Liệt Bài Phong nhìn hắn cười mỉm, ngồi xuống ghế lô rồi lấy từ trong người ra một cái Không gian giới chỉ, nói:
- Đây là 160 viên thượng phẩm linh thạch khi bán ra ba viên tiểu khí châu, trong đó ta đã thu lại 20 viên xem như là phí đấu giá. Còn lại toàn bộ giao cho ngươi!
Vừa nói liền nhẹ nhàng đặt Không gian giới chỉ lên bàn, mắt híp lại, Liệt Bài Phong nói ra:
- Ngươi lần này thật may mắn, số người trả cá cao hôm nay rất nhiều, nhưng không ngờ lại có một vị siêu cấp đại phú hào ra tay, thoáng một cái liền đưa ra cái giá cao ngất, ngay đến ta cũng phải líu lưỡi a!
“Ách”
Hạ Phàm nhìn Không gian giới chỉ, đầu ong ong lên con số 160 viên thượng phẩm linh thạch. Tuyệt đối là chấn kinh, không ngờ cái giá lại được đẩy lên cao như vậy. Hắn có chút ngu thò tay ra, cầm không gian giới chỉ lên, lắc đầu vài cái liền trở lại bình thường, nói:
- Liệt Phó Hội Trưởng, cám ơn ngài, lần sau nhất định ta sẽ còn đến đây!
Liệt Bài Phong theo thói quen vuốt cằm, có chút tiếc khi chả vuốt được sợi râu nào, nói:
- Hạ tiểu ca, lần sau ngươi đến, cứ trực tiếp báo tên ra rồi ta sẽ đích thân tiếp ngươi. Hà hà, lần như nhờ có ngươi, danh tiếng của Kiếm Khách chu du hội cũng được tăng cao không ít, hơn nữa ngươi còn đồng ý bán riêng cho ta bảy viên tiểu khí châu, đáng lẽ người nên cảm ơn là ta mới phải.
Điều này hắn nói một chút giả cũng không có, quả thật hắn đang chiếm tiện nghi của tên thiếu niên này một cách tàn bạo a!
Ba viên tiểu khí châu đấu giá bán được 180 viên thượng phẩm linh thạch, vào tay hắn bảy viên lại chỉ bán được hơn 7000 viên hạ phẩm linh thạch không sai lệch.
180 viên thượng phẩm linh thạch cùng 70 viên thượng phẩm linh thạch, số lượng bất đồng, giá cả lại chênh lệch ngược như thế này, thử hỏi Liệt Bài Phong hắn có chiếm tiện nghi của người ta hay không?
Trời phật phù hộ, con cũng không có quá đáng lắm đâu nha!
Liệt Bài Phong trên mặt hiện tiếu ý, trong lòng vui vẻ tự trêu bản thân!
Hạ Phàm mặt lộ rõ vẻ vui sướng, hắn thu không gian giới chỉ vào người, rồi đứng dậy, hai tay cáo từ Liệt Bài Phong một tiếng, sau đó rời đi.
Bất quá vừa dời chân, hắn lại nhíu mày, quay người nói với Liệt Bài Phong:
- Liệt Phó Hội Trưởng, dường như lúc nảy ta có cảm nhận được một cảm giác rất kỳ quái. Rất lạnh, rất đáng sợ, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào ta trong bóng tối vậy. Liệt Phó Hội Trưởng có biết chuyện này không?
Liệt Bài Phong nghe vậy liền nhướng mày, rồi từ từ cau lại, hắn vuốt cằm, nghĩ thoáng, nói ra:
- Hạ tiểu ca, ngươi cứ yên tâm rời khỏi. Việc này ta sẽ cho người xử lý, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi gặp bất trắc gì trong đại phận Già Nam thành đâu!
Hạ Phàm an tâm, gật đầu rồi ly khai.
Liệt Bài Phong nhìn bóng lưng thiếu niên, lắc lắc đầu:
- Không biết có thực sự sau lưng thiếu niên này có một đại thế lực chống lưng hay không nữa! Nếu như thế thì một lẩn xuất ra được số tài vật như thế quả là không quá kỳ dị. Nhưng sắc mặt của hắn lúc nảy, rõ ràng là lộ ra vẻ vui vẻ xuất phát từ tâm can, dường như chứng minh hắn mới là kẻ xuất ra tiểu khí châu, linh thạch chính là hắn sẽ giữ lấy toàn bộ.
Sau lại tức giận chửi:
- Má nó, dĩ nhiên là ả ta!
Liệt Bài Phong nhức đầu một thoáng, sau liền đứng dậy ly khai nơi này.
Trong một góc khuất của Kiếm Đường, bóng thân ảnh hôm nọ hiện ra, cau mày, lẩm bẩm:
- Nếu lúc nảy không phải tên gia hảo họ Liệt kia cẩn mật phong toả linh lực trong cả toà Kiếm Đường này thì mình đã sớm cướp hết sạch tài vật của tên kia rồi. Bất quá lúc này hắn tựa hồ không muốn lưu lại Kiếm Khách chu du hội, xem ra là một cơ hội tốt.
- Hừ, tiểu tử, trong sáng không biết cố gắng mà tận hưởng thoải mái, lại đi ra tối để ta bắt được ngươi.
Một tràng cười lại vang lên, như cũ là thanh âm khách khách quái dị. Sau đó thân ảnh lại triệt để biến mất.
…
Hạ Phàm thực ra không có rời khỏi Kiếm Khách chu du hội, mà là đi đến gặp tên Khách chủ, muốn hắn thực hiện lời hứa lúc sáng nay, cho người bảo vệ hắn an toàn trong Già Nam thành này!
Tên Khách chủ giờ này gặp ai kiêu ngạo cũng không nói, nhưng khi gặp được Hạ Phàm, thì cái lưng liền không nhịn được cong xuống thêm một ít, hèn mọn luôn mồm bô loa bô la không ngừng, rồi phân phái hơn mười tên Khách vệ cao cấp tu vi ngũ giai Kiếm Linh đi theo Hạ Phàm, đảm bảo suốt ngày không rời nửa bước, tiến hành bảo vệ trong tối, triệt để khiến cho Hạ Phàm cực an tâm.
…
Mấy ngày trôi qua, Hạ Phàm thuê một phòng trọ ở giữa Già Nam thành. Hắn vùi mình trong căn phòng trọ hơn bảy ngày, hầu như chỉ toàn tiến hành mật tu kiếm tâm trận.
Cực Đống tâm linh trận được hắn chuyên tâm tu luyện không biết mệt mỏi, sau bảy ngày đã có dấu hiệu đạt đến trung tầng của tầng ba kiếm tâm trận là Độ. Mặc dù mọi việc trông khá mau chóng, nhưng mấy lần này Hạ Phàm suýt lúc đã phải tẩu hoả nhập ma, tinh thần lực luôn thường xuyên bị làm cho tiêu hao đến kiệt quệ, cũng nhờ lúc trước hắn đã có mua về thêm một số lượng lớn linh dịch phục hồi cao cấp nên mới có thể hồi phục trở lại như thường được.
Còn nói về tu vi kiếm giả của hắn thì muốn tích luỹ linh khí để tấn cấp, hắn cần phải thường xuyên chạm trán với ma thú, đánh để tích luỹ kinh nghiệm giai cấp cũng như tích luỹ linh khí bão hoà trở thành linh lực bản thân. Mà lúc này thì hắn đang ở trong thành, việc chạm trán như vậy, gần như là khó xảy ra.
Nên việc chờ mong tấn một giai cao hơn trước khi đến Già Nam học viện, Hạ Phàm lựa chọn bỏ qua.
Lúc này hắn đặt hết hi vọng vào Cực Đống tâm linh trận của mình. Dù gì thì hắn cũng đã tu luyện được đến tầng ba của kiếm tâm trận, khả năng được chọn vào học viện cũng là không quá thấp.
…
“Phù”
Hôm nay cần đến Già Nam kiếm học viện ghi danh, Hạ Phàm dậy rất sớm, mau lẹ vệ sinh thân thể rồi rời phòng trọ, hướng phía Đông của thành mà đi.
Già Nam kiếm học viện xưa nay quy củ tuyệt đối nghiêm ngặt, hôm nay kêu ngươi đến ghi danh, ngươi hôm sau lại đến lập tức bị xét bỏ tư cách ghi danh. Xem như đợi đến năm sau rồi hãy đến tiếp tục.
Vừa đi trên con đường rộng lớn cũng đồng dạng tấp nập những người có mục đích như hắn, Hạ Phàm đưa mắt nhìn về đỉnh tháp cao chót vót trong sương mù đằng xa, lòng loé lên tia kiên định, phấn đấu cùng một luồng nhiệt huyết sôi trào như nun nấu được tất cả trở ngại.
Bỗng…
“Úi”
Hạ Phàm mải mê suy nghĩ, cơ thể chợt va vào một thứ gì đó, nhẹ bật người ra sau nửa bước. Hắn ngẩng mặt lên, nhất thời liền nhận được biểu tình hung tợn của người nam tử trước mặt.
Người này thân vận một bộ áo màu trắng đắt tiền, tay đeo đầy nhẫn quý, diện mạo có chút tuấn mĩ, nhưng cặp mắt đầy dâm tà lại làm mặt hắn trông cực kỳ đáng ghét.
Lúc này hắn nửa ngửa người, nửa dựa người vào tay một tên thủ hạ vừa nhanh nhẹn đỡ hắn, sắc mặt dữ tợn nhìn Hạ Phàm, quát:
- Mẹ nó, bộ ngươi không có mắt hả!
Hạ Phàm khẽ nhíu mày, nhưng nói ra:
- Xin lỗi, ta không cố ý.
“Gì hả”
Hắn lập tức hét to, chỉ vào Hạ Phàm, nói với thủ hạ:
- Phế, phế hắn cho ta.
Hạ Phàm lập tức trừng mắt.
Cái gì đây, chỉ đụng hắn một cái thôi mà hắn đã hung dữ đến như vậy, đến khi mình lỡ đập trúng mặt hắn thì hắn sẽ làm ra cái điều gì nữa!
Hắn khó chịu nói:
- Ta đã nói là không cố ý rồi mà.
Lời hắn vừa nói ra, một đường kiếm liền phóng tới. Hạ Phàm bất đắc dĩ phóng ra linh lực, chân nhẹ bật sang bên, quát:
- Thực là muốn đánh nhau sao?
Đám dân chúng đứng hai bên vệ đường quan khán tình cảnh này, vẻ mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thương hại cho người thiếu niên kia. Đắc tội ai lại không đắc tội, lại đi đắc tội Du Hà công tử nổi danh ác bá, đủ chuyện xấu gì cũng làm. Xưa nay người đắc tội hắn, dù chuyện lớn hay nhỏ, tất cả đều không ai còn nguyên vẹn trở ra từ tay hắn. Nếu không phải mất sạch tu vi thì cũng là bị đánh cho tàn phế, suốt đời còn lại không thể tu luyện được, may ra nhờ đến Y giả đại tông sư cứu chữa thì còn may ra có thể tu luyện bình thường.
Người ác ở trong Già Nam thành này không ít, nhưng vừa ác vừa có điều kiện để ác như Du Hà thì quả là ít.
Thế lực gia tộc hắn trong Già Nam thành là rất lớn, thực lực chỉ thua kém tam đại thế lực kia mà thôi. Việc mà hắn làm, hầu như đều có người trong gia tộc chùi đít. Mà hắn cũng vì vật mà càng trở nên ngang ngược, không bao giờ biết nói lý, gặp ai cũng hung hăng dồn ép, đến rồi trong thành này ai gặp hắn cũng đều tránh né trước vài ba bước chân, không dám đến gần.
Cái này gọi là ác khí lan toả, người ma chớ có thể chạm vào.