rõ như bây giờ, Lâm Phương Sinh chỉ cảm thấy một tầng hơi nước lạnh lẽo đang tiếp xúc với da thịt nóng cháy, làn da trắng nõn chợt ửng một tầng hồng bạc.

Sợ hãi nhiều hơn tức giận, y giơ chân đá hắn, ngược lại bị tên yêu nghiệt này chen vào giữa hai chân, môn hộ càng mở rộng.


Tư Hoa Quân cúi xuống, ngậm lấy điểm nổi lên giữa lồng ngực bóng loáng mà liếm cắn, đầu lưỡi linh hoạt tựa như vật sống. Lâm Phương Sinh suyễn lên một tiếng, cong mình đập vào gốc hòe phía sau, rung lấy một nụ hoa rơi xuống, lướt qua gò má ửng hồng cùng lồng ngực, cuối cùng bị Tư Hoa Quân liếm đi.

Phù văn Hợp Hoan cảm nhận được chủ nhân, kích động không thôi. Biểu tình thanh lãnh của Lâm Phương Sinh cũng bị tình nùng nhuộm cho ửng hồng, mồ hơi chảy ra lập tức bị hong khô, hong khô lại chảy ra, khiến vạt áo xanh xanh còn vắt ngang cánh tay nhiễm nhưng điểm ngân ái muội.

Tư Hoa Quân liếm cắn đến khi điểm đỏ tươi cứng lên, cười khẽ, “Quả nhiên đây là biện pháp hữu hiệu.”

Lâm Phương Sinh thoát ra từ cảm giác vừa đau vừa kích thích kia, ánh mắt lại lạnh đi. Kiếm trận bị phá, y lập tức triệu ra vô số phù chú, vây bốn xung quanh, muốn cùng cá chết lưới rách với Tư Hoa Quân.

Mấy phù chú phong hỏa lôi điện kia vừa lưu chuyển, chuẩn bị kích phát, Lâm Phương Sinh liền bị một cỗ ngoại lực mạnh mẽ đột ngột đâm vào.

Hoàn toàn không có dạo đầu, y chỉ cảm giác như bị một cây gậy sắt nung trúc trắc xuyên vào cơ thể mình, thông đạo tưởng chừng như xuất huyết.

Lâm Phương Sinh sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, khàn khàn thở dốc, mấy phù chú quanh thân hệt như bị gió tạt, rơi vung vãi xuống nền đình viện.

Dù là như vậy, bên trong đau nhức lại tìm thấy vài phần khoái cảm, tình triều sung sướng cùng với chống đối tàn ngược của Tư Hoa Quân gần như hòa làm một.

Lâm Phương Sinh rũ mi mắt, cắn chặt môi, mặc hắn kéo cao một chân lên, muốn làm gì thì làm, phía lưng đập vào góc hòe, hoa như bạch ngọc lá như phỉ thúy rơi xuống như mưa.

Hơi thở Tư Hoa Quân nóng rực, một thanh nghiệt căn vòng qua vòng lại, vô thủy vô chung, tại sâu trong vách thịt non mềm nóng bỏng mà tác cầu vô độ.

Ngẫu nhiên cúi đầu xuống,có thể thấy kiếm tu cắn chặt khớp hàm, đôi môi mỏng hằn vết răng, nổi bật một tơ máu đỏ, theo từng động tác mà uốn lượn chảy xuống.

Nếu nhìn kĩ, có thể thấy vệt nước nơi đuôi mắt bị nắng chiếu vào long lanh khó tả, tình nhiệt khó nhịn.

Tư Hoa Quân nhiệt tình bốc lên, lại bị chặn lại, hứng thú giảm đi, chỉ làm qua loa.

Lâm Phương Sinh bị hắn buông ra, thả lỏng đôi môi bị cắn chặt, mặt không hề thay đổi chỉnh lại quần áo, không chút bối rối. Y vung ống tay áo, thu hồi linh kiếm cùng linh phù đầy đất, eo lưng dù kiệt lực cũng vươn thẳng, xoay người rời đi.

Tư Hoa Quân thấy bóng y dần xa, vẫn đứng yên dưới gốc cây, không hề níu giữ.

Chỉ thấy một đóa hoa như băng phiến đọng lại nơi ngón tay, bàn tay cong lại, một ngọn lửa vàng bùng lên, thiêu rụi đóa hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận