Bên ngoài Trấn Ma tháp, chấm đen nhỏ phía chân trời đã dần mở rộng ra, hệt như một mặt trời đen tỏa ra thứ quang mang tăm tối.
Tốc độ ăn mòn của Vô giới và sụp đổ của Ma giới đã nhanh hơn rất nhiều, ngoài tháp quần ma đánh trống reo hò, kẻ nhát gan đã bắt đầu lui lại.
Trần Xương kéo dây cương, khiến cho chiến mã dừng lại. Phía ngoài tháp, từ mặt đất cho đến trời cao đều bị ma khí dày đặc bao phủ, ông cảm thấy lo lắng, liền quay ngựa sang vị đế vương bên cạnh.
Vị quý công tử thanh tuyển văn nhã, thế gia cao hoa đã biến mất tăm, nam tử trên lưng ngựa kia khôi ngô tựa núi, đôi mắt đen thẳm nặng nề thâm trầm tựa biển đang lóe những tia thản nhiên, đường nhìn quần ma kia không hề có chút e ngại, mà giống như mãnh hổ phát hiện con mồi nhiều hơn. Trần Xương lại mở miệng lần nữa, “Bệ hạ…”
Công Dã Minh Kính chỉ khoát tay, ngăn Trần tướng quân đang định nói tiếp lại, chỉ nhìn hai ngọn đèn cổ đồng xanh, chính là Tỏa Hồn đăng và Sưu Hồn đăng khi xưa Diêm Tà đã sử dụng.
Hai ngọn đèn cổ đón gió mà lớn, cao to hệt như hai cột đá thần điện, ba người khó lòng ôm xuể. Chúng vọt lên giữa không trung, bay về phía quần ma.
Ánh sáng màu xanh ám bùng lên, chiếu rọi lên vạn Ma vật. Thư đăng sưu hồn, hùng đăng khóa hồn, tiếng kêu thảm thiết rộ lên, vô số hồn phách lớn nhỏ không đều, sáng rọi bắn ra bốn phía, bị rút ra khỏi cơ thể hợp thành một dòng màu đỏ, chảy vào trong hùng đăng.
Công Dã Minh Kính thờ ơ lạnh nhạt, khi ánh đèn trong hùng đăng đã ảm lại thì vươn tay, lấy viên hồn châu mà hùng đăng vừa luyện chế xong nắm vào trong tay. Bên trong châu là hồn phách dày đặc, viên châu to bằng nắm tay trẻ con, sáng rọi bốn phía; so với viên tiểu hồn châu La Hạo Nhiên khoe ra khi xưa đúng là khác nhau một trời một vực.
Thủ lĩnh như Mục Thiên Hàng đã nhập tháp, bên ngoài đang như thế rắn mất đầu, Công Dã Minh Kính thu về hơn mười viên hồn châu rồi thì lũ Ma quân mới hồi phục lại tinh thần giữa chốn tai nạn ngập đầu, lập tức có một ít Ma vật lập tiểu đội với Nhân tu cùng đánh.
Công Dã Minh Kính nói, “Trần Xương, theo kế hoạch mà làm việc.”
Hắn tung lên một viên hồn châu, dùng kiếm đâm thủng, hồn châu kia lập tức bùng lên một luồng tử khí nồng đậm, vây lấy vị đế vương dòng giống long tộc, ngưng mạch Hóa thần này. Một cỗ linh áp khủng bố toàn thân vô thanh vô tức nhưng lại mạnh mẽ vô cùng tản ra, nén ép khiến những Ma vật tu vi thấp bị tan xương nát thịt, lại thành chất nuôi cho Tỏa Hồn đăng.
Chiến mã cũng rất chấn kinh, hí điên cuồng.
Công Dã Minh Kính mặc kệ những thứ đó, nhún mũi chân, lập tức bắn ra ra khỏi lưng ngựa, thân ảnh vàng óng ánh, chớp mắt đã vọt vào cửa Trấn Ma tháp.
Trong ngực Trần Xương bây giờ cũng đang có một đạo mật chiếu, nếu Công Dã Minh Kính xảy ra chuyện gì ở Trấn Ma tháp sẽ truyền đế vị cho Lục vương.
Mệnh số đã được trời định từ lâu, phàm nhân có tâm muốn nghịch thiên kháng mệnh, khó tránh khỏi việc nhất niệm thành ma, làm ra những chuyện điên cuồng. Mà Công Dã Minh Kính bây giờ đang phạm vào điều ấy.
Trần Xương cắn răng, đại đao vung vào không trung bụi mù, quát, “Giết!!!”
Sĩ binh chung quanh cũng hô đáp dậy như sóng biển, chiến mã phi như bay, hai nhánh quân cùng vây đánh một lúc, vung lên vô số tứ chi huyết nhục.
Ngoài tháp chiến sự sôi sục, trong tháp cũng như vậy.
Lâm Phương Sinh và Hách Liên Vạn Thành đang đứng trên một chỗ sườn núi, quan sát hai bên quân giao chiến cách đó không xa.
Phép thuật hòa cùng lửa đạn, cũng thảm thiết không kém.
Doanh trướng của chủ tướng quân địch thấp thoáng giữa sương mù dày đặc, duy chỉ thấy một chiếc cờ lớn bay phấp phới, lại nghe lính liên lạc báo lại, chiến sự đang giằng co, cầu thêm viện quân.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên Vạn Thành lướt qua chân núi, thi cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, máu tươi ngấm xuống đất nhuyễn như bùn lầy, cảnh tượng hệt như địa ngục ao máu.
Thứ đặc hơn máu kia, và cả những binh sĩ thương tật kia nữa, trông thật quá chừng…
Lâm Phương Sinh nắm chặt tay, lại nghe Hách Liên Vạn Thành lãnh đạm nói, “Phương Sinh, ngươi có thể coi đây chỉ là giấc mơ, nhưng những hồn phách của các sinh linh này phải chịu tra tấn thổng khổ là thật.”
Lâm Phương Sinh chưa hẳn sáng tỏ ý người này, Hách Liên Vạn Thành đã thúc vào bụng ngựa, “Thôi, tạm thời thế đã.”
Tay cầm trường thương, cất cao giọng nói, “Chinh Mạc, Phương Sinh, Viêm Dạ, theo vi sư xuất trận.”
Lâm Phương Sinh mắt nóng lên, thoáng nhìn qua đôi mắt kinh hồng của sư tôn, hình như cũng có phần quyến luyến.
Chinh Mạc và Viêm Dạ dường như vừa tỉnh mộng, bốn người bốn ngựa, hệt như bốn thanh lợi thương, phá tan trận địa.
Mục Thiên Hàng một thân hắc y hắc giáp, cũng cầm một thanh trường thương bằng thiết tinh đen thẫm, đầu thương tẽ làm ba, hơi giương nghiêng nghiêng. Hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi trên một con ngựa một sừng màu đen. Sát khí quẩn toàn thân hệt như một sát thần, ánh mắt có vài phần ngoan lệ, lại có cả phẫn nộ, khiến ánh nhìn thiên hạ bễ nghễ kia như bị hòa tan đi phần nào.
Một bên là Mục Thiên Hàng, một bên là Vạn Kiếm môn, đương lúc giằng co, một làn sương mù dày đặc màu đỏ xen đen phủ xuống, những tiếng vũ khí đanh thép, chiến mã hí vang, từng bóng dáng chết trận sa trường đều như bị hòa tan, biến mất không chút tung tích.
Thiên địa câu tịch, ngay cả chiến mã bọn họ đang cưỡi cũng đã mất tăm.
Mục Thiên Hàng cười ha hả, giọng đầy trào phúng, “Bổn tọa quá lắm mới chỉ quấy vài thị phi, giết mấy nghìn hồn phách thôi mà ngươi đã ngồi không yên rồi. Hách Liên Vạn Thành, uổng cho ngươi tu Sát đạo, sao lòng dạ lại tựa đàn bà vậy, giảm cho bổn tọa không ít chuyện.”
Hách Liên Vạn Thành chỉ nói, “Binh hồn vô tội.”
Chinh Mạc cùng Viêm Dạ còn đang nghi hoặc, bèn hỏi, “Sư tôn, tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Mục Thiên Hàng lãnh đạm nói, “Ngươi đều ở trong kính trận của Lục Đạo tiên nhân nên không biết, nếu không phải do bổn tọa từ bi, thì sợ đã lạc vào giấc mộng ngàn năm, chỉ còn cách chết.”
Lời vừa dứt, sương mù bốn phía lại bắt đầu chuyển động, hệt như có vật gì đang kháng cự lại. Mục Thiên Hàng nhíu mày, “Lừa chẳng được bao lâu, chúng sắp tỉnh lại rồi.”
Lâm Phương Sinh lúc này lại đột ngột mở miệng, “Chậm đã.”
Y lấy Thiên Kinh các ra. Từ lần tổn hại khi đến Băng nguyên lần trước vẫn được Lâm Phương Sinh giữ trong đan điền, giờ nó đã lành lại.
Các lớn rất nhanh, trở thành một tòa lầu ba tầng, linh tuyền chảy uốn quanh đình viện, gốc cây Khiếu Nhật hắc du ngày nào còn nhỏ xíu, giờ đã vững chắc vô cùng, kiếm ý dồi dào.
Lâm Phương Sinh nói, “Cơ hội khó có được, cùng vào đã, tới Vô giới.”
Ngữ điệu cùng thần sắc đã sửa lại, phóng đãng không kiềm chế được.
Hách Liên Vạn Thành ra tay nhanh như chớp, bắt lấy cổ tay Lâm Phương Sinh, hai ngón tay khác cũng nhanh chóng điểm vào ấn đường của y.
Lâm Phương Sinh thốt lên, “Phu, sư tôn!”
Rồi lại khôi phục trạng thái bình thường.
Thấy sư tôn không tập kích nữa, Lâm Phương Sinh mới nói tiếp, “Một lời khó nói hết, mời các vị vào Kinh Thiên các trước đã, ta sẽ kể rõ sau.”
Mục Thiên Hàng hừ lạnh một tiếng, hình như cũng phát hiện ra gì đó, xoay người bước vào trong Kinh Thiên các. Bốn người sư đồ Vạn Kiếm môn cũng theo sau.
Lâm Phương Sinh nhét linh thạch vào, Kinh Thiên các lập tức di chuyển, phá lớp sương mù dày đặc mà bay về phía không trung.
Cấm chế mở ra, hai luồng ánh sáng xâm nhập vào trong viện.
Một người một giao rơi xuống đất, An Hải ôm con hồng giao to bằng cổ tay trong tay mình, trên mặt lộ vẻ may mắn thật thà, “May mà không làm sao.”
Mấy người cũng không trì hoãn, Lâm Phương Sinh đứng dưới gốc hắc du, kể lại chuyện về Hoàng Long.
Gốc hắc du kia tựa như đang đứng một bên lắng nghe, thỉnh thoảng rung rung cành lá như thể gật đầu.
Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng, lần lượt từng người vươn tay nắm lấy một cành du.
Lại nghe ngữ điệu của Lâm Phương Sinh biến đổi hẳn, y quát, “Không được!” Lại cười khổ, “Hai người các ngươi một kẻ Kiếm tu, một kẻ Ma tu, nếu đồng thời thăm dò, lão phu cố ứng phó cũng không đến nỗi, nhưng nếu kinh động đến Lục Đạo, sẽ phải hao tâm tốn sức phá bỏ kính trận, sẽ gây chậm trễ.”
Lâm Phương Sinh vốn tuấn tú thuần hậu, sư môn giáo dưỡng tốt vô cùng, dáng vẻ hệt làn gió xuân, vừa nhìn đã sinh hảo cảm.
Giờ thần thái lại thay đổi hẳn, khiến người ta thấy không được tự nhiên.
Hai người kia còn chưa đụng vào gốc hắc du, Viêm Dạ lại đột nhiên nổi giận, phá nát quần áo mình, đẩy ngã Lâm Phương Sinh xuống mặt đất, nhe răng gầm gừ, hàm răng nhọn chỉ cách cổ họng y có nửa tấc, hai mắt lam sẫm nhìn y chằm chằm.
Lâm Phương Sinh-Hoàng Long, bất hạnh chỉ có tu vi Kim Đan, thoát không nổi, chỉ có thể nghiêng đầu né từng luồng hàn khí phả vào mặt, nói, “Ngươi không muốn để lão phu chiếm được thân thể người mình thích? Nhớ năm đó lão phu anh tuấn vĩ ngạn, cao to như ngựa, lưng hùm vai gấu, nào có giống tiểu kiếm tu này, eo nhỏ như vậy…. Khụ khụ… Ê… Tên súc sinh này… Cút ngay!”
Phía sau là do Lâm Phương Sinh giãy dụa đạp đá, Chinh Mạc túm lấy phần da gáy Viêm Dạ xách nó ra.
Đám người còn lại cũng nhăn mi, vị Hoàng Long này thật giảo hoạt, nếu gặp tập kích sẽ lùi về sau, đưa Lâm Phương Sinh ra làm lá chắn.
Vừa thấy Viêm Dạ bị giữ lại, Hoàng Long lại nói tiếp, “Chỉ cần xong việc, các vị việc gì phải câu nệ, nếu đã nếu từng chung đụng da thịt với tên tiểu tử này, linh lực giao hòa thì y sẽ không gặp tổn hao gì, đều sẽ cảm nhận được hết. Hoàng Long ta tuy không phải đại tiên nổi tiếng gì nhưng vẫn là một nam nhân, nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ tạm mượn thân xác của kẻ khác để làm việc. Xong rồi sẽ tự rời đi.”
Mục Thiên Hàng cười lạnh, “Các hạ tuy từ Vô giới, lại là Ma tu, nhưng nhiệt tình với nguy cơ Vô giới như vậy, thật đúng là hết mình vì lợi ích chung, tấm lòng bao la.”
Hoàng Long cười hê hê, đưa tay tự xoa eo mình, sờ soạng xong thì tự vuốt tay, “Nhắc tiểu kiếm tu này hộ ta, nhớ thêm vào bên hông một hồ lô rượu…” Lại nhìn sang Mục Thiên Hàng, nghiêm nghị nói, “Huyền Xương vương tử nói câu ấy sai rồi, nếu là Lâm Tụng mệnh trong sớm tối, vương tử có muốn ngồi yên không?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Mục Thiên Hàng thay đổi rõ rệt, âm âm trầm trầm như sơn vũ dục lai*, sát ý đầy mình.
*Trích từ “sơn vũ dục lai phong mãn lâu”, ý chỉ một sự vật sự việc nào đó thay đổi quá đột ngột.
Hoàng Long lại không hề sợ hắn, cười mỉm đưa tay vào trong Càn Khôn giới, lấy mấy viên linh thạch thượng phẩm ra ngắm nghía, rồi lại đi thẳng vào chính giữa Thiên Kinh các, chậc chậc, “Tiểu tử này thật có thân gia phong phú, nhóm tướng công ai cũng rất sủng y. Không uổng công bị người phá hủy số mệnh nhân duyên của cả lục giới, hiện giờ cũng đã được phúc báo.”
Mục Thiên Hàng càng thêm lạnh lùng, thần tình hắc khí, nhìn về phía Hoàng Long.
Chinh Mạc ngồi xổm xuống trấn an Viêm Dạ, nghe thấy Hoàng Long nói vậy, mà Mục Thiên Hàng lại có biểu hiện như kia, cũng hỏi, “Huyền Xương vương tử chỉ là biểu hiện trong mộng, vì sao…”
Hách Liên Vạn Thành không đáp, chỉ im lặng nhìn Hoàng Long đi vào các.
An Hải canh giữ bên linh tuyền, tựa đầu bên giao long đang tìm hiểu nước, gật đầu lia lịa, lại vòng quanh gốc hắc du, nói, “Nhà của cung chủ ta, từ lúc vương triều Khánh Long được lập tới nay, cộng lại đã hơn một ngàn một trăm năm. Trước Khánh Long đúng là Huyền Xương, vương thất cũng đúng họ Mục. Chỉ là tu sĩ xưa nay không quan tâm việc phàm tục, mà Khánh Long cũng có ý che giấu; vậy nên ngàn năm nay không được biên vào sách sử.”
Chinh Mạc nhìn về phía Mục Thiên Hàng, hóa ra lão ma nghìn tuổi này lại đúng là con côi tiền triều, không hiểu sao lại lưu lạc Ma giới, trở thành kẻ hùng bá một phương.
Mục Thiên Hàng cười lạnh, “Thân thế của bổn tọa đâu có can hệ gì tới các ngươi, nếu còn truy vấn nữa, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Lúc này Thiên Kinh các chấn động ầm ầm, như có vẻ đang tăng tốc, rời khỏi kính trận, lại lựa một khe hở trong không gian mà lao thẳng tới Vô giới.
Hoàng Long đang sửa lại phù trận ở trung tâm các, khiến thứ phương tiện ngày đi ngàn dặm trở thành một thứ pháp trận xuyên không gian rất thần kỳ.
Rồi sau đó ông ta vội vàng chạy tới, “Các vị phải hết sức bình tĩnh, nếu giờ đánh nhau tại đây, ảnh hưởng đến vị Kiếm tu này thì hối cũng không kịp.”
Ho khan thêm tiếng nữa, ông nhìn quanh bốn phía, “Hôm nay ta không có nhiều thời gian lắm, có hai chuyện. Lần này đi Vô giới, hung hiểm vạn phần, nếu trong lòng có nghi hoặc, vào Vô giới sẽ thần hồn tiêu tán. Cho dù đạo tâm kiên định, cũng chỉ sợ, có đi không có về… Lão phu vốn là người Vô giới, cũng chưa về, mà không về cũng vậy, nhưng các vị căn hệ thâm sâu, cần cân nhắc cẩn thận.”
Trong lúc không ai nói gì, linh tuyền chợt truyền đến tiếng nước chảy, Tư Hoa Quân đã đứng lên từ trong nước; vẫn là hoa phục cẩm tú, khí độ cao hoa, khoanh tay mà đứng, “An Hải, ngươi mau quay về, cùng Tiểu Hổ tạm thay vị trí bổn tọa, chưởng quản Thủy Tinh cung.”
An Hải sửng sốt, lớn tiếng nói, “Ty chức nguyện tùy thị kề bên, cùng đi Vô giới.”
Tư Hoa Quân cười, “Khó khăn thấy ngươi có tâm như vậy, nhưng tâm huyết mấy trăm nay của bổn tọa phó thác cho ngươi, đừng để ta thất vọng.”
Anh Hải ánh mắt hàm lệ, quỳ xuống lạy Tư Hoa Quân.
Tư Hoa Quân chậm rãi gật đầu với Hoàng Long, “Làm phiền Hoàng Long tiền bối.”
Hoàng Long vung ống tay áo, An Hải lập tức biến mất.
Mà trong kính cung kia, giữa mặt một chiếc kính bát quái chợt rớt xuống một con cá ông nhỏ chỉ dài hơn một tấc, giãy lạch đạch trên đất hai cái, rồi mới hóa thành người.
Lục Đạo nửa mê nửa tỉnh, bị tiếng của con cá kia kinh động, đảo mắt qua phát hiện đã mất hành tung của đám người kính trận, mày liễu nhíu lại, cả giận nói, “Ngươi sao có thể làm bậy như thế, dám đào thoát khỏi kính trận của bản tiên!”
Phía bên kia, Hoàng Long thong thả nhìn lướt qua tất cả những người còn lại, “Còn nửa canh giờ nữa là đến Vô giới, nếu muốn đi thì mau báo cho lão phu.”
Thấy mọi người không nói gì, Hoàng Long ho khan thêm tiếng nữa, “Còn một chuyên nữa cũng quan trọng, lão phu ở bên trong đã thấy kinh mạch của Lâm Phương Sinh huyết ảnh rất mạnh, long huyết chồng chất. Nếu không mau chóng loại trừ, vào Vô giới rồi mà lại phát tình thì…. Khụ khụ, chỉ sợ có điều liên lụy.”
Tuy vị tu sĩ Thượng Cổ này nói khá uyển chuyển, nhưng ý tứ thì lại trắng trợn. May mà giờ Lâm Phương Sinh không nghe được, nếu không sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Vừa nói xong, Hoàng Long lập tức nhắm mắt, hôn mê.